Nghiêm Thù liếc mắt nhìn anh ta, không chút biểu cảm, nhưng Bùi Duyên nhìn ra được Nghiêm Thù ghét bỏ mình.
Ai bảo hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Bùi Duyên có ý định gì trong bụng, Nghiêm Thù đều biết rõ ràng.
Nghĩ lại cũng không phải thứ gì tốt, nếu không đã không phải đến nhà người khác xem, ai bảo Bùi Duyên người này, mặc dù là giáo bá ở trường trung học nhưng gia giáo lại rất nghiêm khắc, nhiều năm như vậy những chuyện xấu anh ta làm đều là Nghiêm Thù giúp che giấu mới không bị gia đình phát hiện.
“Đừng quá mức.
”Đây là đồng ý rồi, Bùi Duyên vỗ ngực bảo đảm nói: “Không quá phận, thật sự là thứ tốt.
”Ngu Tần đi từ nhà vệ sinh ra thì gặp phải Nghiêm Thù và Bùi Duyên sóng vai nhau, hai nam sinh cao gần một mét chín, thân hình cao lớn, đi cạnh nhau giữa hành lang trông có vẻ ngột ngạt.
Ngu Tần sợ hãi co rúm người lại, kề sát vào bức tường đi ngang qua bọn họ.
Hai người đang nói chuyện đều không để ý tới bóng dáng Ngu Tần, thậm chí không thèm nhìn một cái.
Ngu Tần ngơ ngác đứng tại chỗ, cậu nhớ tới tiết học thể dục là chi tiết cốt truyện đầu tiên của tiểu thuyết, học sinh mới chuyển tới cùng mọi người đi tới tiết thể dục lại bị Bùi Duyên ném trúng bóng rổ vào đầu, từ đây bắt đầu tương ái tương sát.
Tiết thể dục khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc với các bạn học khác, vì bảo vệ bí mật của mình nên cậu chưa bao giờ tham gia, chỉ biết ngồi trong lớp qua cửa sổ trộm nhìn Nghiêm Thù đổ mồi hôi trên sân bóng rổ, nhìn anh được mọi người chú ý, nhận được sự cổ vũ của người hâm mộ trên đài thi đấu, cậu thậm chí còn không dám xem anh chơi bóng, nhưng giờ phút này cậu lại quay đầu chạy tới sân bóng rổ.
Cậu vẫn chưa tìm ra cách giúp Nghiêm Thù, nhưng cậu biết rằng Nghiêm Thù bởi vì yêu cầu của cốt truyện mới bị tàn tật, nếu cốt truyện của vai chính khác với cốt truyện gốc ngay từ lúc bắt đầu, vậy Nghiêm Thù có lẽ có thể tránh được tai nạn xe hơi kia.
Cậu không biết cơ hội có lớn không nhưng mà cậu phải thử một lần.
Ánh mặt trời buổi chiều không giảm đi vài phần nóng rát, trên mặt đất vẫn còn nóng, dế trong lùm cây không thể di chuyển, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng động nhỏ.
Ngu Tần chưa bao giờ tới sân bóng rổ nhưng ngay từ những ngày cậu nhìn lén Nghiêm Thù chơi bóng, cậu đã nhớ kỹ sân bóng rổ trông như thế nào.
Lâm Kỳ bị bóng rổ của Bùi Duyên đánh trúng, cậu không thể lên sân bóng nên chỉ có thể đi tìm Lâm Kỳ, nếu cậu có thể thay Lâm Kỳ chặn bóng, lần gặp gỡ chính thức đầu tiên giữa hai nam chủ sẽ bị hủy đi.
Ngu Tần nghĩ trong lòng, thăm dò nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Lâm Kỳ.
Trận đấu trên sân bóng rổ đã bắt đầu, Bùi Duyên mang theo lớp một thi đấu với lớp ba, thỉnh thoảng truyền đến tiếng reo hò vang vọng khắp chân trời từ trên khán đài.
Không khí trên sân thi đấu kịch liệt mà trong lòng Ngu Tần thì nôn nóng, cậu không tìm thấy Lâm Kỳ, làm sao có thể không thấy?Cậu nhìn một vòng lại một vòng, vẫn là không thấy bóng dáng Lâm Kỳ đâu.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?Cậu đứng ở dưới ánh nắng chói chang, đầu choáng váng, từng giọt mồ hôi theo sợi tóc bên sườn má chảy xuống.
Bỗng dưng ánh mắt cậu sáng ngời.
Lâm Kỳ mới nhận đồng phục từ phòng giáo vụ đang muốn về lớp.
.