Sau Khi Xuyên Thư Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh


Dưa muối trộn lẫn rau thơm với kẹo tỏi là hai thứ mà cậu chúa ghét, chỉ cần nhìn thấy chúng là Ôn Hi liền cảm thấy được có một kẻ tiểu nhân nào đó đang đánh điên cuồng vào dây thần kinh của mình.

Hầu kết khẽ lăn, cậu cố gắng không cho bản thân biểu hiện ra gì bất thường, nhưng sự rối loạn trong tầm mắt vẫn tiết lộ cậu đang cảm thấy rối rắm đến nhường nào.

Cố thử làm vài thứ để kiến thiết bản thân, nhưng cậu vẫn không thể nào cầm được chiếc đũa lên
"Như thế nào, không ăn được à?"
Ôn Hi ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng nói, " Cậu giữa trưa ăn cái này à?"
Tư Cảnh không đáp hỏi lại: " Cậu quan tâm tôi ăn cái gì à?"
Ôn Hi cười nhưng trong lòng không cười khẽ động khóe miệng, giơ lên một nụ cười cứng ngắc, giả dối, " Tôi không quan tâm.

"
Nhìn bát cháo không khác gì nước trong bể bơi trong vắt trên tay, lại nhìn nhìn hai đĩa dưa muối, cậu nghĩ nghĩ rồi trực tiếp giơ lên một hơi uống cạn sạch.


No rồi
Uống no rồi
Thấy thế, Tư Cảnh dùng ngữ khí lạnh lùng nhất quán hỏi: " Hương vị thế nào?"
Ôn Hi lắc đầu, đúng sự thật trả lờ: " Không có hương vị"
Cậu giống như muốn hét lên với chén nước lót bụng đó, có thể có mùi vị à?
Nhìn thấy ánh mắt ngẩn ngơ cùng với đôi môi ửng hồng của thiếu niên, Tư Cảnh không biết nghĩ đến cái gfi, ánh mắt tối sầm một cái, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, " Ăn không quen thì cũng từng tự tra tấn mình, tuy rằng không rõ cậu muốn làm cái gì, nhưng theo như cậu nói, bá phụ bá mẫu sắp trở về, nên cậu định làm chuyện gì thì phải chờ đến khi bọn họ đi rồi.

"
Lời này Ôn Hi nghe là hiểu được, nguyên lai Tiểu đáng thương này lại nghĩ cậu đang rở chiêu chò mới để chỉnh cậu ta, hazz, cậu muốn làm người lương thiện tại sao lại khó như vậy chứ? Nghĩ nghĩ, trên mặt cậu lập tức treo lên vẻ mặt kiêu ngạo, dùng cằm nhìn đối phương, ngón tay điểm điểm trên mặt bàn, ngữ khí bắt bẻ ghét bỏ, "Cậu biết ba mẹ tôi sắp về, vậy mà cậu còn ăn những thứ này à? Cậu muốn hại tôi bị mắng đúng không?
" Mỗi ngày tôi đều ăn cái này đó.

"
Nghe được lời này Ôn Hi rốt cuộc ngồi khôn yên, đột nhiên đứng lên, "Cậu đợi chút!" Nói xong liền bước bước đi, để lại Tư Cảnh vô cảm ngồi nhìn bóng dáng vội vã trước mặt dần dần rơi vào trầm tư.

Vài phút sau, Ôn Hi bưng một mâm thức ăn quay lại, mặt trên mâm đầy đủ các loại cơm thịt rau, thậm chí trái cây đều có.

"Ăn đi"
Tư Cảnh bị đẩy đến mâm đồ ăn trước mặt, lại nhìn mặt mày vàng vài phần câu nệ không che giấu của thiếu niên, "Ôn Hi, cậu gặp ác mộng à"
Dừng một chút, cậu có ý gì đó liền hạ thấp giọng, " Có phải là cậu làm nhiều chuyện xấu, mơ thấy tôi biến thành lệ quỷ tới tìm cậu đòi mạng, cho nên cậu lúc này đột nhiên đổi tính à.

Giọng điệu ảm đạm cố ý làm Ôn Hi giữa trời nóng nực vẫn run lập cập, đôi mắt nhìn chằm chằm," Tôi có nói cái gì đâu!"
Nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt đang cố gắng bình tĩnh nhưng chỉ sợ linh hồn nhỏ bé cũng đã bay đi một nửa, Tư Cảnh khóe mặt khẽ nhếch lên, nhưng thoạt nhìn qua lại mang theo chút trào phùng, "Xin lỗi, là tôi xem phim truyền hình hơi nhiều, nói hươu nói vượn, Ôn thiếu gia đừng để trong lòng"
Ôn Hi cắn chặt răng, đang định nói chút gì đó, bỗng nhiên một thanh âm cắt ngang, " Ha, Ôn Hi, cậu như thế nào mà lại thật sự ở nhà ăn.

"
Thấy rõ người tới, Ôn Hi không thể khống chế được mà trợn tròn mắt, làm cách nào mà ăn một bữa cơm thôi mà có thể gặp cái tên béo này, thật là đen đủi mà.

Không để ý đến hắn ta, Ôn Hi nhìn về phía đối diện Tư Cảnh, nói thẳng: "Cậu chắc là ăn no rồi chứ.

"
"Không, tôi ăn chưa no.

"
Ôn Hi: "! ! "
Tiểu đáng thương cậu hình như sai kịch bản thì phải!
" Không ăn no cũng đừng ăn nữa!"
Cố Dương nhìn ra thiếu niên lộ rõ ý tứ, định kéo cánh tay của thiếu niên lại, lại bị đối phương nghiêng người tránh ra, đáy mắt hắn hiện ra một tia không vui, trên mặt lại treo lên một nụ cười nhạt, "Ôn Hi, cậu đang trốn cái gì vậy?"
Ôn Hi lúc đầu suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nhưng hiện tại chỉ còn cách cố gắng giải quyết hết một lần, vì thế hắng giọng nhìn về phía đối phương," Tôi chỉ là cảm thấy, cuối tuần đi học rất khổ sở, ít nhất ăn cơm thời điểm này nên vui vẻ một chút, đừng nhìn thấy người hay vật gì ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của mình.

"
Cố Dương giương cao mi, " Cậu hình như không thích tôi thì phải"
Ôn Hi giả cười hướng hắn giơ ngón tay cái, " Tư mình hiểu được, khá tốt" Nói xong cũng không quản Cố Dương nói cái gì, trực tiếp kéo Tư Cảnh bên cạnh đang bảo trì trầm mặc đi nhanh rời khỏi nhà ăn.

Lôi kéo người trước mặt không khác gì một cái đầu tàu, lao ra đi qua một đoạn đường rồi mới dừng lại.

Bước chân vừa mới đứng vững, Ôn Hi liền mở miệng, ngữ khí như thể vừa ăn một thùng thuốc nổ, "Tư Cảnh, sao cậu lại nói không ăn no?"
Cậu mới không tin, Tư Cảnh sẽ nghe không ra ý tứ trong lời nói của cậu, hơn nữa ngẫm lại biểu hiện ánh mắt cuối cùng của người này, căn bản chính là đang xem một vở kịch!
Tư Cảnh sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu lại giống mặt hồ không có chút gợn sóng,:"Tôi ngay cả một miếng nước còn chưa uống, cậu cảm thấy tôi được ăn no à?"
Ôn Hi bị thanh âm phiêu phiêu hỏi lại á khẩu không trả lời được, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể đi ăn cái khac.

"
Tư Cảnh sửa lời cậu," Là mình tôi, không phải chúng ta.

"
" Ôn thiếu gia vẫn nên đừng miễn cưỡng chính mình, tôi không phải lệ quỷ, sẽ không lấy mạng ngươi.

"
Tuy rằng cậu ta không rõ ràng Ôn Hi rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng cậu vẫn không muốn cũng vị tiểu vương tử này thân cận quá.

Những thứ càng xinh đẹp gì đó thì càng nhiều gai, có khi sẽ bị chọc cho dính đầy máu.

Đây là đạo lý mà đời trước cậu đã rút ra.

" Ba mẹ tôi trở về, nhìn thấy bộ dáng suy yếu của cậu, ta không muốn bị chịu một trận đòn đâu.

" Ôn Hi cố gắng lấy cớ hết lời, tiếp theo mím môi, xoa xoa bụng hơi xấu hổ mà tiếp tục, " Hơn nữa, tôi cũng ăn chưa có no.

"
Tư Cảnh nặng nề nhìn cậu, hồi lâu,mới hung hăng mà cắn hạ đầu lưỡi, quay mặt đi chỗ khác, "Gần đây có một tiệm mì, tôi không biết có hợp với khẩu vị của thiếu gia hay không.

"
" Hợp hợp hợp! Đi mau thôi! "Ôn Tây lập tức bật cười, lôi kéo người rời đi, nhưng có ra sức kéo thì cậu cũng không thể động đậy,cậu không khỏi quay đầu lại nhìn, Một đôi mắt vô tội chớp chớp, khó hiểu, "Cậu lại sao vậy?"
Tư Cảnh nhìn chằm chằm mu bàn tay thiếu niên đang nắm tay mình hồi lâu, sau đó lại nhìn vẻ mặt vô tội của đối phương, trầm mặc không nói một lời, đẩy bàn tay xuống dưới, quay đầu rời đi.

"Kéo một chút cũng không mất miếng thịt nào đâu, quỷ hẹp hòi!" Ôn Tây lè lưỡi nhìn lưng cậu bé, rồi nhanh chóng đuổi theo, "Cậu đi chậm lại một chút, Tư Cảnh, cậu từ từ đợi tôi với!"
Đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua, kèm theo ánh nắng ấm áp khiến người ta muốn ưỡn eo, hai người đi bên nhau hoàn toàn kề sát, bóng đè chồng lên nhau trông như là bạn thân của nhau.

Ôn Hi tưởng rằng quan hệ giữa cậu và Tiểu đáng thương đã hòa hoãn, cũng đã ăn ở với nhau rồi, bốn bỏ năm lên thì chính là tình bằng hữu định mệnh.

Tuy nhiên, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu chưa kịp phản ứng thì Tiểu đáng thương đã biến mất khỏi tầm mắt cậu với tốc độ cực nhanh, làm câu nói "Tư Cảnh đợi tôi" mắc kẹt trong cổ họng.

Đang buồn bực, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, "Ôn Ca, hôm nay chúng ta vẫn là đi chỗ cũ?"
Ôn Kỳ vẻ mặt khó hiểu.

Chỗ cũ, chỗ cũ nào?
- ----------------------------------------------
Editor: Chương này thật ngắn hehe!.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui