Editor: hoameei
Sở dĩ Tiêu Mặc quan tâm đến điểm tích lũy và tu luyện, là bởi vì hiện tại trong thức hải chỉ có ban đêm, nếu ở lâu trong một nơi âm u như vậy y cảm thấy không có lợi cho thể xác và tinh thần của mình.
Bằng không có lẽ y đã được nhàn nhã hơn, chẳng cần phải lắc lư trước mặt Sở Kinh Lan.
Hệ thống hiển thị điểm tích lũy của Tiêu Mặc, có một tin xấu và một tin tốt.
Tin tốt là, điểm tích lũy hiện có 300 điểm, cũng không ít.
Tin xấu là, nếu đổi thành tu vi cũng chỉ được một chút.
Nếu như so sánh tu vi với điểm thi, bây giờ Tiêu Mặc cách kỳ Nguyên Anh còn 100 điểm, nếu như lấy hết điểm tích lũy đổi thành tu vi, đại khái sẽ là +3.
Đúng, chỉ thêm 3 điểm.
Dù là Tiêu Mặc cũng không nhịn được mà nói: “Ta sớm biết có thể sẽ không nhiều, nhưng đây cũng quá ít rồi đi!?”
Chẳng khác nào 100:1, cái tỷ lệ này quả thực là muốn bức chết người làm công mà.
Hệ thống: “Là như này, hoặc là ngài có thể tăng tu luyện ma công, trực tiếp cảm nhận năng lượng của Tu Chân giới vận chuyển, không cần dựa vào điểm tích lũy, còn có có thể giúp ngài dung nhập với thế giới nhanh hơn.”
Tốt lắm, tốt lắm, Tiêu Mặc phát hiện, đại khái y chỉ có thể thi thoảng làm cá mặn, tiếp tục cố gắng, trước khi xuyên sách thì cố gắng thi đại học, sau khi xuyên sách cũng không có cách nào thảnh thơi nằm ngửa.
Quả nhiên mặc kệ là đến thế giới nào, cuộc sống đâu chỉ đơn giản là hai chữ.
Tiêu Mặc uể oải: “Nhưng trong cửa hàng không có bí tịch tâm pháp, ta muốn tu luyện thì làm thế nào?”
Giọng nói hệ thống nâng cao, lập tức chào hàng chính mình: “Bí tịch tâm pháp trong thế giới này ta đều có thể cho ngài, không cần dùng đến điểm tích lũy!”
Giọng điệu của nó vô cùng tự hào, tỏ vẻ mau mau khen ta, Tiêu Mặc mặt không cảm xúc vỗ tay mấy cái: “Thật lợi hại, như vậy xin đề cử mấy bộ?”
Hệ thống lập tức soạt bày ra vài cuốn sách.
Nó tích cực giới thiệu cho Tiêu Mặc: “Đây là cuốn bí tịch tu luyện của tâm ma mạnh nhất năm xưa, đây là cuốn phổ biến rất được tâm ma tin dùng, còn có cuốn này...”
Hệ thống lia lịa giới thiệu, trong đó có không ít những công pháp tốt mà người ngoại giới tranh nhau đến bể đầu, hệ thống lại có thể dễ dàng lấy được, không thể không nói năng lực hỗ trợ của hệ thống vẫn rất mạnh.
Tiêu Mặc để ý rằng, các bí tịch của tâm ma cơ bản đều liên quan đến thần thức và linh lực, rất ít khi thấy nhắc đến rèn luyện thân thể, ví dụ như không hề có sách về kiếm pháp.
Mỗi thiếu niên châu Á đều từng có giấc mộng cầm kiếm làm thiên nhai hiệp khách, Tiêu Mặc hỏi: “Tâm ma không thể trở thành kiếm tu sao?”
“Kiếm ý và tâm ma không tương thích, đối với người tu luyện mà nói, ngoại công pháp nhất định phải phù hợp với tâm pháp của bản thân, nếu không, không những không thể phát huy được thực lực mà còn có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.”
Tiêu Mặc ừ một tiếng, nhìn những công pháp này có thể thấy phần lớn tâm ma lựa chọn nhạc tu hoặc là pháp tu, y cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cầm lấy bộ bí tịch nghe nói là từng thuộc về tâm ma mạnh nhất, tên là « ma âm sách ».
Tổng cộng gồm 9 cấp, nội tại thì nâng cao tinh thần bản thân, bên ngoài thì mê hoặc nhân tâm, dựa vào âm luật và đồng thuật (*) mà khống chế tâm trí đối phương, cũng có thể tạo ra sát thương vật lý đầy uy lực.
(*) 瞳术 /Tóng shù/: 瞳 nghĩa là đồng tử/ con ngươi.
Dịch vụ của hệ thống vẫn luôn rất chu đáo: “Nếu muốn tu luyện Ma m Sách, ngài cần có một pháp khí dạng nhạc cụ, trong cửa hàng có đủ các loại cơ bản, ngài có thể dùng điểm tích lũy để đổi.”
Pháp khí cơ bản chỉ cần 1 điểm, nhưng Tiêu Mặc tiết kiệm đã quen, dưới tình huống trong tay không có nhiều tài nguyên như hiện nay, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó: “Ta không thể biến hóa pháp khí giả trong thức hải để tập trước sao?”
“Ngài chưa từng sử dụng pháp khí thật, nếu như nó chỉ là hư ảo, lúc sử dụng không giống với thực tế, ngược lại còn trở thành cản ngại cho việc tu luyện sau này.” Hệ thống cần cù chăm chỉ đề xuất, “Sớm hay muộn ngài cũng sẽ cùng Sở Kinh Lan tách ra, hiện tại có thể tu luyện thật tốt, về cơ bản ma tộc trực tiếp chuyển hóa linh lực thành ma lực của bản thân, cho nên ta đề nghị ngài nên tu luyện bên ngoài thức hải.”
Đề nghị rất thành khẩn, nhưng Tiêu Mặc không thể không nhắc nhở hệ thống, nó có lẽ đã xem nhẹ một vấn đề: “Ngươi có còn nhớ ta ở bên ngoài chỉ là một đám sương mù không tay không chân không?”
Muốn y ở bên ngoài chơi nhạc, một cục tròn đánh trống và nhảy múa?
Hệ thống lại không hề hoảng hốt: “Dùng làn sương của ngài í! Ngưng tụ khí tức để thổi sáo hoặc là kéo dài mấy sợi sương gảy đàn, ta tin ngài có thể làm được!”
Tiêu Mặc:......!Vậy ta thật đúng là cám ơn ngươi.
Mặc dù y đã biết rằng tu luyện là chuyện khó, nhưng không nghĩ tới khó đến vậy, quan trọng nằm ở vấn đề chủng tộc và hình thái cơ thể, như vậy coi như y đã nửa tàn phế, chỉ đành phải tìm ra con đường tu luyện mới.
Tiêu Mặc lật xem trong cửa hàng, nhìn qua các loại pháp khí cơ bản.
Tỳ bà, cổ cầm, đàn tranh, sáo......
Ánh mắt Tiêu Mặt dừng lại ở cây sáo.
Thành tích học tập của y rất giỏi, học gì cũng nhanh, nhưng không có thời rảnh rỗi, cũng không biết chơi bất cứ loại nhạc cụ nào.
Ngay cả bơi lội, cũng là lúc đi làm thêm học được.
Từ nhỏ Tiêu Mặc không chú trọng môn âm nhạc trên lớp, còn khi sống ở nhà họ hàng, cũng không có ai sẵn sàng chi tiền để y đến cung thiếu nhi học nghệ thuật.
Riêng cây sáo, có một ký ức hồi nhỏ mà y không thể nào quên được.
Lúc ấy Tiêu Mặc đang ở tạm trong nhà họ hàng, anh họ y học thổi sáo, Tiêu Mặc rất ao ước, nhưng y biết mình không có được cơ hội đó, cho nên chỉ âm thầm hâm mộ, không dám nhìn cũng không dám sờ.
Cho đến một ngày, y không nhịn được mà lấy hết dũng khí đứng trước mặt anh họ.
Bé con Tiêu Mặc xoắn ngón tay lại, khẩn cầu: “Anh họ, em có thể nhìn sách dạy thổi sáo của anh được không?”
Y thậm chí không dám xin được chạm vào cây sáo, chỉ mong có thể nhìn qua sách đã vui lắm rồi.
Tiêu Mặc học chữ nhanh hơn so với học sinh tiểu học cùng lứa, cậu biết bây giờ mình không có khả năng học thổi sáo, cho nên hi vọng có thể ghi nhớ nội dung trong sách, về sau biết đâu có thể có được cây sáo của riêng mình...
Ai biết đâu?
Nhưng chút hi vọng nhỏ nhoi này liền bị đánh nát một cách vô tình.
“Cái gì, dựa vào cái gì mà cho mày xem!”
Anh họ giống như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu và kinh tởm, thằng nhóc rách rưới trước mặt cho cậu ta cảm giác ưu việt hơn hẳn, nó học theo bố mẹ, chỉ vào bé Tiêu Mặc mắng: “Mày là cái thá gì, đồ không cha không mẹ, còn dám đưa ra yêu cầu với tao, muốn đọc sách thì đi mà tìm bọn họ, sớm cút ra khỏi nhà tao, nhìn là thấy phiền!”
Bé con Tiêu Mặc mở to mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt, hy vọng bị đánh gãy cùng những lời mắng thậm tệ khiến bé con xấu hổ vô cùng, cậu lấy hết dũng khí nhưng trong mắt anh họ lại chẳng đáng một xu.
Bé con Tiêu Mặc mới mấy tuổi, bình thường dù chịu nhiều ấm ức cũng đều nhẫn nhịn, lần này như giọt nước tràn ly, bé con rốt cuộc không thể chịu nổi mà xong ra ngoài cửa, gió thổi qua khóe mắt cậu, lúc này đứa trẻ mơ hồ hiểu được cái gì gọi là tự tôn.
Cũng càng hiểu rõ được, nơi này là nhà của người khác, không phải của cậu.
Cho dù cậu ngoan ngoãn nghe lời thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là một người ngoài có thể tùy ý bắt nạt.
Sau đó, bé Tiêu Mặc được cảnh sát tìm thấy, vẻ mặt cậu chết lặng, đứng nghe họ hàng chỉ trích trước mặt cảnh sát, nói trẻ con không nghe lời bỏ nhà trốn đi, chỉ biết gây thêm phiền phức cho bọn họ.
Nếu như không phải người qua đường thấy trẻ đi lạc báo cảnh sát, có lẽ đám thân thích chỉ mong cậu cứ như vậy mà biến mất.
Bởi vậy từ đó, Tiêu Mặc chẳng bao giờ ôm mong đợi gì đối với những người này.
Tiêu Mặc nhìn cây sáo trong cửa hàng, mặc dù chỉ là pháp khí sơ cấp, nhưng toàn thân màu xanh biếc nhẵn nhụi, còn rất đẹp.
“Ta lấy cái này.” Tiêu Mặc nói.
Hệ thống: “Cây sáo này cũng rất tốt, chọn cây sáo nhất định không sai! Ký chủ, ngài biết thổi sáo sao?”
Tiêu Mặc đổi cây sáo từ trong cửa hàng, ánh sáng lóe lên, một cây sáo màu xanh biếc như ngọc rơi xuống tay y, mượt mà bóng loáng, Tiêu Mặc nhẹ nhàng vuốt ve: “Không biết.”
Quá khứ thống khổ đã sớm bị mai một theo thời gian, y là người mang thù, nhưng không phải người không vượt qua được quá khứ, sẽ không để những ký ức cũ tra tấn mình, thứ không thể xô ngã y rồi sẽ tan đi như sương tuyết, trở thành chất dinh dưỡng của y.
Sau khi Tiêu Mặc lớn lên vừa học vừa làm, nếu thật sự muốn mua một cây sáo cũng không phải không thể, nhưng y có mục tiêu lớn hơn, quyết định trước tiên phải đỗ được trường đại học tốt nhất, thi thoảng đi ngang qua cửa hàng nhạc cụ, y cũng không còn giống như hồi nhỏ nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.
Tiêu Mặc lại sờ cây sáo, không nghĩ tới chuyện đời trước không thể làm, đời này lại có được.
Y cũng có cây sáo của mình.
Hệ thống: “Vậy ngài còn nhạc phổ và giáo trình, cái này ta làm được, chờ một lát!”
*
Sở Kinh Lan thiên phú rất cao, nhưng dù tu vi cao cũng chưa từng lười biếng, mỗi ngày sáng sớm tu luyện, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Cực kỳ chăm chỉ.
Vốn không gian xung quanh hắn rất thanh tịnh, nhưng từ khi có thêm tâm ma, thời gian thanh tịnh của hắn bị rút ngắn lại, may mắn là, chỉ có thời gian tu luyện lúc sáng sớm là không bị ảnh hưởng.
Dù sao tâm ma rất lười biếng, buổi sáng dậy không nổi, hắn hi vọng tâm ma có thể tiếp tục giữ vững cái thói quen này.
Nhưng điểm may mắn này lại bị phá vỡ ngay sáng nay.
Sau khi Sở Kinh Lan luyện kiếm trong rừng trúc được nửa canh giờ, hắn nhìn thấy đám sương đen ung dung bay ra.
So với thường ngày sớm hơn rất nhiều.
Mũi kiếm của Sở Kinh Lan ngừng lại, sững sờ hồi lâu, đột nhiên có một dự cảm xấu.
Dự cảm đó nhanh chóng thành sự thật.
Liền thấy hình dáng của đám sương đen hơi lớn hơn một chút, dường như đang bao bọc thứ gì bên trong, nhìn không rõ lắm, Sở Kinh Lan cảnh giác nhìn về phía tâm ma.
Sau một, hai, ba hơi, từ bên trong đám sương phát ra một âm thanh huýt sáo ngắn ngủi run rẩy.
Run rẩy, hụt hơi lại mỏng manh, âm cuối ngắt quãng, không thể nghe ra là tiếng gì.
Sở Kinh Lan: “?”
Hắn cầm chặt kiếm, không chút nào buông lỏng, dù sao nếu tâm ma có bất kỳ thay đổi nào đối với hắn cũng không phải chuyện tốt.
Sau âm thanh mở màn mờ mịt đến gần như không nghe rõ, đám sương mù giống như dồn hết sức mình, nháy mắt, một tiếng ngân dài thê thảm rúng động phá tan không gian yên tĩnh lúc sáng sớm, khiến người nghe hoang mang lo sợ, hồn phi phách tán!
Sở Kinh Lan không kịp chuẩn bị bị rót đầy tan, âm thanh khủng bố như xuyên thủng lỗ tai và lòng cảnh giác của hắn, chuyện đột nhiên xảy ra, Sở Kinh Lan hứng trọn sát thương cực mạnh, kiếm trên tay cũng suýt đánh rơi.
...!Là, là sáo?
Sao lại có người có thể thổi sáo khó nghe đến như vậy?
Cho dù là người mới, cũng hiếm ai có thể thổi được một khúc kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu như vậy!
Sau tiếng này Tiêu Mặc cũng dừng lại, đám sương đen run lên, rất hiển nhiên, chính y cũng bị tiếng sáo của mình dọa sợ, ngây người không thể tin được.
Sở Kinh Lan đứng trong gió hồi lâu, cuối cùng cũng tìm về linh hồn bị tiếng sáo đánh bay, nghiến răng nghiến lợi: “Tâm ma, ngươi lại muốn làm cái gì?”
Đối với người mới thổi mà nói, lực sát thương cũng không khoa trương như vậy, nhưng Tiêu Mặc cũng rất rõ ràng, cái này còn cách xa hai chữ êm tai cả vạn dặm, lần đầu tiên y yếu thế khi đứng trước mặt Sở Kinh Lan, lúng ta lúng túng ho khan hai tiếng: “Tu, ặc, không phải, luyện, luyện nhạc.”
Nói xong y mới giật mình nhớ ra mình là tâm ma, sao có thể tỏ ra yếu thế trước mặt Sở Kinh Lan, lập tức thay đổi thái độ, giọng nói cũng lớn hơn: “Như ngươi thấy đó, tu luyện.”
Mặc dù y đã hết sức duy trì ngữ điệu của tâm ma, nhưng vẫn nghe ra không hề tự tin như thường ngày, mà trộn lẫn cảm xúc chột dạ cùng xấu hổ.
Tiêu Mặc: Cứu mạng, quá khó nghe rồi, hơn nữa còn bị Sở Kinh Lan nghe thấy!!
Nghe tới hai chữ tu luyện, Sở Kinh lan xốc lại tinh thần cảnh giác, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi bây giờ không có khả năng đoạt xá.”
Vội vã tu luyện như vậy chẳng lẽ còn có chiêu khác?
Tiêu Mặc kiên trì tiếp tục biểu diễn tâm ma: “Sớm lên kế hoạch, ngươi chăm chỉ như vậy, ta cũng không thể thua, tự mình cố lên nha bản thể.”
Con ngươi đen nhánh của Sở Kinh Lan lạnh lẽo, mũi kiếm nâng lên, một chém sắc bén đâm thẳng vào Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc không tránh né, còn ung dung nhìn lại —— mặc dù đám sương căn bản không có mắt.
Một người một đám sương đối chọi gay gắt giằng co, một lát sau, Sở Kinh Lan nhắm mắt lại, lồng ngực kịch liệt chập trùng một hơi, quay đầu bước đi.
Hắn đi đến một bãi trống khác, cách xa tâm ma ra, tiếp tục rút kiếm luyện tập, mỗi một chiêu thức càng ngày càng nặng sát khí, giống như muốn chém thứ gì thành hai mảnh.
Không có Sở Kinh Lan trừng mắt, Tiêu Mặc không cứng nổi, như quả bóng xì hơi ỉu xìu.
Sáo trúc bị y dùng sương đen bao phủ, dựa vào khí tức cùng thần thức để thổi, chớ nhìn y trước mặt Sở Kinh Lan bày ra dáng vẻ tâm ma, như kỳ thực...!y cũng không muốn mất mặt như vậy.
Trải qua lần luyện tập vừa rồi, y đã biết mình tạm thời thổi không dễ nghe lắm...!Được rồi, là rất khó nghe.
Nếu như có thể, y cũng muốn một thân một mình luyện tập.
Nhưng là!
Chỉ có ngoại giới mới có linh khí, mà y không thể cách xa Sở Kinh Lan quá 50 mét!
“Hệ thống, có thể có biện pháp khác không?”
Hệ thống hơn nửa ngày chưa lên tiếng xuất hiện: “Không có, ký chủ, thật đáng tiếc, nhưng tôi tin tưởng năng lực của ngài, cố lên, ngài có thể!”
Cho ký chủ chút cổ vũ, sau đó hệ thống mới cẩn thận khẩn cầu: “Đúng rồi ký chủ, khi nào ngài muốn luyện sáo có thể nói trước với tôi một tiếng được không, để tôi sử dụng chức năng tắt tiếng tạm thời, khi ngài cần cứ gọi “hệ thống” liền có thể liên lạc lại.”
“Tôi không có ý gì khác, thật! Chỉ là không ngờ sát thương từ tiếng sáo của ngài lại mạnh như vậy, đối với hệ thống âm thanh của tôi có ảnh hưởng không tốt lắm.”
Tiêu Mặc: “......”
Khỏi cần dùng từ ngữ uyển chuyển thế, khó nghe thì cứ nói thẳng, dù y nhỏ mọn cũng không ôm thù mù quáng.
Tiêu Mặc nhìn Sở Kinh Lan luyện kiếm phía đằng kia, phát sầu: Tu vi Sở Kinh Lan tăng lên cũng có chỗ tốt cho y, cho nên Tiêu Mặc cũng không muốn quấy nhiễu Sở Kinh Lan tu hành.
Vậy mình nên luyện sáo lúc nào đây?
Mặc dù hệ thống đã tắt tiếng, nhưng không chặn âm thanh thông báo, tinh tinh nhắc nhở: “Công kích tinh thần thành công, điểm tích lũy +30!”
Tiêu Mặc:......
Không phải chứ, là bởi vì nghe tiếng sáo vừa rồi?
Y ôm cây sáo xoay tròn một vòng, hiểu ra, từ tiếng thông báo cộng điểm tích lũy mà tự biết mình nên lựa giờ nào để tu luyện.
Sở Kinh Lan tâm không tĩnh, kiếm khí sắc bén, nhưng suy nghĩ trong đầu đã rối thành một nùi: Từ hôm nay trở đi, thời gian tu luyện mỗi ngày khẳng định bị đánh loạn đến gà bay chó chạy, được lắm, quả nhiên là tâm ma ác độc, cứ nhằm vào lúc hắn đang tu luyện mà quấy rối, nói không chừng đến một ngày hắn tâm phiền khí loạn, không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, chẳng cần tốn công liền có thể đoạt xá hắn.
Càng nghĩ, sát khí càng nặng.
Nhưng đợi đến khi hắn đã chém rụng một mảng trúc, Sở Kinh Lan mới phát hiện những âm thanh hỗn tạp kia không hề xuất hiện tiếp.
Trong rừng trúc chỉ có tiếng kiếm xé gió và tiếng hô hấp của hắn, Sở Kinh Lan kinh ngạc thu kiếm, ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện tâm ma đã biến mất từ lúc nào.
Sở Kinh Lan biết được từ trong sách tâm ma không thể cách hắn quá xa, nếu như không nhìn thấy, chỉ có hai khả năng, hoặc là trốn ở nơi khuất nào đó, hoặc là đã trở lại thức hải.
Quanh khu vực này không có nơi nào có thể trốn.
Về thức hải rồi? Thế mà lại không quấy rối hắn?
Vẻ mặt tức giận của Sở Kinh Lan chuyển thành hoang mang.
Tâm ma đến tột cùng muốn làm cái gì!
Mặc dù nghĩ mãi không ra, nhưng điều này cũng không cản trở Sở Kinh Lan nổi giận, trước bữa trưa, hắn cố ý dặn dò phòng bếp làm mấy món chính.
Thịt xào cay, cá quế chiên giòn, sườn chua ngọt, đều là những món mà tâm ma hẳn là thích theo quan sát của hắn.
Đợi đến bữa trưa, các món ăn thơm ngon lần lượt được bưng lên, quả nhiên tâm ma không thể nào vắng mặt.
Sở Kinh Lan nhìn y, phát ra một tiếng rõ ràng: “A.”
Lập tức ung dung nâng đũa lên, lại chuẩn bị từ từ ăn cơm trưa, cố tình để tâm ma lười biếng nhìn mà không ăn được, kéo dài thời gian tra tấn.
Ngay khi hắn vừa gắp miếng thịt chuẩn bị cho vào miệng, một tiếng sáo kinh hoàng vang lên như muốn khiến cả căn phòng nổ tung!
Nháy mắt, miếng thịt đỏ rực bóng loáng trở nên nhợt nhạt, hương thơm ngào ngạt nhất thời thấy vô vị, đầu cá quế trong tiếng sáo cũng biến thành dữ tợn, cứ như đang phát ra tiếng gào chết chóc!
Cơm không thơm, nước không ngọt, rau có thể lạnh.
Sở Kinh Lan: “......”
Cạch một tiếng, hắn bóp gãy cây đũa bạc trong tay.
Tiêu Mặc đáp lễ Sở Kinh Lan, vô cùng rõ ràng: “Ha ha.”
Quả nhiên có thù tất báo!
Tiêu Mặc chỉ có thể nhìn mà không thể ăn rốt cục lại chiếm thế thượng phong trong giờ cơm, có thể nở mày nở mặt: Không phải muốn tổn thương lẫn nhau sao, ai mà không biết? Nào, tới!.