Con người mang vẻ ngoài cao lãnh tự phụ đột nhiên trở nên mềm mại, người bình thường ai chịu nổi loại sát thương này.
Phàn Vân Cảnh lại khỏi phải nói.
Hắn cảm thấy tim mình như bị một mũi tên găm mạnh vào, hận không thể ôm đối phương vào lòng nhào nặn một phen.
Nhưng nghĩ rồi cũng chỉ có thể nghĩ.
Hắn thở dài, nén cảm xúc, thấp giọng: "Quần áo mang không được sao? Tại sao lại không muốn ra ngoài?"
Lộ Thiên Tinh chỉ ừ một tiếng, nép sau cánh cửa thúc giục: "Cháo đâu?"
Phàn Vân Cảnh thử nói: "Tôi có thể nhìn không? Nếu mang không vừa thì tôi sẽ tìm một bộ khác cho cậu."
Lộ Thiên Tinh nghe vậy lập tức khép cửa lại, cảnh giác: "Không được! Anh đến gần là tôi đóng cửa!"
"Đừng, tôi không làm gì không làm gì." Phàn Vân Cảnh vẫn thong thả, thật sự không buông tha cho Tinh Tinh đáng yêu dễ dàng được.
Hắn hỏi: "Dì còn làm một số món nữa, tôi mang lên cho cậu luôn nhé?"
"Ừm."
"Trái cây thì sao?"
"Không cần."
"Được." Phàn Vân Cảnh xoay người xuống lầu, tìm cái khay đựng mấy dĩa đồ ăn.
Lúc hắn bưng khay đồ ăn lên lầu, từ xa đã thấy Lộ Thiên Tinh vẫn giữ nguyên tư thế đợi mình, giấu nửa mặt sau cánh cửa, ngoan ngoãn không hề có chút công kích, làm Phàn Vân Cảnh mềm nhũn, thật muốn xem khung cảnh sau cánh cửa kia.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Phàn Vân Cảnh thở sâu, miễn cưỡng áp xuống xao động trong lòng: "Khay này có hơi nặng, tôi đưa vào nhé?"
"Không cần." Lộ Thiên Tinh vươn tay nói: "Tôi tự bưng được."
Phàn Vân Cảnh nhìn chằm chằm tay cậu hai giây, đặt khay đồ ăn lên tay cậu: "Bưng bằng hai tay."
Cái khay đựng làm bằng gỗ, còn thêm cả chén đũa đồ ăn, đặt lên tay là đã cảm thấy không nhẹ rồi.
Lộ Thiên Tinh nghiêng người nhận bằng hai tay, sau đó thì một sự việc xấu hổ tiếp nối —— không biết phải đóng cửa thế nào.
Nếu nhờ Phàn Vân Cảnh thì kiểu gì cũng sẽ bị hắn thấy hết!
Nhưng mà mình.....!hết tay rồi!
Lộ Thiên Tinh rối rắm vài giây, nói với Phàn Vân Cảnh: "Cảm ơn, anh nhanh xuống ăn cơm đi."
Phàn Vân Cảnh: "Được, cậu nhớ ăn hết, nếu không đủ thì gọi tôi, đừng để bị đói."
Lộ Thiên Tinh ựm ờ hai tiếng, nhìn chằm chằm người kia rời đi cho đến khi không thấy bóng dáng nữa mới vươn cái chân móc cánh cửa đóng lại, hoàn hảo.
Ngoài cửa sổ, bởi vì sắc trời ảm đạm nên trời tối nhanh hơn bình thường.
Đèn chùm treo trên trần nhà thắp sáng cả một bầu không gian, như một tấm gương phản chiếu lấp lánh, khiến cho thân ảnh chậm rãi của Phàn Vân Cảnh thêm rõ ràng.
Hắn nhoẻn miệng cười, làm bộ gì cũng chưa thấy, đi xuống lầu.
Lúc chạng vạng thì trời đã tối đen, tiếng sấm vang vọng trong không gian.
Lộ Thiên Tinh bây giờ khá là khó ngủ, nằm trên giường bị ồn ào sống chết không thể ngủ.
Cậu lăn qua lăn lại, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa liên lạc với Tiền Lãng, vì thế mở điện thoại lên nhắn tin cho anh.
Tiền Lãng trả lời ngay: Tôi hy vọng trong ba ngày tiếp theo sẽ không xuất hiện scandal tình ái của cậu [ ヘ(*゚ー゚)┌θ)゚ロ゚)ノ ]
Lộ Thiên Tinh:??? Tôi đi công chuyện thôi chứ scandal tình ái gì đây?
Tiền Lãng phẫn nộ vô cùng, gửi voice chỉ trích: "Không cần phải chối, tôi thấy cậu lên xe Phàn Vân Cảnh rồi, hừ, hèn gì lại không để tôi đi cùng, cậu chê tôi bóng đèn chướng mắt chứ gì.
Sợ nếu để tôi biết được thì sẽ bị tôi ngăn cản phải không!"
Lộ Thiên Tinh cạn lời: Im lặng, đừng có suy nghĩ vớ vẩn.
Tiền Lãng: Thế có lên xe Phàn Vân Cảnh không?
Lộ Thiên Tinh: Có.
Tiền Lãng: Có ở cùng với anh ta cả buổi chiều không?
Lộ Thiên Tinh: Có.
Tiền Lãng: Bây giờ cũng ở cùng nhau?
Lộ Thiên Tinh:..
Đúng, nhưng không chung phòng.
Tiền Lãng: Còn định ở chung một phòng???
Lộ Thiên Tinh: Tôi ở lại nhà anh ta, nhưng không có chuyện gì hết.
Tiền Lãng: Thử đọc lại tin nhắn được hông?
Lộ Thiên Tinh:......!
Tuy nói thì sẽ nghĩ đến cái kia nhưng thật sự không hề có chuyện gì mà!
Nói qua nói lại với Tiền Lãng một hồi rồi cũng kết thúc, Lộ Thiên Tinh không ngủ được lại càng buồn bực, dứt khoát phóng tới ngồi lên cửa sổ tự hỏi nhân sinh.
Tình hình trước mắt, nhiệm vụ giá trị thù hận, còn cả...!Không biết sau này mình sẽ thế nào đây.
Hệ thống rất là cảm khái nói: 【 Làm phiền cậu phải nhớ đến giá trị thù hận, thật cảm ơn cậu.
】
Lộ Thiên Tinh: Tôi có còn cách nào đâu? Đã come out rồi mà cũng vô dụng.
Hệ thống: 【 Thế là cậu từ bỏ luôn? Không lo bị biến thành cá? Không sợ trở thành đồ ăn? Nói trước giá trị thù hận tháng nào của cậu không hề có tiến triển, không sợ bị trừng phạt hả? 】
Lộ Thiên Tinh mỉm cười: Yên tâm, trước 3 ngày tao sẽ dọn vào căn cứ bí mật, đảm bảo an toàn.
Đoàng ——
Ngoài cửa sổ đột nhiên lóe lên một tia sét lớn kinh người, đánh thẳng xuống đám cây cao ngoài kia.
Theo tiếng đoàn giòn vang, cả biệt thự mất điện theo, xung quanh Lộ Thiên Tinh ngay lập tức tối om.
Hệ thống đúng lúc nói: 【 Biết vì sao tự dưng sét đánh mất điện không? Vì cậu không có liêm sỉ.】
Lộ Thiên Tinh:......!
Lộ Thiên Tinh: Im đuy!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Phàn Vân Cảnh thử hỏi: "Thầy Lộ ngủ chưa vậy?"
Lộ Thiên Tinh trả lời: "Chưa."
Phàn Vân Cảnh nói: "Do hệ thống điện bị quá tải nên cháy, bây giờ nhân viên đang chuẩn bị nguồn điện dự phòng, chừng 3 đến 5 phút nữa sẽ có điện, không cần lo lắng."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, sợ đối phương vẫn chưa nghe nên bổ sung thêm: "Tôi biết rồi."
Phàn Vân Cảnh vẫn đứng sau cửa nói chuyện với cậu: "Thầy Lộ không cần phải quan ngại vấn đề an ninh của biệt thự, ở đây có cột thu lôi lẫn các thiết bị xử lí nhằm đề phòng, các phát sinh ngoài ý muốn đều sẽ được giải quyết ngay trong 5 phút."
Tiếng sấm ngoài cửa sổ khá lớn, lời đối phương nói chỉ nghe được đứt đoạn vài chữ, không tính là rõ ràng.
Lộ Thiên Tinh đứng dậy, men theo tường và ánh sáng của sét đánh đi đến cạnh cửa, hé một chút: "Anh nói lại, tôi chưa nghe rõ."
Phàn Vân Cảnh dựa vào khung cửa, liếc nhìn khe hở kia một chút, cúi đầu tiến sát lại: "Tôi nói cậu không cần phải..."
Ánh sáng của sét lại lần nữa lóe lên ngoài cửa sổ, Phàn Vân Cảnh nhờ mấy tia sáng trong tíc tắc đó mà thấy được đôi mắt trợn tròn của Lộ Thiên Tinh, còn cả cái miệng nhỏ vì khiếp sợ mà hơi hé mở.
Khoảng cách giữa hai người trở nên gần đến mức không thể gần hơn.
Phàn Vân Cảnh thậm chí còn có thể cảm nhận được chỏm tóc vểnh lên của cậu cọ vào mặt mình.
Loại cảm giác ngưa ngứa này cứ như đang đòi mạng vậy, Phàn Vân Cảnh vô tình bị trêu chọc cả đêm, dường như tâm trí không thể chống đỡ nổi nữa rồi, bàn tay siết lấy nắm cửa.
Ánh mắt hắn tối tăm, hầu kiết trượt lên trượt xuống, cố nén xúc động cầm thú nào đấy, mở miệng nói: "Thầy Lộ vẫn muốn mua phòng ở đây chứ? Có hối hận không?"
Lộ Thiên Tinh không được tự nhiên nhích đầu ra xa: "Không."
Phàn Vân Cảnh không lùi mà tiến tới, nương tiếng sấm lớn cố ý hỏi lại: "Sao? Tôi nghe không rõ."
"Tôi nói là không hối hận, tôi rất thích nơi nà." Lộ Thiên Tinh nói lớn, vừa dứt lời thì trước mắt chợt sáng lên, biệt thự có điện lại rồi.
Lộ Thiên Tinh híp mắt hai giây thích ứng, thấy khoảng cách quá gần giữa mình với Phàn Vân Cảnh mới theo bản năng lùi ra vài bước.
Hành động này làm cho góc áp khẽ lướt qua đùi, khiến cậu nhớ ra trạng thái của mình bây giờ, tái mặt đóng cửa cái rầm.
Nếu không phải Phàn Vân Cảnh nhanh chóng rút tay lại thì thiếu chút nữa là mất luôn cái tay phải rồi.
Hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, nhưng nhớ đến cảnh tượng vừa rồi thì máu trong người lại nóng lên như sắp phun trào, cười không nổi nữa.
Khó trách nhiều đàn ông thích nhìn người yêu mặc áo quần của mình, cảm giác chiếm hữu mãnh liệt được thỏa mãn, cùng với hơi thở gợi cảm kia quả thật có thể hạ gục hàng tá thương hiệu có tiếng trong nháy mắt, làm người không thể nhịn được mà muốn đổi hết áo quần của đối phương thành của mình.
Sao lại đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, làm người ta đau chết đi được.
Phàn Vân Cảnh bị trêu chọc liên tục chịu không nổi, quay lại phòng ngủ của mình xối nước lạnh.
Hắn chưa bao giờ lúng túng đến vậy —— người kia ở lại nhà mình, mặc quần áo của mình, thậm chí suýt chút nữa là ôm nhau luôn rồi, nhưng! Hắn lại sợ Lộ Thiên Tinh tức giận, đợi cậu phản ứng lại rồi tránh ra vẫn không dám tiến đến.
Thật sự, chỉ có ở trước mặt Lộ Thiên Tinh hắn mới tơi tả thế này.
Giờ tốt rồi, đang yên đang lành tự dưng cứng lên, vừa hưởng thụ vừa bị tra tấn cả đêm, cuối cùng lại tự phỉ nhổ một câu tự làm tự chịu, đúng là địa ngục trần gian.
Hai người chưa ai ngủ được.
Lộ Thiên Tinh nằm ảo não, hối hận vì sao lại mở cửa vì sao lại đến xem phòng, càng nghĩ càng hối hận bản thân không nên phải ứng quá đáng như vậy...!Nếu làm bộ không có việc gì đóng cửa lại thì sẽ không phải xấu hổ mà?
Cho nên vì sao mình lại nhảy dựng lên thế chứ!
Lộ Thiên Tinh hối hận không thôi.
Chờ đến ngày hôm sau, hai người gặp nhau tại cầu thang.
Lộ Thiên Tinh xụ mặt không hé răng, hốc mắt Phàn Vân Cảnh cũng thâm nhẹ, trầm giọng nói: "Chào buổi sáng, hôm qua ngủ không ngon sao?"
Lộ Thiên Tinh: "Ừm."
Phàn Vân Cảnh nói: "Tôi cũng thế, đợi lát nữa về ngủ bù, nếu không thì sẽ rất mệt." Hắn nói, tính tính thời gian: "Thầy Lộ không vội, buổi chiều có thể làm thủ tục chứ?"
Lộ Thiên Tinh trả lời ngắn gọn: "Được."
Phàn Vân Cảnh xoa xoa ấn đường, cứng ngắc vừa xem văn kiện vừa ăn sáng.
Lộ Thiên Tinh rũ mắt uống sữa bò, lặng lẽ liếc hắn một cái rồi dời mắt đi, nhìn chằm chằm ly sữa bò màu trắng: Không có phản ứng gì nhỉ? Chắc là cảm thấy đều là đàn ông nên không cần để ý?
Lúc Lộ Thiên Tinh gặm bánh mì lén nhìn trộm hắn một cái, có vẻ như Phàn Vân Cảnh rất mệt mỏi, không ngừng xoa xoa huyệt thái dương lẫn ấn đường.
Có vẻ như làm việc nhiều nên không có thời gian ngủ, căn bản không hề nhớ rõ chuyện tối qua.
Lộ Thiên Tinh yên tâm, tốc độ ăn sáng nhanh rõ ràng, vui vẻ trở về ngủ bù.
Phàn Vân Cảnh vừa còn đang đọc văn kiện lập tức thoát khỏi giao diện, thuần thục mở shop online xem mấy loại áo ngủ.
Thỏ con đáng yêu, mèo con cũng dễ thương, hổ con....!Mỗi loại mua một bộ!
Đúng rồi, còn mua áo sơ mi cho mình nữa.
Phàn Vân Cảnh yên lặng đặt mười mấy cái áo sơ mi mới, quyết định sẽ treo hết vào phòng thay đồ —— hắn tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ dùng!
Phàn Vân Cảnh đắc ý, nghĩ nghĩ lại cảm thấy thiếu gì đó.
Dứt khoát mở WeChat gửi tin nhắn cho Liêu Thanh Minh khoe khoang: Tinh Tinh mặc đồ ngủ rất đáng yêu.
Liêu Thanh Minh:......!
Ba phút sau, một nhóm chat ba người tên là 'Phàn Vân Cảnh vô liêm sỉ' được tạo.
Thành viên nhóm chat: Phàn Vân Cảnh, Liêu Thanh Minh, Ân Lương Thần..