Thẩm Trác Hoài nhướng mày, nhìn cô gái chân thành xin lỗi, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô gái ngoan ngoãn bưng nước cho anh rửa tay, sự nghi ngờ trong lòng cũng vơi đi đôi phần.
Anh hừ lạnh một tiếng:
"Không biết rõ bản thân mình thế nào mà lại tự ý xuống ruộng, em không ốm thì ai ốm? Đáng đời!"
Tô Mạn nhất thời không nói nên lời, cô cũng vì bữa tiệc hôm nay mà thôi? Sao lại thành cô đáng đời?
Cô gái trên giường chớp chớp mắt, buồn bã cúi đầu, những giọt nước mắt rơi xuống tấm chăn gấm màu nhạt, nở thành từng đóa hoa màu tối.
Người đàn ông cau mày:
"Khóc cái gì? Bản soái còn không được nói em sao?"
Tô Mạn hít mũi, lắc đầu:
"Đại soái nói đúng, lần này là em tự tin mù quáng, rõ ràng biết sức khỏe mình không tốt mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, giờ bản thân bị ốm cũng đành thôi, còn lây bệnh cho cả cá và ốc.
"
Thẩm Trác Hoài hơi nheo mắt:
"Cá làm sao?"
Tô Mạn không ngẩng đầu, nửa người lao tới, cô đưa tay ôm lấy eo người đàn ông, cả khuôn mặt vùi vào đó, thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy, tiếng nức nở cũng theo đó mà phát ra.
"Hu hu, Đại soái, những con cá và ốc đó đều chết hết rồi, ngài nói xem chúng có phải bị em hại chết không?"
Cả người Thẩm Trác Hoài như thể bị đóng băng, cái đầu nhỏ của người phụ nữ không ngừng dụi vào người anh, cả khuôn mặt anh tối sầm lại.
Anh lạnh lùng ra lệnh:
"Tô Mạn, buông ra!"
Tô Mạn nào dám buông, kế khổ nhục này còn chưa thành công được một nửa, nếu buông ra, còn không biết sẽ chết như thế nào.
Cái đầu nhỏ trong lòng anh đột nhiên lắc mạnh:
"Đại soái, phải chăng ngài cũng chán ghét Mạn Nhi rồi? Sợ bị em lây bệnh?"
Gân xanh hai bên thái dương người đàn ông giật giật:
"Tô Mạn, bản soái không muốn nhắc lại lần thứ hai, nếu em không buông ra, tôi có đủ cách khiến em không còn sức ôm nữa.
"
Giọng nói của người đàn ông như một sợi dây thừng treo trên cổ Tô Mạn, cô rụt cổ lại, lực trên tay cũng nới lỏng, Tô Mạn run rẩy ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nai ướt đẫm đó chớp chớp nhìn chằm chằm Thẩm Trác Hoài:
"Đại soái! "
Tô Mạn còn chưa nói hết lời, người đàn ông đã quay người bước ra khỏi phòng.
Nhìn Thẩm Trác Hoài không chút lưu tình rời đi, Tô Mạn không khỏi thầm mắng.
Cô có thể chắc chắn rằng, xi măng bọc tim đều là đánh giá thấp nam chính rồi, Thẩm Trác Hoài này hẳn nên gọi là bê tông cốt thép bọc tim mới đúng!
Kế mỹ nhân của cô cộng thêm kế khổ nhục đều không có tác dụng.
Tô Mạn còn chưa chửi thầm xong, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến, khi nhìn thấy Thẩm Trác Hoài xách hai thùng đồ đi vào, cô mới bừng tỉnh.
Hóa ra Thẩm Trác Hoài không hề rời đi, mà là thuận theo chuyện Tô Mạn tùy tiện nhắc đến, bắt đầu nghi ngờ.
Thẩm Trác Hoài đặt thùng nước trước giường:
"Em gọi đây là lây bệnh sao? Bệnh của em còn lợi hại hơn cả thạch tín.
"
Tô Mạn: !
Nói vòng vo tam quốc để mỉa mai cô, không cần thiết.
Thẩm Trác Hoài nhìn Tô Mạn vẻ mặt ngơ ngác, anh nhất thời không phân biệt được người phụ nữ này là thật sự ngốc hay là giả vờ.
Giữa hai hàng lông mày người đàn ông hiện lên vẻ mệt mỏi, anh gọi Thanh La ở bên ngoài vào, Thanh La vừa vào đã thấy sắc mặt của Tô Mạn và Thẩm Trác Hoài đều không được tốt.
Nàng sợ hãi vội vàng quỳ xuống.
Sắc mặt Thẩm Trác Hoài càng thêm u ám, nha hoàn này quả thật giống chủ tử, đều nhát gan sợ phiền phức.
"Tiểu thư của ngươi bệnh nặng như vậy, ngay cả ngươi đại phu cũng không biết gọi? Đáng tội gì?!"