Edit + beta: Iris
Lần này cha của Trang Dục tổ chức đại thọ lần thứ 60.
Mặc dù là đại thọ lớn nhưng Trang Dục nói rằng cha của y ấy thích kín đáo và yên tĩnh, chỉ có người quen mới tới, cho nên địa điểm chỉ ở trong trang viên lưng chừng núi.
Khi Từ Kiêu thực sự đến lưng chừng núi, đây là lần đầu tiên Từ Kiêu biết từ này còn có thể được sử dụng như vậy.
Cỏ cây tươi tốt, trời xanh mây trắng, khắp nơi đều có chữ thọ được tạo bằng các phông chữ khác nhau, nhưng ở đây trồng rất nhiều hoa, tô điểm cho nó, đồng thời cũng cân bằng lại bầu không khí quá trang trọng.
Từ Kiêu quan sát kỹ hơn, phát hiện có những bông hoa nhỏ màu trắng, hồng và tím trên nền cỏ xanh, là hoa thật, và không chỉ có cỏ, mà trên những tảng đá ở phía xa, có đủ loại hoa thi nhau khoe sắc, có hình thù độc đáo tinh xảo và đẹp mắt.
...!Có vẻ như Trang lão gia tử thực sự thích nghệ thuật cắm hoa.
Anh cũng bất ngờ.
Tiệc mừng thọ của Trang lão gia tử rất hoành tráng, tuy "chỉ" ở lưng chừng núi nhưng thực tế có rất nhiều người đến, đặc biệt là sau khi Từ Kiêu vô tình tìm thấy một vài người chỉ mới nhìn thấy trên truyền hình, anh có hơi chút lo lắng.
Không phải anh chưa từng thấy cảnh tượng long trọng như vậy, mà là...
Anh thực sự chưa từng thấy gia trưởng nhà ai trông...!Long trọng như vậy.
Cho dù Trang Dục đã nhiều lần nói không sao, có y ở bên rồi nhưng Từ Kiêu vẫn nấc lên một cái.
Trang Dục cười nhạo anh: "Anh làm gì căng thẳng dữ vậy?"
"A...!Anh ăn nhiều quá! Hức..." Khóe miệng Từ Kiêu cứng ngắc, "Anh dễ bị sình bụng."
"Hôm qua ăn cơm sao không thấy anh sình?"
Từ Kiêu: "..."
Từ Kiêu quyết định không nói nữa, cho người bạn trai thích gây rối của mình hai đấm.
Cơn "sình bụng" này diễn ra liên tục và kéo dài rất lâu, khi đang đi qua thảm cỏ có hoa bao quanh thì anh đi cùng tay cùng chân, suýt chút nữa thì vấp ngã.
Từ Kiêu: "……"
Từ Kiêu mất mặt.
Chỉ có thể nói, cũng may cha mẹ Trang không có ở đây, mặc dù Từ Kiêu có chút ủ rũ, nhưng vẫn tự an ủi mình.
Nhưng khi tiến vào sân, Từ Kiêu không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, trái tim bé bỏng khó khăn lắm mới đè xu.ống được lại vui vẻ nhảy lên.
Nhưng lần này không phải vì gặp gia trưởng.
Từ Kiêu trợn to hai mắt: "Em...!Thuê trang viên lớn như vậy sao?"
Từ Kiêu giật mình, đây là Versailles* Trung Quốc sao?
*Versailles là cung điện Versailles ở Pháp, rộng 67.000 mét vuông gồm trên 2000 phòng, một công viên có diện tích 815 héc ta.
Trang Dục liếc Từ Kiêu một cái: "Không phải thuê."
Không phải thuê……
Từ Kiêu run rẩy hỏi: "Vậy là…… vậy là mua?"
Trang Dục không chút để ý mà "ừm" một tiếng, một cái ừm hết sức bình thường, Từ Kiêu đột nhiên nhớ lại, chuyện quỷ dị vô nhân tính lúc trước của Trang Dục.
Từ Kiêu lại im lặng.
Không biết hầu niên hầu nguyệt* có thể tích cóp được bằng bà xã của mình hay không, mắt Từ Kiêu tức khắc tối sầm lại.
*Hầu niên hầu nguyệt (猴年猴月) cũng giống như tháng Thân, tháng con khỉ bên mình ấy.
Trang Dục liếc anh một cái, dường như hơi không hài lòng.
"Sao anh không nói gì?"
Từ Kiêu buồn bực nói: "Em muốn anh nói cái gì?"
Trang Dục hất cằm, rất tự nhiên nói: "Bạn trai của anh cao lớn đẹp trai, ít nhất anh cũng nên khen ngợi một chút chứ."
"Khen? Được thôi!"
Từ Kiêu đồng ý nhanh chóng như vậy làm Trang Dục tưởng anh sẽ đẩy đẩy kéo kéo hai cái phải nhướng mày.
Ai có thể nghĩ tới, một giây sau Từ Kiêu lại ủy khuất nhìn y.
"Anh khen em hai câu," Từ Kiêu nói, "Sính lễ có thể giảm 10% không?"
Trang Dục: "."
Tất nhiên, Từ Kiêu đã bị sính lễ Trang Dục đánh bật lại, đã hoàn toàn trở thành vọng tưởng.
Nhưng thành thật mà nói, ngay cả khi giảm giá, Từ Kiêu cũng chẳng mua được.
Dù sao thì tiền của anh đều ở chỗ của ông chủ Trang.
(Từ Kiêu: im lặng)
Từ Kiêu càng nghĩ về vấn đề này, anh càng cảm thấy, nên nói thế nào nhỉ.
Anh là một chàng trai một nghèo hai trắng, phải cư xử như thế nào để cha mẹ Trang nghĩ rằng anh là một người đáng tin cậy?
Từ Kiêu nhìn xung quanh, nhìn đồng cỏ xanh tươi rộng lớn, và những tòa nhà ở phía xa gần giống như trong Disney.
Từ Kiêu: "..."
Haizz, Từ Kiêu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, anh có nên làm việc chăm chỉ hơn không, nếu không thì làm sao anh có thể nuôi cậu bé ngậm thìa vàng lớn lên — Trang thiếu gia?
Anh một mình ngồi trong góc suy nghĩ miên man, Thọ Tinh tiên sinh còn chưa tới, Trang Dĩnh đã đi giày cao gót, dùng mũi nhìn anh, khịt mũi kéo Trang Dục đi.
Từ Kiêu ở lại một mình, một lúc sau chạy đến góc đường, theo thói quen bưng một cái đĩa nhỏ, thỉnh thoảng uống một chút rượu, chờ Trang Dục trở về.
Nhưng ngay cả khi anh điệu thấp như vậy, anh vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Những ánh mắt soi mói không giấu diếm này khiến Từ Kiêu hơi dựng tóc gáy.
Không phải anh không quen bị người khác nhìn chằm chằm, mà là bị nhiều trưởng bối như vậy nhìn chằm chằm...
Thực sự có chút khó chịu.
Xu Xiao nghĩ thầm sớm biết như vậy anh sẽ mặc quần áo điệu thấp một chút, anh đã nói màu sắc của bộ này quá bắt mắt mà.
Thực ra không phải vấn đề màu sắc, nguyên nhân chủ yếu là hiện tại thanh niên ở đây không nhiều, trong số những người đàn ông trên bốn mươi tuổi cao thấp béo gầy, Từ Kiêu có dáng người đặc biệt nổi bật, và khí chất cực kỳ xuất chúng, không khác nào hạc trong bầy gà.
Huống chi khuôn mặt kia vốn đã rất ưa nhìn, hiện tại còn ở trong đám đàn ông trung niên, càng nổi bật hơn, dịu dàng đẹp mắt đến kinh ngạc, ai đi vào cũng sẽ liếc mắt một cái.
Trên thực tế, nếu không phải mọi người trong vòng đều đã nghe nói về việc Trang Dục yêu đương với minh tinh, thì Từ Kiêu cũng không đến nổi đứng một mình, không ai nói chuyện cùng — dù sao thì cũng không ai biết chủ nhà sẽ có thái độ gì với anh, nên chẳng ai ngu ngốc mà mở miệng đầu tiên.
Từ Kiêu Kiêu vui vẻ trầm mặc một mình ngồi trong góc, suy nghĩ lát nữa nhìn thấy cha mẹ Trang thì nên nói gì.
Từ Kiêu lớn lên một mình, trừ viện trưởng ra thì anh chưa từng chào hỏi những người lớn tuổi khác, trước khi đến còn search xem nên chào hỏi thế nào cho lễ phép.
Nên xưng hô thế nào đây? Chú thím?
Lần đầu tiên gặp mặt, nên gọi là chú thím thì tốt hơn, Từ Kiêu thầm gật đầu.
Anh lại nghĩ nếu như cha mẹ Trang Dục hỏi bọn họ quen nhau như thế nào, anh sẽ giải thích thế nào với bọn họ.
Không thể nói là lần đầu gặp mặt đã cãi nhau đúng không?
Nói yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Đợi đã, anh có nên tỏ tình với Trang Dục không...!Con ngươi Từ Kiêu run lên, cầm ly rượu vội vàng đứng lên, nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được bóng dáng Trang Dục.
Lúc này, vai Từ Kiêu đột nhiên bị vỗ, Từ Kiêu vui mừng khôn xiết, lập tức xoay người: "Em rốt cục trở về..."
Từ Kiêu: "……"
Đồng chí Tiểu Trần chớp chớp mắt: "Kiêu ca, anh đang làm gì vậy?"
Từ Kiêu: "...!Không có gì."
Đột nhiên, một bàn tay ngó sen nhô ra từ phía sau Tiểu Trần và chào Từ Kiêu.
Từ Kiêu hơi sửng sốt, liền nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh vang lên: "Cậu là Từ Kiêu."
Người nói chuyện là một người phụ nữ, cô ấy thò đầu ra khỏi lưng của Tiểu Trần, mặc dù có thể thấy rằng cô ấy đã lớn tuổi, nhưng vẻ mặt của cô ấy vẫn có chút ngây thơ.
Da của cô được bảo dưỡng tốt, mặc một bộ quần áo giống như hoa nở rộ, làn da rất trắng, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc rất lớn, hơi mủm mĩm, tuy rằng dung mạo không quá xuất sắc nhưng lại có vẻ phúc hậu, làm cho mọi người có cảm giác gần gũi.
"Vâng," Hứa Tiêu cười gật đầu, "Ngài là?"
Tiểu Trần định mở miệng, người phụ nữ đã cười tủm tỉm đặt tay lên vai Tiểu Trần: "Ai da, dì là mẹ của Tiểu Trần."
Tiểu Trần nghẹn họng, hơi ậm ừ: "...!Ách...!Ừm!" Hắn ấp a ấp úng: "Cái đó...!Cái đó mẹ, con, con đi trước nha..."
Dì Trần không chút để ý xua tay: "Con đi đi!" Dì Trần nói xong câu này liền vui vẻ kéo Từ Kiêu sang một bên ngồi xuống, điều này khiến Từ Kiêu cảm thấy hơi ngượng ngùng trước sự nhiệt tình của mẹ Trần Ngũ.
Dì Trần mỉm cười, nói trước: "Ai da, dì luôn nghe con trai dì nói con rất đẹp trai.
Hôm nay dì thấy rồi, con thực sự rất đẹp trai!"
"Không, không," Tiểu Trần vẫn còn ở bên cạnh, Từ Kiêu có chút xấu hổ, "Con không có chút nam tính nào, nam sinh phải như Trần Ngũ mới tốt."
"Ồ, chúng ta già rồi, chỉ thích những người ngoan ngoãn như con thôi." Dì Trần cười xua tay, tiếp tục sốt sắng hỏi: "Nói cho dì biết, con và con trai dì gặp nhau như thế nào."
"Cùng Trần Ngũ?"
"...À, đúng, gần như vậy," dì Trần nói, "Hai đứa có gặp nhau trong chương trình không?"
"Dì ơi, dì có biết chương trình "Let"s Go" không, có con và Trần Ngũ cùng quay," Từ Kiêu chỉ vào Tiểu Trần đang bỏ chạy, cười nói: "Bởi vì chúng con cùng đi diễn trong chương trình, mọi người thường xuyên qua lại nên quen biết nhau."
Dì Trần nghĩ nghĩ, dường như cảm thấy còn chưa đủ: "Vậy...!con thấy trong chương trình, ai có quan hệ tốt với con nhất?"
"Con hả...!Chính là Trang Dục," Từ Kiêu hơi ngại ngùng gãi gãi đầu, "Con và cậu ấy khá thân nhau."
Dì Trần hăng hái hẳn lên: "Ồ ồ ồ, A Dục...!À không, con nói là cậu nhóc nhà chính đúng không, dì cũng biết, quan hệ của các con tốt không?" Mắt dì Trần sáng lên, hỏi, "Cậu nhóc đó không phải rất lãnh đạm sao, đặc biệt có tiếng là không hiểu chuyện ở chỗ chúng ta."
Từ Kiêu vừa nghe thì cười ha ha.
Anh lặng lẽ giơ ngón trỏ lên, nói giỡn: "Dì cẩn thận coi chừng bị nghe thấy, Trang Dục rất mang thù."
"Không sao, không sao, nó nghe thấy thì cứ nghe," dì Trần nhích lại gần Từ Kiêu, "Nói cho dì biết, Trang Dục trong lúc quay trông như thế nào? Có từng bắt nạt ai chưa?"
Từ Kiêu cười: "Em ấy sẽ không bắt nạt người khác đâu dì ơi."
"Vậy nó ở trong chương trình có gì đặc biệt thú vị không?" Dì Trần hỏi: "Dì xem chương trình của con rồi, nó như khúc gỗ vậy, rất ít nói, chắc chắn không ai thích xem nó trên TV."
Từ Kiêu cười nói: "Không có a, em ấy rất thú vị."
"Em ấy ấy à, thật ra rất ngốc luôn, dì, để con nói cho dì biết, ngày đầu tiên chúng con quay chương trình tạp kỹ này, sau đó có chiếu một bộ phim ma, đến tối em ấy sợ đến mức không dám đi WC...!Em ấy còn kén ăn nữa, nếu có hành thì một miếng cũng không thèm ăn, giống như con nít vậy..." Từ Kiêu đếm trên đầu ngón tay, đếm hồi lâu mới phát hiện dì Trần nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, cảm thấy hơi xấu hổ.
"Thật ra Trang Dục rất tốt." Từ Kiêu gãi gãi đầu, mỉm cười, "Em ấy không phải người lạnh lùng đâu."
Dì Trần cong cong mắt, chống cằm nghe, sau một lúc lâu mới sâu kín nói: "Thật tốt a."
Từ Kiêu sửng sốt, "Dạ?"
Dì Trần vỗ vỗ vai anh, trịnh trọng gật đầu: "Rất tốt, hai con phải đùm bọc nhau đấy."
°°°°°°°°°°.