Sự khác biệt trước sau quá lớn khiến Lục Cảnh Dương vừa kinh ngạc vừa không nói nên lời, còn có chút buồn cười.
Một lúc sau, Lục Cảnh Dương lại nghe thấy tiếng lòng của cô——[Theo kịch bản thì bây giờ phải nằm trong lòng anh ấy khóc nhưng anh ấy cứ đứng thẳng đơ thế này thì làm sao mà nằm được?]
Lục Cảnh Dương không hiểu tại sao cô lại muốn nằm trong lòng mình khóc, bắt nguồn từ một loại tâm lý tò mò nào đó, anh ngồi xuống bậc thang bên cạnh cô.
Quả nhiên, anh vừa ngồi xuống, cô gái nhỏ đã tựa đầu vào vai anh, trong miệng phát ra nghẹn ngào, giống như là đang nức nở khóc.
Nhưng khi anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt cô gái vô cùng sạch sẽ, trên hàng mi cong vút không có một giọt nước mắt nào, chỉ toàn là tiếng khóc giả.
Nhưng cô diễn rất đạt, cảm xúc dạt dào, cộng thêm vẻ ngoài yếu đuối, giọng nói cũng rất mềm mại.
Lục Cảnh Dương chỉ nhìn cô như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy động tâm, rất muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng khi ngón tay anh vừa chạm vào lưng Triệu Sứ thì giáo viên chủ nhiệm đã đến.
Giáo viên chủ nhiệm khoanh tay, vẻ mặt giận dữ.
Lục Cảnh Dương tưởng ông đến bắt quả tang học sinh yêu sớm, vừa định giải thích thì giáo viên chủ nhiệm đã chỉ vào Triệu Sứ, hung dữ nói: "Triệu Sứ, em theo tôi đến đây!"
Ông gọi Triệu Sứ đến văn phòng.
Triệu Sứ cảm thấy rất khó hiểu, vì trong tiểu thuyết không có tình tiết này.
Ngay sau đó, giáo viên chủ nhiệm bưng một chậu cá chết đến đặt trước mặt cô.
Những chú cá chép đỏ tươi, lật bụng trôi trên mặt nước, con nào cũng tròn vo.
"Chiều hôm qua em đi cho cá ăn đúng không? Ai bảo em cho cá ăn như thế, làm cá chết hết rồi!" Giáo viên chủ nhiệm cau mày, đập bàn ầm ầm.
Triệu Sứ nhìn chậu cá chết, ngây người.
"Thưa thầy, em không cố ý.
Chết mấy con, em đền cho thầy được không?" Triệu Sứ nhỏ giọng hỏi.
Triệu Sứ vốn nghĩ, một con cá thì đáng mấy đồng, đền cho ông là được.
Sau khi nghe giá, cô khóc luôn.
Trường mua loại cá giống tốt, một con cá chép sáu trăm tệ.
Tổng cộng chết tám con, cô phải đền bốn nghìn tám.
Tiền cô moi được từ Phương Bách Xuyên còn chưa kịp tiêu hết thì đã bốc hơi, mà còn phải bù thêm ba nghìn tám.
Triệu Sứ khóc nức nở, khiến giáo viên chủ nhiệm cũng ngơ ngác: "Chỉ đền có mấy con cá thôi mà! Em khóc cái gì? Người không biết còn tưởng tôi ức hiếp học sinh."
Triệu Sứ lau nước mắt, nói thật: "Em...!Ô ô ô...!em không muốn đền."
Giáo viên chủ nhiệm tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
Triệu Sứ hít mũi: "Có thể để Tống Hứa Nghiễn đền không?"
"Việc này thì có liên quan gì đến bạn học Tống? Triệu Sứ, em không thể vì người ta từ chối em mà cho rằng người ta là kẻ bạc tình, rồi đổ hết mọi chuyện lên đầu người ta được."
Tin tức cô tỏ tình bị từ chối đã lan truyền khắp trường, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng biết.
Triệu Sứ đương nhiên không sợ chuyện xấu của mình bị cả trường biết, đối với cô, mất tiền còn đáng sợ hơn mất mặt nhiều.
"Mặc dù không liên quan trực tiếp đến anh ấy, nhưng suy cho cùng, anh ấy cũng đã gián tiếp gây ra chuyện này.
Nếu không phải vì anh ấy lãng phí thức ăn, phá hoại môi trường thì em cũng sẽ không cho cá ăn."