Sau Khi Xuyên Thành Vai Chính Truyện Ngược Tôi He Cùng Với Tổng Tài Bá Đạo

09

Debuff xui xẻo

Từ Minh cũng chẳng biết nên mắng ai nữa, anh ta chỉ hùa theo khi Đỗ Dương bắt nạt Khương Lê vài lần, không ngờ đứa ngu này vậy mà lại cho rằng anh ta không xem trọng Khương Lê nên càng bắt nạt nhiều thêm.

Còn vị đại cổ đông kia tọc mạch cái gì vào chuyện của người khác vậy? Không phải cũng bị gương mặt của Khương Lê hấp dẫn rồi đấy chứ? Nhưng mà như thế cũng tốt, bé cưng kia khi ý thức được xã hội này quá hiểm ác thì sẽ ngoan ngoãn trở lại thôi nhỉ?

Anh ta ác ý nghĩ trong lòng.

Nhưng mà tên Đỗ Dương kia...

Sắc mặt của Từ Minh lại một lần nữa sa sầm, ánh mắt hung ác đầy nham hiểm rời khỏi văn phòng chủ nhiệm. Căn bản là anh ta không nghĩ đến chuyện tại sao Khương Lê lại đến bệnh viện, cũng chẳng có ý định hỏi thăm đối phương một chút nào.

Trần Thượng Bác lại còn ở một bên lải nhải không yên, "Từ Minh cậu cũng thật tình đấy, làm sao mà cứ phải đi yêu Khương Lê vậy? Không tính đến chuyện gia đình cậu ta chỉ là nhà giàu mới nổi, đã vậy còn keo kiệt..."

"Đừng nói nữa!" Sắc mặt của Từ Minh âm trầm cắt ngang lời nói của đối phương, Khương Lê không ở đây, dục vọng khống chế của anh ta không có cách nào được thoả mãn nên tâm tình cực kỳ kém.

Trần Thượng Bác bị anh ta doạ sợ, tức giận nói, "Ha, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu mà cậu lại còn nổi giận với tôi?"


Từ Minh bực bội đá góc tường, xin lỗi chẳng hề thành ý, "Tâm tình của tôi không tốt."

Ngay cả câu "'xin lỗi" cũng chẳng có.

Nếu vấn đề cái đùi và hệ thống đều đã ổn định rồi thì khi ở trường Giang Lê không cần phải giả vờ yếu đuối nói lắp nữa. Vì vậy ngay hôm sau cậu đã tới để làm một chuyện trọng đại.

- Yêu cầu chuyển lớp.

Lớp phó học tập cũng bị sợ tới ngây người, kinh hãi sờ trán cậu, "Khương Lê, không phải là cậu bị sốt đâu ha?"

Giang Lê đẩy cái móng vuốt của cậu đi, "Không có đâu."

Lớp phó: "Vậy tại sao cậu lại mê sảng vậy hả?"

"... tôi nói thật mà." Giang Lê nghiêm túc đáp, "Tôi không thể học trong một cái lớp cô lập và bài xích mình thế này được, thi đại học cũng không thể làm tốt."

Lớp phó sửng sốt, cậu biết từ trước tới nay Khương Lê chịu đựng những trò đùa của đám người kia chỉ vì không muốn làm chậm trễ chuyện thi đại học, nhưng còn bây giờ thì?

Đối phương dường như nhìn ra được nghi vấn của cậu, vỗ vỗ vai giải thích, "Trước đây tôi cảm thấy nhịn một chút sẽ qua, nhưng bây giờ tôi mới hiểu rằng càng chịu đựng thì bọn họ càng cảm thấy tôi dễ bắt nạt, chỉ tồi tệ hơn thôi."

"Cậu nói đúng." Lớp phó lấy lại tinh thần, cậu tự trách, "Tôi không nghĩ tới chuyện này, chỉ cho rằng cậu không để ý chuyện bọn họ làm. nếu như tôi phát hiện sớm một chút thì được rồi..."

Giang Lê lắc đầu, "Không phải chuyện của cậu, chỉ là trước đây tôi mềm yếu, vô dụng quá thôi."

Đột nhiên cậu nở ra một nụ cười, đứng bên cửa sổ có ánh mặt trời tỏa xuống, tô cho cậu một tầng viền vàng sáng, vô ý phủ lên người cậu một chút sắc dịu dàng--

"Từ giờ trở đi chắc chắn tôi sẽ không hèn nhát như thế này một lần nào nữa."

Nghe được tin Khương Lê yêu cầu đổi lớp, quả nhiên tên tra công lập tức xông tới, gương mặt anh ta đen đến nỗi như muốn ăn thịt người, hung ác cất lời hỏi, "Em lại còn muốn làm cái chuyện quỷ yêu gì vậy?! Muốn thoát khỏi tôi để được tự do à? Em nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Giang Lê liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi, "Ai đây vậy?"


Từ Minh trừng mắt nhìn cậu.

Giang Lê bày ra vẻ không kiên nhẫn, thốt ra từng chữ ngay trước những ánh mắt khiếp sợ của các bạn học, "Cậu bạn này, tôi với cậu không quen không biết, vui lòng đừng phun nước bọt vào mặt tôi."

"Không quen?"

Cuối cùng thì Từ Minh cũng phát hiện ra có điều không đúng, cau mày bảo, "Không quen cái gì? Đầu óc của em có vấn đề?"

Gương mặt Giang Lê không đổi sắc, đáp, "Phải là trước đây tôi có vấn đề nên mới có thể ti tiện như vậy, thế nhưng bây giờ tôi tỉnh táo rồi."

Nhất thời Từ Minh trở nên giận dữ, xông lên muốn lôi cậu đi.

Giang Lê vội vàng lùi về phía sau vài bước, canh chuẩn thời cơ nói với 404, "Dùng đạo cụ kia đi, ngay bây giờ!"

404 lên tiếng đáp ứng, "Đạo cụ đã được sử dụng, thời gia sử dụng trong hai giờ."

Trông thấy chân của Từ Minh đột nhiên trượt ngã hệt như chó đớp bùn, đám đàn em của anh ta vội vàng chạy tới đỡ, kết quả đều ngã rầm nện vào người anh ta. Bàn học ở xung quanh cũng bị đám người này xô thành một mớ hỗn độn.

Trong mắt Giang Lê, trên đầu của Từ Minh xuất hiện một đám mây đen thỉnh thoảng còn đánh xuống một vài tia chớp, thêm cả nhãn hiệu "Debuff xui xẻo" rất dễ thấy.

Nếu không phải chủ nhiệm lớp tới quá nhanh, cậu đã không định cho anh ta mặt mũi mà cười thẳng ra thành tiếng rồi.

Nhưng mà vì nghiệp diễn, Giang Lê vẫn phải hô lên đầy kinh ngạc rồi chạy tới giữ chặt lấy cánh tay bị đè tít ở phía dưới cùng của Từ Minh, thực tế là âm thầm sử dụng một chút tiểu xảo.


Cánh tay của Từ Minh đau nhức, không nhịn được gào to lên.

"A!!!"

Thấy chủ nhiệm lớp đã tới trước cửa, Giang Lê ngay lập tức căng mắt ra một lớp đỏ, ép được một vài giọt nước mắt.

Vì vậy khi thầy Trịnh vào tới cửa thì Từ Minh cùng gương mặt dữ tợn đang lật ba bốn tên đang đè ở trên người anh ta, sau đó dùng sức hất cánh tay gầy yếu của Khương Lê, còn mạnh tay đẩy một cái. Hốc mắt của Khương Lê đỏ bừng cực kỳ đáng thương nhìn anh ta, đáy mắt cất giấu sự tủi thân sâu sắc.

Ý thức trách nhiệm người làm nhà giáo của thầy Trịnh bùng nổ ngay tức khắc, ông chắn cho Giang Lê phía sau mình, nghiêm túc quát lớn, "Từ Minh! Thầy mặc kệ thế lực nhà em lớn như thế nào, hành vi như vậy là không được phép!"

Từ Minh đau tới nỗi không nghe rõ thầy nói chuyện, vô thức vung tay lên đáp, "Cút ngay!"

- - Kết quả là quơ phải góc sắc trên bục giảng, đau đớn làm cho cả người anh ta đều vặn vẹo.

Giang Lê nhịn cười tới nỗi run lên.

Debuff xui xẻo đúng thật là lợi hại mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận