Tô Băng Hàng kinh hoảng, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cậu lại ở chỗ này? ?
Cậu vội vàng chạy xuống giường, liền dép lê đều không kịp đi, đã vội vã mở cửa phòng ra, thứ Tô Băng Hàng nhìn thấy chính là lối trang trí sang trọng theo phong cách Châu Âu.
Cậu đang ở trên tầng hai đứng trong hành lang rộng và dài… Tô Băng Hàng hóa đá.
Này này này này, đây là ——! cung điện?!
Ánh mắt cậu lo lắng thấp thỏm đảo quanh, Tô Băng Hàng càng nhìn càng cảm thấy không ổn, không nhịn được giơ tay nhéo má mình——
“Đau——!”
Tô Băng Hàng bị đau đến cả người run lên, đây không phải mơ.
Cậu đây là…… Đi vào thế giới……{ ta bá đạo túm giáo thảo }?
Dưới tình huống hiện tại này, Tô Băng Hàng suy nghĩ một chút, phát hiện đây chính là khả năng duy nhất.
Cậu vậy mà...!đã...!xuyên vào một cuốn tiểu thuyết?
Những ngón tay rũ bên người cậu bắt đầu run rẩy, đầu óc không ngừng lướt qua những cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc lúc trước - nhân vật chính từ một người bình thường vô danh biến thành một hoàng đế có hậu cung ba nghìn người, hoặc trở thành ma vương thống trị thế giới, hay trở thành người giàu nhất thế giới với khối tài sản hàng chục tỷ…
Tô Băng Hàng không nghĩ tới cậu thế mà có một ngày cũng có thể trở thành vai chính xuyên sách!
Xuyên sách - không chân thật tí nào.
Trở nên giàu có một cách bất ngờ – đúng là giấc mơ!
Cảm giác giấc mơ trở thành hiện thực dần làm lu mờ đi sự ngờ vực, chẳng mấy chốc sự cân bằng trong lòng Tô Băng Hàng hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên.
Tô Băng Hàng xoa dịu sự chấn động trong lòng, tạm thời không nghĩ đến cái này nhiều nữa, bởi vì cậu nhìn thấy dưới lầu có người đang nhìn lên.
Người kia ngập ngừng nhấc bước, chậm rãi đi về phía cầu thang, dưới lầu có tiếng gọi truyền đến, là người giúp việc trong nhà: "Thiếu gia, cậu tỉnh rồi, sao cậu lại không đi giày?”
"A, tôi...!tôi vội đứng dậy quá nên quên mất." Tô Băng Hàng hoảng sợ, đây là lần đầu tiên có người gọi cậu là thiếu gia! Là lần đầu tiên kể từ khi cậu còn nhỏ đến giờ! Cứ giống như một bộ phim truyền hình vậy!
"Hiện tại đã tám giờ rồi, thiếu gia, ngài muộn học." Quản gia cách đó không xa chậm rãi đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói thời gian cho cậu.
Vừa nghe đến hai chữ “Muộn học”, cậu học sinh ngoan ngoãn Tô Băng Hàng theo phản xạ lập tức trở nên căng thẳng, bước chân cũng nhanh hơn không ít: "Xin lỗi ạ, tại cháu ngủ quên.”
Tô Băng Hàng vừa dứt lời, quản gia đang giúp cậu mang dép và đám người giúp việc bận rộn đều dừng lại động tác một chút, vẻ mặt kỳ quái nhìn cậu: "Thiếu gia, cậu…!”
Tô Băng Hàng: “???”
Mọi người đây là phản ứng kiểu gì chứ? Cậu nói sai gì rồi sao?——Ahh! Tô Băng Hàng đột nhiên nghĩ tới, Tô Băng Hàng trong nguyên tác là một người “Ngạo mạn vô lễ” phản nghịch tiểu hài tử, loại lời như “Xin lỗi” này thực sự không phải lời cậu ta có thể nói ra.
Ba giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trên trán Tô Băng Hàng, cậu lúc này đang dần dần chấp nhận sự thật mình đã xuyên sách.
Tuy nhiên, “Tô Băng Hàng” trong sách thực sự khác với cậu quá nhiều, lăng nhăng liền tính, tính tình cậu ta rất thất thường, còn trẻ con nữa! Khó trách trong tiểu thuyết cậu ta chỉ có thể là nam ba, cuối cùng làm bàn đạp pháo hôi cho nam chính và nam hai, haizz!
"...Quên đi, dù sao cũng đã muộn rồi." Để tránh cho mình OOC quá rõ ràng, Tô Băng Hàng quyết định làm theo tính tình vốn có của nguyên chủ, cậu sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, hỏi quản gia:"Có bữa sáng chưa?"
“Có, thiếu gia, mời cậu đi theo tôi.”
Tô Băng Hàng theo quản gia đi vào phòng ăn, nhìn thấy một bàn bày bữa sáng thịnh soạn tinh tế, cậu cầm lòng không đậu mà không khỏi chảy nước miếng - đây là đãi ngộ mà ở thế giới thực không có! Cậu nhất định phải từ từ tận hưởng nó!
Trong lúc Tô Băng Hàng còn đang thưởng thức đồ ăn ngon thì đồng thời cũng có hai nhân vật “không bao giờ quên anh em” lao như bay đến Tô gia, nhưng Tô Băng Hàng… hiển nhiên là cậu đã quên mất chuyện này.