Editor:hoameei
Thời tiết rất tốt, gió nhẹ man mát, trên bờ tường một mèo một ma, lười nhác giống như không xương, dưới tường ba nam một nữ, ăn mặc lộng lẫy, tràn đầy sức sống.
Nhìn từ vị trí đứng, người thiếu niên được vây quanh kia hẳn là người đứng đầu, so với những người khác có vẻ trưởng thành hơn chút, vóc dáng cũng cao hơn một đoạn.
Tiêu Mặc ngắm nghía một hồi, ừm, người vẫn còn thấp hơn Sở Kinh Lan mấy phân.
Giám định xong, lớn lên không cao hơn Sở Kinh Lan, nhưng lại trông già hơn Sở Kinh Lan.
Tiêu Mặc ghé trên lưng mèo lười, nghe thấy vị tiểu thư duy nhất trong nhóm mở miệng: "Chúc mừng đại ca Úc Sinh, lần này ra ngoài thu hoạch được tương đối khá, buổi tuyển chọn ba ngày sau... A không, bên trong bí cảnh Mộ Sơn nhất định có thể bộc lộ tài năng!"
Thiếu niên được vây quanh, cũng chính là Úc Sinh, cười ha hả: "Ngũ muội không phải cũng vậy sao? Lần này tất nhiên tất cả chúng ta đều có thể lấy được tư cách tham gia bí cảnh, đến lúc đó mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đừng để Sở gia mất mặt."
Mấy người tâng bốc lẫn nhau, chỉ có một người dáng vẻ gầy yếu không mở miệng, có lẽ là người có tính cách hướng nội nhất, giữa những âm thanh vui sướng yếu ớt nói: "Lần này Sở Kinh Lan là người dẫn đội, chúng ta không cân nhắc tới chào hỏi hắn trước sao?"
Câu này vừa nói ra, bầu không khí vui vẻ đột nhiên khựng lại, nụ cười trên mặt mấy người chậm rãi biến mất.
Tiêu Mặc lại là người tinh thần phấn chấn nhất, lăn lộn một vòng trên lưng mèo: Cuối cùng cũng nhắc đến Sở Kinh Lan.
Sở ngũ muội than nhẹ một tiếng: "Kinh Lan ca à, hắn cái gì cũng tốt, chỉ là quá lạnh nhạt, chúng ta còn chưa từng thấy hắn cười."
Sở Úc Sinh ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ lên đôi vai gầy của thiếu niên: "Lão Thập, năm đó đệ thân cận với hắn nhất, sao thế, bây giờ muốn quay lại?"
"Không không không, đệ không có ý này!" Sở Tiểu Thập run rẩy một chút, phảng phất như nhớ ra chuyện gì, gương mặt căng thẳng: "Bên cạnh hắn nguy hiểm như vậy, đệ làm sao muốn quay lại!"
Sở Úc Sinh thấy hắn sốt ruột, lúc này mới hài lòng: "Đúng không? Hắn thường xuyên bị sát thủ ám sát, lần đó xém chút nữa liên lụy đến đệ, cách xa hắn một chút mới là tốt."
Lúc Sở Kinh Lan vừa kết đan, còn chưa có pháp ấn hộ thân của trưởng lão Huyễn Kiếm Môn, ám sát cứ một đợt lại kéo đến một đợt, Sở Tiểu Thập có ý nịnh bợ mỗi ngày đều đi theo hắn, suýt nữa tai bay vạ gió, gặp phải độc thủ.
Sở Tiểu Thập muốn lấy lòng Sở Kinh Lan, ai ngờ thiếu chút nữa mất luôn mạng, hắn chỉ định đi theo Sở Kinh Lan ăn ngon mặc sướng, chứ không có ý chung khổ.
Bởi vậy dù cho có Sở Kinh Lan bảo hộ hắn, Sở Tiểu Thập vẫn lưu lại bóng ma trong lòng, từ đó không dám tới gần Sở Kinh Lan nữa.
Tính tình Sở Tiểu Thập nóng nảy tới nhanh đi cũng nhanh, tức giận xong tỉnh táo lại, hắn mím môi, hàm hồ nói: "Các huynh nói xem, có phải là hắn không muốn liên lụy chúng ta, cho nên mới không thân cận..."
"Tiểu Thập."
Thiếu niên bên cạnh thấy sắc mặt Sở Úc Sinh không tốt, vội vàng nhấc tay đặt lên bả vai Sở Tiểu Thập, ngắt lời hắn: "Cũng như nhau thôi, mấy ngày sau bí cảnh Mộ Sơn hắn sẽ tròn 18 tuổi, phải đến Huyễn Kiếm Môn, danh hiệu Thiếu chủ cũng sẽ trả lại cho Úc Sinh ca, về sau gia chủ của chúng ta là Úc Sinh ca, vì vậy đừng nhắc đến người khác nữa."
Sở Tiểu Thập nhìn vẻ mặt của Úc Sinh, cuối cùng ngậm miệng.
Sở Úc Sinh vỗ lưng bọn họ, ý tứ rõ ràng: "Đây mới là huynh đệ tốt."
Thì ra là thế, Tiêu Mặc cũng đã hiểu được kha khá.
Còn lại là mấy hài tử bị Sở Kinh Lan cố ý xa lánh, có phải vì sự an toàn của bọn họ hay không, Tiêu Mặc không biết, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, là tiểu thư thiếu gia có chút thông minh đi nữa, dù sao cũng không có kinh nghiệm từng trải, ngốc một chút cũng có thể thông cảm được.
Trẻ nhỏ là đối tượng dễ bị kích động nhất, luôn tìm kiếm những người cùng suy nghĩ tụ lại thành nhóm.
Nhưng Sở Úc Sinh kia, cốt linh có vẻ là 19 tuổi đi, sau 18 tuổi sẽ tiếp xúc với những công việc của gia tộc, sớm nên hiểu chuyện, về sau còn phải làm gia chủ, vậy mà cũng không có đầu óc?
Cũng không nghĩ một chút, nếu như Sở Kinh Lan đến Huyễn Kiếm Môn, đúng là cách bọn họ rất xa, nhưng đó là trung giới, nơi có tài nguyên tốt hơn biết bao nhiêu lần ở hạ giới, không tích cực kéo quan hệ với Sở Kinh Lan, ngày sau ắt sẽ có chỗ tốt, còn dẫn đầu lôi kéo xa lánh hắn?
Ngốc là một chuyện.
Tầm nhìn thiển cận, không có năng lực, cảm thấy Sở Kinh Lan đang cướp vị trí Thiếu chủ, ghi hận đến tận bây giờ, tầm mắt hắn cũng chỉ nhìn thấy cái chức "Thiếu chủ".
Sở Kinh Lan còn chẳng muốn nhận việc, sao Sở Úc Sinh không đi hận cái người làm gia chủ đã đổ hết gánh nặng lên Sở Kinh Lan đi?
Sở gia có bảy phòng, phụ thân Sở Kinh Lan đứng hàng hai, phụ thân Sở Úc Sinh là con trưởng, cũng chính là gia chủ, vị trí Thiếu chủ theo lý là Sở Úc Sinh, nhưng bởi vì Sở Kinh Lan quá ưu tú, Sở gia muốn để Huyễn Kiếm Môn xem trọng hắn thì phải mạ vàng thân phận của hắn, liền đem chức Thiếu chủ này tạm thời đưa cho Sở Kinh Lan.
Kỳ vọng của các trưởng lão là, sau này Sở Kinh Lan có được thanh danh ở trung giới, giúp đỡ Sở gia kéo tài nguyên tu luyện, mà Sở Úc Sinh thì quản lý công việc nội bộ Sở gia.
Suy nghĩ rất tốt, nhưng người lại không hiểu được.
Dù sao cũng không phải chuyện quan trọng.
Đám sương đen xoay tròn trên tấm lưng đầy lông mềm mại, Tiêu tâm ma nhìn đám người bên dưới: Dù sao sau này Sở gia gần như bị diệt môn, cho nên ai làm người chủ, quả thật là không quan trọng.
Tiêu Mặc được giải đáp nghi hoặc, không hứng thú nghe tiếp nữa, bay về đình nghỉ mát, thời gian vừa đúng lúc, đại trưởng lão nói chuyện xong, đứng dậy rời đi, không cần nghe lão ta lải nhải làm cho tâm ma vui vẻ.
Ngay lúc Tiêu Mặc tưởng rằng cuối cùng cũng có thể trở về tiểu viện của Sở Kinh Lan, một người hầu vẻ mặt vội vàng chạy tới đình nghỉ mát.
Không phải người hầu bên cạnh Sở Kinh Lan, nhưng khi Sở Kinh Lan nhìn thấy, vẻ mặt lập tức căng thẳng, không nhịn được mà bước nhanh về phía trước hai bước.
Tiêu Mặc nhạy cảm: Hửm?
Nhìn ra người hầu là một đường chạy tới, thở hồng hộc, giọng nói gấp gáp: "Thiếu gia, không tốt, phu nhân ngài, ngài..."
Ngữ khí Sở Kinh Lan căng thẳng: "Bà làm sao?"
Lần đầu tiên Tiêu Mặc thấy vẻ lo lắng trên mặt Sở Kinh Lan, nhưng cũng chẳng bất ngờ, bởi vì y đoán ra thân phận của người hầu này.
Đây là người hầu bên cạnh mẫu thân Sở Kinh Lan đây mà.
Mà mẫu thân Sở Kinh Lan... mắc chứng động kinh, tục xưng bệnh điên.
"Ngày ấy lại phát bệnh." Người hầu dứt khoát một hơi nhanh chóng nói xong lại thở, "Lần này ngài ấy còn náo loạn nhất định phải gặp thiếu gia."
Nghe thấy mẫu thân muốn gặp mình, trong mắt Sở Kinh Lan hiện lên vẻ luống cuống lại chờ mong, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nếu không phải Tiêu Mặc đúng lúc đang nhìn hắn, có lẽ đã bỏ lỡ.
Tay Sở Kinh Lan nắm thành quyền, hắn cụp mắt thấp giọng nói: "Lúc bà ấy phát bệnh không thể gặp ta, hôm nay là thế nào?"
Người hầu lau mồ hôi: "Hôm nay bệnh của ngài ấy có chút khác, một mực ầm ĩ muốn gặp thiếu gia, chúng nô tỳ lừa gạt nói ngài sắp tới, mới chịu uống thuốc. Nhưng thuốc đã không còn hiệu quả, lại không thấy thiếu gia tới, ngài ấy nổi trận lôi đình, nô tỳ suýt nữa không chế trụ nổi."
Sở gia từ trên xuống dưới, chỉ có Sở Kinh Lan thật tâm lo lắng cho bà, Sở Kinh Lan siết chặt nắm tay, đến khi móng tay đâm đến chảy máu mới buông ra.
Sở Kinh Lan: "Được, dẫn ta tới."
Trong nguyên tác không miêu tả quá nhiều về mẫu thân Sở Kinh Lan, Tiêu Mặc cũng không biết lần này Sở Kinh Lan đi gặp mẫu thân sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng y biết kết cục của mẫu thân Sở Kinh Lan.
Nàng sẽ chết, chết ngay sau khi Sở Kinh Lan bị phế mấy ngày.
Cái chết của bà giống như cọng rơm cuối cùng đè sập Sở Kinh Lan, cũng khiến cho Sở Kinh Lan và Sở gia kết thành mối thù huyết hải thâm cừu.
Tiêu Mặc thấy trên mặt Sở Kinh Lan không để lộ cảm xúc gì, nhưng bước chân vội vàng, rõ ràng cực kỳ chờ mong được gặp mặt mẫu thân, y trầm mặc đi theo.
Y từ nhỏ không cha không mẹ, nhưng cũng biết gia đình hòa thuận là như thế nào, mỗi lần đi trên đường, y luôn có thể bắt gặp những gương mặt mỉm cười của phụ huynh, tay dắt bé con cười càng ngọt ngào hơn.
Tiêu Mặc chưa từng có được, cho nên y chỉ ước ao, ghen tị, cô đơn, về phần thống khổ, cũng không tính là quá nhiều.
Nhưng nếu đã từng có được lại mất đi, một mình lẻ loi trong đêm tối, giống như mất đi tia sáng cuối cùng mà hắn cẩn thận che chở, cảm xúc tuyệt vọng khi ấy sẽ đến mức nào, Tiêu Mặc không đành lòng nghĩ đến.
... Giữa y và Sở Kinh Lan thật khó để nói ai khổ hơn ai.
Người hầu dẫn đường phía trước, cùng đi đến nơi ở của mẫu thân Sở Kinh Lan.
Tiêu Mặc ở Sở gia lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên đến đây.
Trong viện vắng vẻ nhưng cũng không hoang vu, người hầu đi tới đi lui không ít, chỉ là gương mặt ai cũng căng cứng không chút nào buông lỏng, bước vào trong viện, một quý phụ nhân đang khẽ ngâm nga một khúc hát dân gian, vừa đặt các đĩa thức ăn lên bàn đá.
Bà nghe thấy tiếng bước chân đi tới, ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt lập tức kinh ngạc phát sáng: "Kinh Lan, cuối cùng con cũng tới rồi!"
Phụ nhân có vóc dáng mỹ mạo, trâm cài trên đầu có chút xộc xệch, có thể do lúc trước ầm ĩ nháo loạn, bà vui sướng đi tới dắt tay Sở Kinh Lan, dáng vẻ giống như một người mẹ hiền từ yêu thương con, hỏi han ân cần.
Hoàn toàn nhìn không ra là kẻ điên.
Vẻ mặt Sở Kinh Lan nhu hòa, đưa ta giúp bà sửa lại tóc mai, chỉnh trâm cài ngay ngắn, tùy ý để mẫu thân kéo hắn ngồi xuống bàn.
"Ta đã làm rất nhiều món đấy, mau tới cùng ta nếm thử."
Thức ăn trên bàn nóng hôi hổi, lượng thức ăn hai người ăn cũng không hết, tất cả đều là những món khiến người nhìn phải thèm nhỏ dãi, Tiêu Mặc nghĩ rằng bệnh của Sở mẫu tạm thời tốt lên, giờ phút này đầu óc tỉnh táo, đây chính là nhớ nhi tử, bởi vậy gọi tới ăn cơm.
Nguyên tác từng nói qua, lúc bà không điên rất thích Sở Kinh Lan, giữa cuộc đời tàn nhẫn tăm tối này, nhi tử trở thành niềm an ủi duy nhất của bà.
Thức ăn trên bàn khác với phong cách nấu nướng của đầu bếp trong viện Sở Kinh Lan, nếu chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Tiêu Mặc liền ung dung bay tới gần, muốn thưởng thức mỹ thực mới lạ một phen, nhưng khi mùi thơm bay tới, Tiêu Mặc lại cảm thấy không đúng.
Hửm? Giống như có chỗ nào đó không đúng...
Tiêu Mặc không hiểu, trái ngửi phải ngửi, càng ngửi càng sốt ruột, trong này khẳng định có chỗ nào đó không ổn! Nhưng vẫn cứ cách chân tướng một tầng sương mù, chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa có thể chạm tới ——
Giống như có tia chớp xẹt qua, tâm ma vô sự tự thông, Tiêu Mặc rốt cuộc hiểu ra đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề.
"Sở Kinh Lan!" Tiêu Mặc hô to, "Bên trong có độc!"
Nhưng mà Sở Kinh Lan lại không có chút nào kinh ngạc, thậm chí mí mắt không chớp một cái, nhìn thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, tâm ma vốn đang gấp đến độ quay vòng vòng đột nhiên ngừng lại.
Tiêu Mặc nhận ra: Sở Kinh Lan còn phát hiện thức ăn có độc sớm hơn y.
Mà lúc này, Sở mẫu mỉm cười múc một chén canh cho Sở Kinh Lan: "Kinh Lan, sao lại không động đũa?"
Tiêu Mặc thấy bà dịu dàng mỉm cười liền rùng mình, cả người lạnh toát.
Hóa ra dịu dàng cũng có thể là con dao đòi mạng.
Sắc mặt Sở Kinh Lan không sợ hãi, cầm lấy thìa, nhẹ nhàng khuấy chén canh, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi người hầu: "Bên trong bỏ cái gì?"
Người hầu đổ đầy mồ hôi, nơm nớp lo sợ: "Đoạn Trường Khô."
Hóa ra bọn họ cũng biết.
"Đoạn Trường Khô không có tác dụng với ta."
Sở Kinh Lan nói xong, thế mà trực tiếp đưa tay, uống một ngụm canh!
Một tiếng kinh hô của Tiêu Mặc bị cắt đứt.
Y biết Sở Kinh Lan không thể nào chết ở nơi này, nhưng nhìn thấy Sở Kinh Lan không chút do dự uống sạch bát canh này, nhịp đập trái tim vẫn theo bản năng chậm lại.
Tiêu Mặc há hốc mồm, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại ở cổ họng, rất rất nhiều, kết quả nửa chữ cũng không nói được ra khỏi miệng.
Xem ra người hầu cũng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, vụng trộm lau khóe mắt.
Sở mẫu mỉm cười nhìn nhi tử uống xong canh độc, Sở Kinh Lan còn cười khẽ với bà: "Nương, uống rất ngon."
Bà giống như một thiếu nữ thẹn thùng: "Vậy là tốt rồi."
Sau đó bà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sở Kinh Lan, thấy Sở Kinh Lan lại nhấm nháp món khác, nhai kỹ nuốt chậm, phảng phất như không phải ăn thuốc độc, mà là mỹ vị nhân gian.
Thời gian trôi qua, vẻ tươi cười trên mặt Sở mẫu dần dần biến mất.
Thấy Sở Kinh Lan lại nuốt xuống miếng nữa, Sở mẫu đột ngột duỗi tay nắm lấy hắn.
Bà không hiểu nghiêng đầu hỏi: "Sao ngươi còn chưa chết?"
Gương mặt tươi cười bị lột xuống, lộ ra ánh mắt dữ tợn.
"Ngươi hẳn nên chết rồi?"