Lục Yên Yên phản xạ tự nhiên nhường đường cho Thẩm Xuân, rồi lặng lẽ đi vào nhà.
Đội trưởng nhấc bưu kiện của Thẩm Húc, đi theo con trai vào nhà để đặt hành lý rồi định đi ngay.
Nhưng Thẩm Húc theo sau, khi vào nhà liền đóng cổng lại.
"Chú, chắc chú và anh Thẩm Xuân chưa ăn cơm phải không? Cháu vừa nấu bánh chẻo, các chú ăn cùng cho nóng.
Cháu đun nước cho bánh chín rất nhanh thôi."
Lục Yên Yên cảm thấy hơi ngại ngùng, thấy hai cha con đội trưởng định rời đi, cô liền gọi họ ở lại, nhóm lửa cho bếp, tiếp tục gói bánh chẻo còn lại.
Thẩm Húc cũng nói thêm, "Đúng vậy, chú về giờ này thì thím lại phải dậy nấu cơm, ở lại ăn cùng chúng cháu cho tiện."
Đội trưởng và con trai nhìn nhau rồi quyết định ở lại.
Thẩm Húc lướt mắt quanh nhà, căn nhà thật nghèo nàn, ngay cả bàn cũng không có, phải dùng đèn pin và đèn dầu để chiếu sáng.
Điều kiện tuy đơn sơ nhưng được chủ nhân dọn dẹp rất gọn gàng.
Thẩm Húc vừa trò chuyện với đội trưởng, vừa lén quan sát "vợ".
Lục Yên Yên sau khi cho bánh vào nồi, còn làm thêm một bát nước chấm cho mỗi người.
Nước trong nồi sôi ba lần thì bánh chín, Lục Yên Yên múc bánh ra đĩa, mọi người đứng quanh bếp ăn bánh chẻo.
Thẩm Húc vừa ăn vừa nghĩ, dù nhà cửa không khá giả nhưng tay nghề nấu nướng của vợ thật sự rất tốt.
Trong bữa ăn, đội trưởng không nhắc đến chuyện nhà họ Thẩm, những gì cần nói đã nói hết trên đường rồi, với năng lực của Thẩm Húc, chắc chắn việc nhà sẽ không làm khó anh.
Ban đầu, Lục Yên Yên nghĩ rằng bánh chẻo có thể sẽ không ăn hết, nhưng kết quả suýt nữa không đủ...!Chủ yếu là do Thẩm Húc ăn quá nhiều!
Lục Yên Yên cảm thấy cả ngày cô ăn cũng không bằng Thẩm Húc ăn một bữa.
Thẩm Húc bị Lục Yên Yên nhìn đến ngại ngùng, nhưng anh không thể kiềm chế được, trước đây khi nằm viện, anh toàn ăn cơm lớn của bệnh viện, mặc dù là cơm bệnh nhân nhưng vị cũng không ngon lành gì.
Các chị dâu gửi cơm thì toàn là những món nước lèo, uống nhiều đến phát ngán.
Sau khi xuất viện, vì bận rộn thu xếp đồ đạc, anh chỉ ăn một bữa ở nhà ăn quân đội, mùi vị không dở nhưng chỉ đủ no.
Trên đường về, bánh bao và bánh anh mua đều đã nguội, ăn với nước nóng cũng chẳng ra sao.
Trên tàu mua cơm, ừm, còn tệ hơn cơm quân đội.
Đây là bữa ăn ngon nhất từ khi anh tái sinh đến giờ, và...!vợ anh thật sự không tiếc dầu, muối, gia vị, hương vị còn ngon hơn cả trước tận thế.
Tiễn đội trưởng và Thẩm Xuân xong, Lục Yên Yên dọn dẹp bếp rồi thấy Thẩm Húc đang âm thầm sắp xếp hành lý, cô tựa vào cửa nhìn một lúc.
"Lần này tôi bị thương chuyển ngành, quân đội cho tôi một công việc, sau này nhà mình sẽ có tiền, cô đừng tiết kiệm, cần tiêu thì cứ tiêu." Dường như nhận ra ánh mắt của Lục Yên Yên, Thẩm Húc vừa lấy đồ vừa nói.
Lục Yên Yên: ...? Cô không ngờ câu đầu tiên anh nói lại là câu này.
"Anh định nói với tôi chuyện đó sao?" Cô thực sự không biết phải phản ứng sao.
Thẩm Húc ngẩn người, quay lại nhìn "vợ", anh cảm thấy mình không sai.
"Lần này anh bị thương thế nào? Kể tôi nghe xem." Lục Yên Yên thở dài, người đàn ông này bị thương có di chứng không, liệu có bị ảnh hưởng đến trí não không?