Sau Khi Xuyên Thành Sao Hot Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Trở Thành Fanboy Của Tôi


Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, fan thông minh lĩnh ngộ trong nháy mắt: "Tôi cũng nghĩ thế!!"
"Ngay từ lúc Phàn tổng tham gia chương trình này là đã nhìn ra vấn đề rồi.

Không hề ngần ngại thể hiện tình cảm, tôi dám chắc rằng ảnh tổ chức cái show này để theo đuổi Tinh Tinh đó!"
"Yep nói không chừng ngay từ lúc cá cược ảnh đã có ý định này rồi.

Tình địch trong Tân Tinh Tú quá nhiều, hốt Tinh Tinh về chỗ mình rồi cưa dần mới là kế hoạch hoàn hảo."
"!Tui cứ tưởng filter fan CP của tui quá ảo, thì ra ý nghĩa của chương trình này lại sâu xa thế.

Hèn gì không đi cả đoàn mà phải chia riêng ra!!"
"Quỳ, có mỗi tôi tưởng đây là chương trình du lịch bình thường hả?"
"Ừ có mỗi má đó, người mắt sáng đều biết đầy là chương trình tình nhân."
"Xin lỗi, tôi không xứng là fan CP Phồn Tinh huhu."
Vì có nhiều khán giả nên lượng cmt nhảy liên tục, Phàn Vân Cảnh ngẫu nhiên đảo mắt qua chỉ có thể thấy sơ mấy từ mấu chốt như "kế hoạch" "chương trình" và "Phồn Tinh".

Hắn cười nhẹ, ánh mắt lại dừng lại trên bóng dáng của Lộ Thiên Tinh, đợi cậu đọc cmt.

Nhà kín không sợ gió lùa vào, chỉ sợ Internet lùa hết bí mật ra ngoài.

Mục cmt f5, có người vào nhắc nhở Lộ Thiên Tinh: "Tinh Tinh, Phàn tổng quay anh nãy giờ kìa."
Lộ Thiên Tinh phải để ý dưới chân nên thỉnh thoảng mới đọc cmt, ban đầu cũng không phát hiện ra mấy cái cmt kia.

Cho đến khi tới Chùa, đưa máy quay một vòng xung quanh cho khán giả mới nhận ra mọi người đang cmt mấy lời đấy..

Cậu dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phàn Vân Cảnh, chất vấn nói: "Anh làm gì vậy?"
Phàn Vân Cảnh mặt không đổi sắc nói: "Quay toàn cảnh."
Lộ Thiên Tinh nhíu mày: "Toàn cảnh có máy quay riêng rồi, anh phải chĩa cam vào mặt mình."

Phàn Vân Cảnh nói: "Tại tôi thấy phong cảnh đẹp mà."
Cái điệu cười của hắn phối hợp với khuôn mặt nhìn nghiêng của Lộ Thiên Tinh trong màn hình của hắn làm khán giả lập tức nhiệt tình hơn hẳn: "Đau tim quá bà con! Phàn tổng phát đường trực tiếp, Phồn Tinh real rồi mấy má ạ!!"
Lộ Thiên Tinh liếc mắt nhìn cmt, đen mặt: "Thế anh đi lên trước đi, tôi sợ chắn phong cảnh của anh."
Phàn Vân Cảnh không từ chối, cầm máy đi vào Chùa trước.

Hắn chuyển sang cam, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Lộ Thiên Tinh phía sau.

Hai người một khung hình càng làm khán giả phấn khởi hơn, dù Lộ Thiên Tinh làm gì thì Phàn Vân Cảnh cũng dịu dàng nhìn chăm chú, ngọt ngào hơn cả tự mình cầm máy quay riêng một mình.

Phồn Tinh bị thồn đường no nê, cảm thấy hôm nay trời mưa cũng trộn đường phèn, có người còn nói: "Coi kìa, trẻ quá đừng làm fan Phồn Tinh, hăng hái quá mức rồi lên cáng luôn."
"Kệ, trời đẹp quá, các anh nên kết hôn thôi!"
"Mấy anh đứng đó để em gọi Cục Dân Chính tới, đừng đi đâu hết!"
"Phàn tổng anh phải nhanh tay lên hốt Tinh Tinh về nhà đi! Tinh Tinh được hoan nghênh thế, lỡ Ảnh đế với Cún con đuổi tới cái là toang!!"
"Lầu trên yên tâm, Phàn tổng có tường tiền bảo hộ, Ảnh đế Liêu cũng phải bó tay."
"Mọi người thử coi cái vid phỏng vấn của Tân Tinh Tú ấy, Phàn tổng chuẩn kiểu chỉ muốn ở với cờ rút."
"Ha ha ha ha ha tự dưng làm tui muốn coi lại hà."
Khán giả nói chuyện rất sôi nổi, thậm chí có người còn lén chạy sang phòng trực tiếp của Lộ Thiên Tinh nói: "Tinh Tinh, Phàn tổng vẫn quay lén anh kìa!"
Nhưng mà lúc này Lộ Thiên Tinh đã tiến vào trạng thái làm việc, nhìn chằm chằm một vị sư đang gõ mõ không nhúc nhích.

Phàn Vân Cảnh đeo balo, tự động cầm lấy gậy selfie của cậu.

Lộ Thiên Tinh cũng không khách sáo, lôi bút ghi âm trong balo ra, ghi lại tiếng gõ mõ rồi lại cảm thấy thú vị,cuối cùng quên mất bản thân đang phát trực tiếp, chỉ chuyên chú đi ghi lại các thứ âm thanh trong chùa.

Cậu có cảm giác mạnh với những nhạc cụ, hay có thể nói là với những âm thanh.

Đôi khi tiếng chim hót trên cành cao cũng có thể khiến cậu dừng lại.

Không biết nguyên nhân vì sao, cứ như đó là bản năng cơ thể vậy, cậu theo bản năng tìm đến nơi âm thanh phát ra, không ngừng ghi lại, như thể đang làm một chuyện gì đó rất thú vị vậy.


Phàn Vân Cảnh lẳng lặng đi theo cậu, không nói gì cũng không làm phiền cậu, thỉnh thoảng sẽ xách đồ giùm cậu, đôi khi cũng lo lắng cậu sơ ý bị ngã.

Một hồi lâu sau Phàn Vân Cảnh không kiên nhẫn phát trực tiếp nữa, cất hay cái máy vào trong balo, tự lấy ra một cái máy quay riêng quay lại bộ dáng nghiêm túc của Lộ Thiên Tinh
Fan: "???"
Phàn tổng anh làm gì thế!!
Cũng may là có máy quay toàn cảnh, các fan chỉ có thể xót xa xem tạm.

Sau đó liên phát hiện —— chua xót mé gì chứ! Hình ảnh em đi tìm kiếm âm thanh còn anh thì chạy theo bóng dáng em quá đẹp có biết không!
Fan thấy thế là đã đủ rồi, hai người có thể vui vẻ với nhau là được rồi.

Vì thế, hành trình tham quan địa điểm thứ nhất kết thúc, không có fan nào cảm thấy bất mãn.

Bọn họ thậm chí có thể cắt được vài cảnh rồi chỉnh sửa thêm, biến thành mấy cảnh làm tim đập mặt đỏ, thêm background ngọt ngào, rất hài lòng.

Kết thúc phát trực tiếp, hai người chuẩn bị về khách sạn.

Phàn Vân Cảnh đưa camera cho staff, thảo luận thêm với người bên cạnh: "Ngày mai lại đến các chỗ còn lại được không? Ở lại 7 ngày 7 đêm, cũng không vội."
Lộ Thiên Tinh muốn về nhanh để thử phối âm, nhanh chóng đồng ý: "Được, mai đi tiếp."
Phàn Vân Cảnh xoa xoa đầu cậu: "Ngoan lắm." Sau đó nhân cơ hội Lộ Thiên Tinh không để ý: "Có mệt không? Đi cáp treo xuống nhé?"
Lộ Thiên Tinh không vui liếc hắn một cái, nghĩ tới việc người ta chiếu cố mình mà mình không cho người ta mặt mũi là không phải phép, thế là cậu kéo thấp vành mũ, lạnh lùng nói: "Ừm." Hôm nay leo núi leo núi mệt, không muốn đi nữa.

Phàn Vân Cảnh đi mua vé, cả hai cùng xuống núi rồi về lại khách sạn.

Hắn nói hy vọng Lộ Thiên Tinh nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau đi ăn cơm, nhưng không ngờ người kia lại nghiện công việc khóa cửa mãi không ra.


Sáng không ăn, cơm chiều cũng không ăn, hèn gì vừa huyết áp thấp vừa đau dạ dày.

Phàn Vân Cảnh hơi giận dỗi, lần thứ tư gõ cửa nói: "Lộ Thiên Tinh, tôi biết cậu nghe thấy, mở cửa!"
Trong phòng im lặng, không có tiếng trả lời, cứ không bên kia không có ai vậy.

Phàn Vân Cảnh bớt giận, nhưng lại lo lắng...!Theo hắn biết thì bệnh huyết áp thấp của Lộ Thiên Tinh khá nghiêm trọng, ăn uống không đúng bữa, thậm chí còn vận động mạnh thì sẽ ngất xỉu..

Hôm nay cậu đúng không hề sinh hoạt quy củ.

Phàn Vân Cảnh gõ cửa thêm lần nữa, xác định không có tiếng trả lời, lập tức gọi điện cho giám đốc đem chìa khóa dự phòng lên.

Vài phút sau, giám đốc đại diện vội vàng tới mở cửa phòng cho Phàn Vân Cảnh.

Ánh sáng trong căn phòng mờ nhạt, nương theo hành lang có thể nhìn đến cạnh bàn sách sát giường có một bóng dáng đang ngồi.

Phàn Vân Cảnh căng thẳng bước tới: "Lộ Thiên Tinh cậu không sao......"
Vừa nhìn đến cậu đang đeo tai nghe thì hắn dừng lại, Lộ Thiên Tinh cầm bút bi trên tay, điên cuồng viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Nghĩ tới hậu quả việc cắt ngang linh cảm của một nghệ sĩ rất nghiêm trọng, Phàn Vân Cảnh chỉ có thể nén lửa giận, bảo giám đốc rời đi, rồi đóng cửa phòng ở lại chăm sóc cậu.

Lộ Thiên Tinh không hề hay biết, trong tai nghe vẫn phát tiếng suối chảy chim hót, tiếng chuông chùa, tiếng gõ mõ, các âm thanh va chạm lẫn nhau rồi giai điệu đột nhiên hình thanh, vì quá gấp nên chỉ có thể viết tay để theo kịp.

Không biết qua bao lâu, ánh sáng dần ảm đạm theo thời gian, Lộ Thiên Tinh không hấy rõ, cuối cùng cũng nhìn lên quơ tay muốn bật đèn.

"Xong rồi?" Đèn bàn sáng lên, Phàn Vân Cảnh ngồi trên mép giường nhìn cậu, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, ánh mắt tối sầm.

Lộ Thiên Tinh hơi hơi nghiêng đầu tránh đi: "Sao anh lại ở đây?"
"Gõ cửa không thấy cậu trả lời, tưởng cậu ngất xỉu vì đói." Phàn Vân Cảnh vừa dứt lời, bụng Lộ Thiên Tinh liền phối hợp réo lên, trong không gian yên tĩnh nghe cực kì rõ ràng.

Lộ Thiên Tinh: "......"
Cậu che bụng, nói: "Tôi ăn cơm hộp."
"Cậu ăn cơm hộp, còn tôi thì sao?" Phàn Vân Cảnh không nhanh không chậm nói: "Tôi đợi hai tiếng rồi."

Lộ Thiên Tinh nói: "Tôi mời anh ăn cơm hộp."
Phàn Vân Cảnh: "......"
Hắn xoa xoa ấn đường, gọi giám đốc mang cơm lên.

Nhân tiện thuyết giáo một tràng: "Không cần cơm hộp, khách sạn phục vụ một ngày ba bữa.

Với kiểu làm việc này của thầy Lộ, có thể cúng cho khách sạn không ít tiền."
Lộ Thiên Tinh hiểu ý châm chọc của hắn, lạnh nhạt trả lời: "Vội kiếm tiền thế thì có tư cách gì nói tôi."
Phàn Vân Cảnh: "Ít nhất tôi cũng không bị huyết áp thấp hay đau dạ dày."
Lộ Thiên Tinh: "Không phải không bị ngất là được à?"
"......" Phàn Vân Cảnh hiếm khi nghẹn lời, im lặng một lát rồi đứng lên tiến gần lại chỗ cậu.

Bị bị ngược sáng nên cậu không thấy rõ vẻ mặt của đối phương, Lộ Thiên Tinh có chút cảnh giác, vừa định đứng dậy khỏi ghế, lại bị Phàn Vân Cảnh nhanh chân đè xuống lại.

Lộ Thiên Tinh chạy không được, cũng không có nhíu mày nói: "Anh làm gì đấy?"
Phàn Vân Cảnh cúi người, nương theo ánh đèn chăm chú nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ muốn xem da mặt cậu dày cỡ nào mà dám nói thế thôi."
Hắn híp mắt, nghiêm khắc: "Không so huyết áp thấp với sốt.

Riêng viejc cơ thể cậu không khỏe mà còn không ăn uống đúng giờ, vậy là không có trách nhiệm với bản thân.

Lúc sáng cậu đã nói gì với tôi? Thầy Lộ đã thất tín rồi, cậu đứng trên lập trường gì để chỉ trích người khác?"
Lộ Thiên Tinh lùi lại, lạnh lùng nói: "Tôi không chỉ trích anh, anh không muốn nghỉ ngơi là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.

Cũng như việc tôi không muốn nghỉ ngơi, không liên quan đến anh."
Phàn Vân Cảnh bị chọc cười: "Không liên quan đến tôi? Tin tôi nhéo mông cậu không?"
"Anh đừng có quá —— má!" Cái đít mới nhích lên lại lần nữa bị ấn xuống, chân va vào bàn đau đến rớt cả nước mắt sinh lý.

Từ từ......!Lộ Thiên Tinh bụm mặt lại sờ sờ một hồi, sờ tới cục tròn tròn trên khóe mắt.

Chi zậy má!!!
Tác giả có lời muốn nói: Có gì đâu có gì đâu _(:3∠)_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận