Editor: hoameei
Tiêu Mặc từ trong thức hải đi ra, phát hiện Sở Kinh Lan không còn ở Sở gia nữa mà đang đi trên một con đường nhỏ dẫn lên núi.
Đây là đường đến căn nhà gỗ bỏ hoang kia.
Ấy thế mà Sở Kinh Lan chưa quên Đới Tử Thịnh, còn định đi xem hắn, không giống như trong nguyên tác miêu tả là không quan tâm.
Rừng sâu núi thẳm, hoang tàn vắng vẻ, chính là nơi tốt để giết người phóng hỏa, ặc không phải, là nơi tốt để nói chuyện phiếm.
Tiêu Mặc chuẩn bị tốt lời muốn nói, dùng ngữ điệu bình thường nói: "Sở Kinh Lan."
Sở Kinh Lan lại làm như không nhìn thấy không nghe thấy, bước chân hoàn toàn không có ý chậm lại, tiếp tục đi về phía trước, triệt để coi tâm ma thành không khí.
Tiêu Mặc bay vượt lên tới trước mặt hắn: "Sở..."
Ai ngờ lần này tên còn chưa hô xong, Sở Kinh Lan thế mà trực tiếp đi xuyên qua đám sương đen, xem y như người vô hình.
Tiêu Mặc: "......"
Tốt lắm, tốt lắm, hắn không tức giận.
Đám sương đen bỗng chốc tăng tốc bay lên phía trước rồi quay ngoắt về phía Sở Kinh Lan.
Chỉ cách chóp mũi Sở Kinh Lan 2 tấc, thế mà lại tính chuẩn được như vậy.
Bước chân Sở Kinh Lan đột nhiên ngừng, thiếu chút nữa để mặt mình chạm vào.
Tiêu Mặc cuối cùng cũng thành công làm mục tiêu dừng lại, y đoán không sai: Sở Kinh Lan có thể để cơ thể đi xuyên qua tâm ma, nhưng lại cự tuyệt để mặt gần sát, cũng không biết có phải bởi vì tâm ma mang gương mặt rất giống mình nên tạo cho hắn một bóng ma tâm lý hay không.
Sở Kinh Lan hờ hững nhìn đám sương đen đang cản đường, vẫn lạnh lùng như cũ, không nói một lời.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn hôm nay có chút khác lạ, còn mang theo ý dò xét.
Tiêu Mặc hắng giọng một cái: "Ta có mấy lời nghiêm túc muốn nói với ngươi."
Sợ Sở Kinh Lan lại bỏ đi, Tiêu Mặc đi thẳng vào vấn đề chính: "Ta thật sự không muốn làm tâm ma, nhưng ta đâu thể lựa chọn chủng tộc của mình, không có cách nào khác, ta cũng cần phải tu luyện mà."
"Trong thức hải của ngươi quá lạnh, không có ánh nắng." Tiêu Mặc nhỏ giọng nói, "Ta không muốn cứ chờ mãi ở nơi lạnh lẽo đó."
"Chỉ có ra bên ngoài mới được hưởng chút không khí mát mẻ."
Con ngươi đen nhánh của Sở Kinh Lan khẽ động, nhưng vẻ mặt gần như không thay đổi, im lặng không nói.
"Ngươi đọc nhiều sách như vậy, chắc hẳn biết rõ ta không thể cách ngươi quá xa, ta đâu phải cố ý thổi sáo để tra tấn ngươi, khó nghe như vậy, ta còn không dám để người khác nghe thấy đâu."
Sở Kinh Lan mặt không cảm xúc nghĩ thầm, y thế mà còn biết khó nghe.
Tiêu Mặc thành khẩn nói: "Về sau ta sẽ tận lực ít chọc giận ngươi, ngươi chịu đựng tiếng sáo của ta một chút, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chung sống hòa bình, thế nào?"
Một tâm ma lại nói muốn chung sống hòa bình với bản thể? Lời này có lẽ là thứ hoang đường nhất mà Sở Kinh Lan nghe được cho đến nay.
Giọng nói Sở Kinh Lan trầm thấp, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?"
"Ngươi muốn để ta buông lỏng phòng bị, càng tiện cho ngươi ngày sau đoạt xá ta? Ta còn chưa ngốc đến mức không chút đề phòng với thứ tâm ma trời sinh đã thích nói láo."
Mặc dù lời nói của Sở Kinh Lan lạnh lùng đến cực điểm, nhưng chỉ cần chịu nói chuyện ắt sẽ tìm được chỗ có thể giao lưu, Tiêu Mặc nhẹ nhàng thở ra, ít nhất vẫn có hy vọng khơi thông mà!
Ngữ điệu Tiêu Mặc khoan khoái hơn không ít: "Ta biết ngươi sẽ không tin tưởng dễ dàng như vậy, nhưng ta đã nghĩ thông suốt, ngươi tin hay không thì mặc kệ, cái này là hai chuyện khác nhau."
Y giống như đã hoàn toàn dứt bỏ được thân phận tâm ma, tính cách của y vốn không phải là người thích biến sự việc trở nên phiền phức hơn, dù là xử lý chính sự hay quan hệ nhân mạch, quả nhiên vẫn nên là là chính mình, đơn giản mới tốt.
"Ngươi xem," Tiêu Mặc còn có thể đưa ra bằng chứng thực tế, "Nếu như ta muốn khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma, sao không chọn lúc ngươi tu luyện mà thổi sáo chứ?"
Đây là lời nói thật, cũng là điểm Sở Kinh Lan nghĩ mãi không ra, tâm ma rõ ràng có thể dùng cách tra tấn hiệu quả hơn, nhưng y lại không làm vậy.
Theo các ghi chép cũ, phần lớn tâm ma sẽ dụ dỗ, khơi dậy ham muốn cùng tuyệt vọng phẫn nộ để ăn mòn tâm trí bản thể, nhưng tâm ma của hắn, từ khi xuất hiện chỉ toàn là những lời nói nhảm ngoài miệng, việc tàn nhẫn mà y làm cũng chính là dùng tiếng sáo tra tấn lỗ tai hắn.
Mặc dù có nhiều việc không thể giải thích được, nhưng chỉ dựa vào cái này để khiến Sở Kinh Lan dao động thì đúng là người si nói mộng.
Dù sao những người không thể vượt qua kiếp nạn tâm ma, hoặc là trở nên điên điên khùng khùng tử trạng thê thảm, hoặc là bị tâm ma đoạt xá biến thành ma tu, không ai có một kết cục tốt.
Có nhiều vết xe đổ như vậy, bởi vậy các tu sĩ luôn nói với các hậu nhân rằng tâm ma có bao nhiêu đáng sợ, Sở Kinh Lan nếu như có thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác thì hắn cũng không phải Sở Kinh Lan.
Nhưng Tiêu Mặc chủ động nói ra lời trong lòng, gánh nặng trên người cũng được gỡ xuống, cuối cùng có cảm giác chân thực đối với thế giới tu chân, ngay cả ánh nắng cũng thấy tươi đẹp ấm áp hơn, thể xác tinh thần đều thư thái.
Sở Kinh Lan phòng bị hắn, Tiêu Mặc làm tốt chuyện của mình, không xung đột.
Dù cho Sở Kinh Lan chán ghét mình thế nào, Tiêu Mặc cũng không quan tâm, không có cách nào, ai bảo thân phận của y lại là tâm ma chứ, bị người người đề phòng căm ghét mới là chuyện nhân chi thường tình.
Lại nói, y nhất định phải chết trên tay Sở Kinh Lan, thâm cừu đại hận đến đâu cuối cùng cũng kết thúc khi đầu rơi xuống đất, bọn hắn sớm muộn cũng phải tách ra, đến lúc đó hết thảy như mây khói thoáng qua, kết thúc rồi.
Tiêu Mặc chỉ cảm thấy như vén mây thấy trăng, cả người nhẹ nhõm lâng lâng, y khoan thai xoay hai vòng: "Nghĩ thông, thể xác tinh thần thật thoải mái."
Sở Kinh Lan:...... Hắn nghĩ không thông, thể xác tinh thần thật nặng nề.
"Đúng vậy, câu xin lỗi lúc trước, là ta thật lòng." Tiêu Mặc trịnh trọng lặp lại lần nữa, "Thật xin lỗi."
Vẻ mặt Sở Kinh Lan có chút phức tạp, rất nhanh, hắn bình tĩnh trầm mặc, nhưng khí tức quanh thân đã không còn lạnh lẽo như trước, ai cũng không biết lúc này hắn đang nghĩ gì.
Lời muốn nói đã nói xong, thời tiết lúc này lại tốt như vậy, phong cảnh núi rừng cùng tiếng suối chảy róc rách, khung cảnh này, thích hợp thổi một khúc.
Tiêu Mặc lấy cây sáo từ bên trong đám sương đen: "Tại thời khắc đáng giá ăn mừng như thế này, ta quyết định diễn tấu một khúc."
Sở Kinh Lan: "......"
Hắn nhéo mi tâm một cái, cố gắng nhớ lại xem vừa rồi mình có nhất thời bị lời nói của tâm ma làm dao động hay không, nếu có, hắn chỉ muốn quay ngược thời gian đấm một quyền vào mặt mình, để hắn tỉnh táo lại.
Chỉ bằng tiếng sáo kinh thiên động địa quỷ khóc sói gào này của tâm ma, hắn liền không thể tin được tâm ma có ý tốt gì!
Tiêu Mặc ôm cây sáo: "Ta vừa nhắc tới chuyện thổi sáo, cũng không tính là nuốt lời đâu nhỉ."
Sở Kinh Lan vốn là một vị thiếu gia cẩn thận đoan chính, những ngày này ở cùng Tiêu Mặc học được không ít nghệ thuật nói chuyện, ngữ điệu vô cảm nói: "Ta có phải nên cảm ơn ngươi, ít nhất lần này đã nhắc nhở trước khi thổi sáo?"
Tiêu Mặc đắc ý: "Ài, không cần khách khí."
Sở Kinh Lan:............
【 Đinh, công kích tinh thần thành công, điểm tích lũy +10! 】
Tiêu tâm ma ôm lấy cây sáo, lại tiếp tục thổi.
Non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, nhưng Sở Kinh Lan không nghe thấy tiếng chim hót, không ngửi được hương hoa, trong gió toàn là tiếng gào thét khủng bố, hắn đi trên đường núi, bên tai chỉ có tiếng sáo tê tâm phế liệt, biến cảnh sắc tươi đẹp như vậy thành thảm họa không nỡ nhìn.
【 Đinh, công kích tinh thần thành công, điểm tích lũy +5! 】
【...... Công kích thành công, điểm tích lũy +6! 】
Sau vô số lần hít hơi thật sâu, rốt cuộc Sở Kinh Lan không thể nhịn được nữa: "Sáo không phải thổi như vậy!"
Tiếng sáo gào thét ngừng lại, Tiêu Mặc khiêm tốn học hỏi: "Vậy thổi như thế nào?"
Sở Kinh Lan nói xong lập tức hối hận, sao hắn có thể dạy cho tâm ma, liền ngậm miệng không nói nữa.
Tiêu Mặc không đợi được câu tiếp, cũng không tức giận, hắng giọng một cái: "Ta tiếp tục thổi."
Sở Kinh Lan: "...... Từ từ đã!"
Sở Kinh Lan chợt thốt lên, suy nghĩ kỹ lại, hắn không thể ngăn cản được tâm ma tu luyện, nhưng ít nhất cũng có thể thử cứu vớt lỗ tai của mình, xoắn xuýt nửa ngày, sau nhiều lần giãy dụa chống lại lòng tự tôn và cảnh giác, Sở Kinh Lan mới miễn cưỡng thuyết phục chính mình, nhưng thái độ cũng không tốt hơn chút nào: "...Trước tiên phải ổn định khí tức."
Tiêu Mặc nghiêm túc: "Ừ."
Sở Kinh Lan cảm giác như mình đang đấm vào bông, chỗ nào cũng thấy khó chịu, nửa ngày sau mới chịu nói tiếp: "Dồn khí đan điền ——"
Nói đến đây, âm thanh của Sở Kinh Lan lại dừng lại.
Tiêu Mặc còn đang nghiêm túc chờ hắn nói câu sau.
Sở Kinh Lan nhìn đám sương đen thui, lần đầu tiên không mang tâm tình tiêu cực đặt câu hỏi: "... Ngươi có đan điền không?"
Cùng lúc đó, hệ thống im lặng thật lâu mới mở tai nghe lên.
Tiếng sáo của ký chủ quả thật khó nghe, ặc không phải, là thật đáng sợ, nó thân là hệ thống, cũng cần có một chương trình khỏe mạnh, lúc này online là bởi vì thấy thông báo cộng điểm tích lũy điên cuồng.
Là một AI cao cấp, có module cảm xúc hoàn thiện, hệ thống cũng có lòng hiếu kỳ của mình, nhịn không được muốn nhìn xem ký chủ lại làm chuyện gì tốt.
Sau đó nó nhìn thấy Sở Kinh Lan đang dạy Tiêu Mặc thổi sáo.
Hệ thống:...... Sốc thật, nhìn thấy tâm ma và bản thể ở chung hài hòa.
Hệ thống: Không chắc chắn, nhìn lại xem.
Rất nhanh, nó phát hiện không phải chương trình của mình bị lỗi nên nhìn nhầm, Sở Kinh Lan đúng là đang dạy học cho tâm ma.
Hệ thống:!??
Nó chỉ offline một lúc thôi mà, sao lại có cảm giác sai sai!?
Tiêu Mặc đang trả lời Sở Kinh Lan: "Đừng chỉ nhìn hình thái này của ta, vẫn có thể mô phỏng đan điền đấy. Dồn khí đan điền, sau đó thì sao?"
Sở Kinh Lan: "Tưởng tượng cảm giác giống như có một dòng suối tuôn ra từ trong khe núi, xuyên qua lòng sông trào lên, đi theo nó."
Hệ thống: Ngài giảng trừu tượng như thế, ai có thể hiểu được!?
Giống như một người nào đó hỏi học sinh giỏi bài tập, học sinh giỏi nói: Đầu tiên như thế này, sau đó như này như này, hiểu chưa?
Hệ thống cực kỳ tự tin vào phán đoán của mình: Nếu người này mà là một giáo viên giỏi, nó lập tức ăn hết mã code của mình ngay tại đây!
Sau đó liền nghe thấy Tiêu Mặc nói: "A, đại khái hiểu rồi."
Hệ thống:?
A?
Khoan đã, thế mà ngài cũng hiểu? Ngài hiểu cái gì cơ!
Lại thấy đám sương đen của Tiêu Mặc trở nên dày đặc hơn, đảm bảo bao trọn cây sáo, đồng thời hơi co lại một chút, nhìn giống như chuẩn bị phát lực, ngay sau đó đám sương phồng lên, một tiếng sáo thanh thúy bỗng nhiên vang lên!
Mặc dù vẫn lạc nhịp, nhưng lại mạnh mẽ mười phần, không còn khiến người ta nôn mửa, khó nghe thì vẫn khó nghe, nhưng cũng đã tiến bộ từ gọi hồn thành giết người.
Dù sao muốn gọi hồn thì phải giết trước rồi kêu khóc trước phần mộ, nay chỉ giết người thôi, đúng là có tiến bộ.
Hệ thống:......
Cái này cũng được!?
Phải rồi, thiếu chút nữa quên, trong học tập Tiêu Mặc cũng được xưng là thiên tài, cái này chẳng lẽ là phương thức giao lưu đặc biệt giữa những thiên tài?
Hệ thống vô cùng kinh ngạc, quả là mở mang tầm mắt.
Nó ngây ngốc móc ra một đoạn code lỗi, xem như bánh quy mà cắn răng rắc.
Cũng may còn mấy đoạn code bị lỗi chưa vứt đi, có thể thấy làm người không thể tùy tiện cắm flag, là hệ thống cũng không được.
Tiêu Mặc thổi ra âm thanh này thì vui vẻ vô cùng: "Thành công!"
Không, Sở Kinh Lan nghĩ, cách thành công còn kém xa vạn dặm nữa, nhưng tốt xấu gì cũng đúng là thấy được một tia hy vọng, hy vọng có thể sớm ngày rời xa âm thanh tàn phá lỗ tai của tâm ma.
Hệ thống gặm code xong, thừa cơ tranh thủ lên tiếng: "Ký chủ, ta đã bỏ lỡ chuyện tốt gì sao!"
Tâm trạng của Tiêu Mặc cực kỳ tốt: "Hửm? Không có, chỉ là ta nghĩ thông suốt một số chuyện mà thôi."
Y ôm lấy cây sáo kích động nói: "Ta thổi tiếp!"
Loài người quả nhiên phát triển thần tốc, mặc dù tiếng sáo của Tiêu Mặc vẫn khó nghe như cũ, nhưng hệ thống không muốn bỏ lỡ thêm chuyện gì nữa, chỉ đành mở tai nghe lên, chịu đựng đi theo ký chủ.
Trong lòng Sở Kinh Lan mới dâng lên một chút hy vọng, liền bị tiếng sáo thê thảm dọc đường đánh tan.
Hắn lần nữa ý thức được mình thật ngây thơ.
.... Ngày hắn thoát khỏi bể khổ mới thật sự là cách xa vạn dặm.