Sau Khi Xuyên Thành Phông Nền Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường


Sau một lúc lâu, người ngồi trên ghế cuối cùng cũng động đậy.

Cậu vẫn muốn thử một lần, Nghiêm Thù bất luận là đời trước hay đời này đều là người cậu thích trong lòng.

Cậu dụi dụi đôi mắt đỏ lên và khô khốc của mình, nhấc điện thoại ở bên cạnh lên một lần nữa tìm kiếm trò chơi.

Nhiều phương thức tải xuống như vậy chắc chắn phải có một cái có thể tải xuống được, Ngu Tần đánh cược trong lòng, dự định thử từng phương thức tải xuống một.

Có điều trước tiên cậu phải gỡ phần mềm rác mà cậu vừa tải xuống máy tính của mình.

Hơn 11 giờ đêm, Ngu Tần cuối cùng cũng tải xuống trò chơi, trách không được cậu không tìm thấy nó trên các trang web tổng hợp, trò chơi này thật ra thuộc về trò chơi nước ngoài, gần với khu vực màu xám.

Trò chơi này còn khá tốn kém, tiêu tốn của cậu 238 đại dương.

Cậu đăng ký xong tài khoản rồi tìm kiếm nick name “YS001” trong ảnh chụp màn hình trên thanh tìm kiếm bạn bè, tài khoản có tồn tại nhưng trang hiển thị rằng bên kia đã không nhập trong một năm ba tháng qua.

Trên thực tế Ngu Tần đã lường trước được, chỉ là cậu chưa từ bỏ ý định thôi.

Ngu Tần nhấp vào thêm bạn bè và chuyển sang chế độ ngoại tuyến.

Sau khi tắt máy tính đi, Ngu Tần bước chân ra khỏi phòng làm việc, đến phòng khách lấy cặp sách, hôm nay cậu còn chưa làm bài tập, vốn dĩ cậu đã không thông minh làm bài tập chậm chạp, bây giờ sắp đến 12h giờ, ước chừng đêm nay cậu không được ngủ rồi.

Cậu dụi mắt, cầm cặp sách bước vào phòng ngủ.

Đèn trong phòng của Ngu Tần không tắt cả đêm.

Sáng sớm, Ngu Tần rửa mặt rồi hâm nóng bữa sáng trong lò vi sóng, lúc ra ngoài thì dừng lại nhìn cánh cửa đối diện, nhưng cậu không dám gõ cửa mời Nghiêm Thù đi cùng nhau.

Khi đến phòng học, cậu thấy Nghiêm Thù đã ngồi vào chỗ của mình.

Đáy lòng có hơi chút mất mát, cậu cảm thấy đây là theo chuyện thường tình.

Kết quả thức đêm hôm đó là Ngu Tần đã nộp bài tập về đúng hạn, nhưng bắt đầu từ lúc tự học buổi sáng cậu đã không nhịn được ngủ gà ngủ gật.

Cằm lại đập sầm xuống bàn, Ngu Tần đau đớn mở mí mắt, cậu khó khăn tỉnh lại, hai mắt nheo thành một khe hở, xoa xoa cằm.

Thấy cậu sắp ngủ thiếp đi lần nữa, giáo viên trên bục cuối cùng cũng không nhịn được gọi cậu dậy.

“Ngu Tần, em trả lời câu hỏi này của thầy.

” Trong giọng nói chứa sự gắt gỏng, giáo viên toán rõ ràng đang tức giận.

Ngu Tần nào biết giáo viên toán vừa hỏi cái gì, cậu lúng túng đứng dậy, hai má đỏ bừng vì xấu hổ.

Các bạn học trong lớp nhìn lên, không ai nói một lời.

Giáo viên toán lạnh lùng liếc nhìn cậu, phủi phủi sách như đang phủi đi thứ gì đó bẩn thỉu, nhìn Lâm Kỳ: “Bạn học mới tên là gì?”“Chào thầy, em tên là Lâm Kỳ.

” Lâm Kỳ tự nhiên hào phóng đứng dậy giới thiệu bản thân.

“Lâm Kỳ, em tới trả lời câu hỏi của thầy.

”“Với câu hỏi này, cách đơn giản nhất là tạo một đường phụ từ điểm A, song song với EG…”Một người là thanh niên gió mát trăng thanh, từ tốn nói trước mặt mọi người không chút sợ hãi, ánh mặt trời chiếu vào người cậu ấy giống như rơi xuống tầng ánh sáng vàng, phảng phất như một vị thần, rõ ràng Ngu Tần ở gần cửa sổ hơn nhưng cố tình ánh sáng càng thiên vị Lâm Kỳ hơn.

Ngu Tần người đang trực tiếp ở dưới ánh sáng mặt trời, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ của mặt trời.

Lâm Kỳ không hổ là học bá, cậu ấy không chỉ nói một phương pháp.

“Ngoài việc sử dụng đường phụ thì câu này còn có thể giải quyết bằng hàm số, chúng ta có thể sử dụng điểm A làm gốc, xây dựng trục X trục Y…”Những điều này sẽ chỉ khiến Ngu Tần càng thêm xấu hổ, bọn họ đang nói đến câu hỏi cuối cùng của một đề toán, nhưng câu này hay bất kể là câu hỏi khác, Ngu Tần chưa bao giờ làm được, một là cậu sẽ không làm, hai là không có đủ thời gian, cậu hoàn toàn không thể làm được.

Đầu Ngu Tần càng lúc càng cúi thấp, ngón tay không ngừng nắm chặt mép bàn, sống lưng hơi nhô ra nhợt nhạt như một đường gờ, dưới ánh mặt trời lại giống như một ngọn núi tuyết tỏa sáng vàng dưới ánh bình minh buổi sáng.

Nghiêm Thù ngồi sau Ngu Tần hai ghế, tay phải cầm bút, anh không nghe Lâm Kỳ đang nói gì, dù sao cũng là những phương pháp đó, anh mệt mỏi với việc viết lại.

Anh nhìn chằm chằm vào sống lưng trắng nõn và mỏng manh ló ra từ mái tóc đen, ngón tay anh giật giật trong vô thức.

Cán bút rơi xuống mặt đất và phát ra âm thanh “lách cách”, ngắt lời Lâm Kỳ đang nói.

Cảnh đẹp như vậy đột nhiên bị phá vỡ, có người quay đầu lại nhìn.

Nghiêm Thù vẫn duy trì tư thế xoay bút, cổ tay đặt trên mép bàn khẽ nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại quét qua cây bút rơi trên mặt đất, vẻ mặt âm trầm, mờ mịt không vui.

Giác quan thứ sáu được khơi dậy, không ai dám hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Mọi người đều quay đầu lại, Lâm Kỳ chỉ dừng một chút rồi tiếp tục nói.

Dừng một chút, Nghiêm Thù mới cúi xuống cầm bút lên.

Ngu Tần bị mắc kẹt trong thế giới của riêng mình, cậu vẫn đang xấu hổ về sự kém cỏi của mình, đầu óc choáng váng nên không có cảm giác với chuyện này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui