Hành động của Lục Cảnh Dương rơi vào mắt người khác, đều cảm thấy anh ta không bình thường, Tống Hứa Nghiễn cũng nghĩ như vậy.
Tống Hứa Nghiễn đá Lục Cảnh Dương một cái: "Lục Cảnh Dương, Triệu Sứ không phải là đồ ngốc, có bị thương hay không thì cô ta tự biết, cần mày phải lo chuyện bao đồng sao?"
Lục Cảnh Dương tính tình tốt, bị đá cũng không có phản ứng gì.
Trong lòng Tống Hứa Nghiễn rất không thoải mái, lại quay đầu nhìn Triệu Sứ, khinh thường nói: "Triệu Sứ, cô đến quán bar làm gì? Không có việc gì thì cút ngay!"
Triệu Sứ thấy cuối cùng cũng vào vấn đề chính, cô đi đến trước mặt Tống Hứa Nghiễn, ngượng ngùng đưa hộp sắt hình trái tim cho anh: "Hôm nay là đêm bình an, tặng anh một quả táo."
"Táo?" Tống Hứa Nghiễn cười lạnh một tiếng.
Những người bên cạnh nghe xong cũng cười ầm lên.
Triệu Sứ mặt mày buồn rười rượi nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Cô biết, tiếp theo Tống Hứa Nghiễn sẽ trực tiếp ném đồ vào thùng rác, sau đó chế giễu cô, đĩa hoa quả trong quán bar có thể mua được cả một bao táo, lúc này cô giống như một đứa nhà quê chưa từng thấy thế giới.
Tống Hứa Nghiễn quả thực như cô nghĩ, chuẩn bị ném đồ vào thùng rác.
Nhưng sau khi làm động tác ném, anh ta đột nhiên đặt hộp xuống, mở ra xem.
Anh ta xem xong, kinh ngạc đến ngây người: "Triệu Sứ, thật thú vị, cô tặng tôi một quả táo thối?!"
Triệu Sứ cũng rất kinh ngạc, bởi vì trong tiểu thuyết căn bản không có cốt truyện này.
Trong sách viết anh ta trực tiếp ném đi, hộp bao bì cũng không động đến.
Sao đến cô thì lại khác?
Tống Hứa Nghiễn nhìn quả táo, nhìn càng tức: "Triệu Sứ, mua táo mà cô cũng có thể mua được quả thối, với cái đầu óc này của cô, liệu cô còn có thể làm nên được chuyện gì??"
Triệu Sứ cúi đầu, sợ rằng cảm xúc trong mắt mình bị phát hiện.
——[Đâu có phải mua, cố ý từ nhà chọn quả thối cho anh.
Dù sao anh cũng không ăn, chọn quả táo tốt chẳng phải lãng phí sao?]
Không khí yên tĩnh đến kỳ lạ, đột nhiên trong góc có tiếng cười khẩy.
Những người khác nhìn Lục Cảnh Dương như nhìn người điên nhưng Lục Cảnh Dương lại như không có chuyện gì hỏi Triệu Sứ: "Không phải cái bánh quy đó cũng là đồ cô ăn thừa chứ?"
Triệu Sứ kinh ngạc nhìn anh ta, trong lòng lẩm bẩm——[Sao anh ta biết?]
Lần này dù Lục Cảnh Dương muốn nhịn cũng không nhịn được, anh ta cười đến chảy cả nước mắt.
Tống Hứa Nghiễn vốn cho rằng Lục Cảnh Dương uống say, lúc này lại nói linh tinh nhưng nhìn phản ứng của Triệu Sứ, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.
"Anh ta nói thật sao? Triệu Sứ, từ trước đến nay cô vẫn luôn đùa giỡn tôi sao?!"
"Không phải không phải!" Triệu Sứ điên cuồng xua tay: "Sao em có thể cho anh ăn đồ thừa được! Em thích anh như vậy, em chắc chắn sẽ cho anh những thứ tốt nhất, quả táo...!quả táo này là ngoài ý muốn!"
Triệu Sứ vội đến mặt trắng bệch, Tống Hứa Nghiễn lại cảm thấy cô không nói dối.
Dù sao cô cũng đã làm rất nhiều chuyện vì anh ta, bày tỏ rất nhiều chân tình, nếu nói là giả cũng không có khả năng.
Chẳng lẽ cô ta có bệnh thích bị ngược đãi sao? Hay là muốn thông qua anh ta, rèn luyện độ dày của mặt?