…
Tô Mạn về phòng, cả đêm không ngủ ngon, sáng hôm sau thì sốt cao, đuổi Thanh La đi, cả người ngâm trong bồn tắm ở phòng sạch sẽ, hơi nóng bốc lên khắp phòng, mờ mịt, rất có ý cảnh.
Một tiếng "Xèo xèo" rất nhỏ, Tô Mạn ngâm đến mức mơ màng, đôi má vốn trắng nõn lúc này bị hơi nóng hấp đến đỏ bừng.
Nhưng Tô Mạn vẫn nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là nha đầu Thanh La không yên tâm, cô bất đắc dĩ cười:
"Nha đầu này sao tính tình lại cứng đầu thế chứ? Nếu rảnh rỗi thì lại đây xoa bóp vai cho tôi, đến giờ vẫn còn đau đây."
Người sau lưng Tô Mạn, ánh mắt dừng lại trên bờ vai trắng nõn của người phụ nữ, trên một bên vai có một vết bầm tím rõ ràng.
Rõ ràng là kiệt tác để lại từ tối qua.
Tô Mạn không nhịn được mà ngáp một cái, nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi tới sau lưng, cô thoải mái nằm trong nước, cho đến khi một bàn tay to thô ráp nóng bỏng đặt lên bờ vai trắng nõn, Tô Mạn đột ngột mở mắt, tỉnh táo lại.
"Anh là ai?!"
Rõ ràng đây là tay của đàn ông!
Tô Mạn không dám động đậy, chủ yếu là vì bây giờ cô đang không mặc gì, chỉ cần quay người là sẽ lộ hết!
Giọng nói trời sinh vang lên từ cổ họng người đàn ông:
"Bị bệnh à?"
Giọng nói của Thẩm Trác Hoài vừa vang lên, Tô Mạn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cả trái tim lại bị treo lên.
Nhớ lại cảnh tượng va chạm tối qua, Tô Mạn cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
"Đại soái, anh tránh xa em ra một chút, đừng để em lây bệnh cho anh."
Trong giọng nói của người phụ nữ tràn đầy sự quan tâm.
Nhưng cả hai đều hiểu rõ, sự quan tâm này giả tạo đến mức nào.
"Quay người lại."
Thẩm Trác Hoài lạnh lùng ra lệnh.
Tô Mạn không nhúc nhích, bảo cô quay người cũng không phải không được nhưng ít nhất cũng phải đưa cho cô một thứ gì đó có thể che thân chứ?
"Đại soái, em lạnh."
Khi nói lời này, giọng Tô Mạn run rẩy, không biết là do thực sự bị lạnh hay là do sợ hãi.
Thẩm Trác Hoài không cho Tô Mạn quyền từ chối, dùng sức kéo Tô Mạn lại, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh lùng đánh giá người phụ nữ đỏ bừng trước mặt.
Ánh mắt dừng lại, chạm đến cảnh đẹp dưới nước, đáy mắt người đàn ông tối sầm lại.
"Tô Mạn, em tưởng rằng giả vờ ngây ngốc thì có thể coi như chuyện tối qua chưa từng xảy ra sao?"
Tô Mạn nhếch môi, cô cũng biết mình cười khó coi đến mức nào:
"Đại soái, anh đang nói gì vậy, em không hiểu."
Lời còn chưa dứt, Tô Mạn cảm thấy mình sắp ngạt thở, cổ mảnh khảnh bị bàn tay người đàn ông bóp chặt, anh ta đột nhiên siết chặt.
Thẩm Trác Hoài đồng tử hơi chìm, vẻ mặt tối tăm khó hiểu:
"Còn giả vờ ngây ngốc nữa! Bản soái đã nói, trước mặt tôi đừng có mà dùng tiểu xảo."
Tô Mạn dùng cả hai tay loạn xạ đập vào mu bàn tay người đàn ông, cô lắc đầu, mặc dù cô là pháo hôi nhưng cô thực sự không muốn chết trước chương thứ năm đâu!
"Ngoài Diệp Tích Phục ra, em là người đầu tiên biết được bí mật của bản soái, em nói xem phải làm thế nào mới có thể giữ bí mật mãi mãi?"
Tô Mạn lạnh cả người, còn có thể làm sao? Chỉ có người chết mới không thể mách lẻo, Thẩm Trác Hoài đây là muốn giết cô!
Tô Mạn không muốn chết, cô muốn sống!
Trong tình huống khó khăn có thể thở ra một hơi, cô phải giành lấy cho mình hy vọng sống, từng chữ từng câu giải thích:
"Đại...!soái, nếu...!nếu giết em...!bệnh sẽ...!sẽ mãi mãi không thể...!khỏi!"