Sau khi Triệu Sứ về phòng, quả nhiên nhận được năm trăm tệ Phương Bách Xuyên chuyển đến.
Cô mở bảng điều khiển của mình ra, nhanh chóng lướt xem tiểu thuyết, phát hiện ra Phương Bách Xuyên, một nam trà xanh hào phóng như vậy, hóa ra chỉ là nam phụ số ba.
Cô thầm nghĩ, đáng tiếc quá, chẳng phải cậu ta tốt hơn nhiều so với tên nam chính ngầu lòi kia sao?
Nghĩ đến nam chính, Triệu Sứ lấy "Nhật ký nữ phụ" của mình ra.
Cô đếm đi đếm lại mấy lần, tổng cộng có hai trăm năm mươi cảnh quay, hiện tại tiến độ hoàn thành chưa đến một phần mười.
Nhìn vào một loạt các cảnh quay nịnh nọt phía sau, Triệu Sứ cảm thấy vô cùng chán chường.
"Hai trăm năm mươi..." Cô lẩm bẩm: "Ngay cả số cảnh quay cũng nhắc nhở nữ phụ rằng cô ấy là một đứa ngu ngốc, thích một người đàn ông mà không màn đến lòng tự trọng của bản thân.”
Than thở thì than thở, nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm.
Cô tìm trên mạng một bài văn tỏ tình, chép vào giấy, sau đó cho vào phong thư màu hồng, rồi xịt nước hoa lên - một bức thư tỏ tình “Tràn đầy tình yêu” đã hoàn thành!
Thứ hai, nhân lúc lớp của Tống Hứa Nghiễn đi học thể dục, Triệu Sứ lẻn vào trong.
Cô ngồi vào chỗ của Tống Hứa Nghiễn, đặt bức thư tỏ tình lên bàn một cách quang minh chính đại.
Đặt thư xong vẫn chưa thể đi, phải đợi Tống Hứa Nghiễn quay lại, tự làm nhục mình trước mặt mọi người một phen.
Bàn của Tống Hứa Nghiễn ở cạnh cửa sổ, sát hành lang.
Lúc này cửa sổ mở toang, ánh nắng rực rỡ chiếu vào, Triệu Sứ dang tay, nhìn ánh nắng nhảy múa trên lòng bàn tay mình.
Không biết đã đợi bao lâu, Triệu Sứ bắt đầu buồn ngủ.
Nghe thấy tiếng nói chuyện râm ran ở đầu bên kia hành lang, Triệu Sứ đứng dậy vươn vai, thò người ra ngoài cửa sổ.
Đợi đến khi bóng người cao hơn hẳn mọi người xuất hiện trong tầm mắt, cô thầm đếm năm giây, rồi đi ra bằng cửa sau của lớp học.
Đi chưa được mấy bước, cô đã bị người ta túm lấy cổ áo.
Triệu Sứ giả vờ lo lắng quay lại, chỉ thấy Tống Hứa Nghiễn cầm chiếc phong thư màu hồng trên tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt đầy chế giễu.
Anh ta mở phong thư ra, đọc to:
—— Lần đầu tiên gặp anh, anh ở góc phố, em ở trong xe; lần thứ hai gặp anh, anh ở trên trời, em ở dưới biển.
Anh vỗ cánh bay qua trước mắt em, từ đó bình minh là anh, hoàng hôn là anh, gió ấm là anh, mưa lạnh cũng là anh.
Anh là bốn mùa, là non sông, là cả thế giới của em.
—— Ôi! Người trong mộng của em, người trong lòng của em, mong anh cúi đầu nhìn em một cái, chỉ một cái thôi!
Lúc Triệu Sứ chép đoạn thư tỏ tình này trên mạng, cô còn không thèm đọc, cho nên bây giờ nghe thấy Tống Hứa Nghiễn đọc to như vậy, cô mới biết nội dung lại đáng xấu hổ đến thế, xấu hổ đến mức cô chỉ hận không thể lập tức đào một cái lỗ rồi chui xuống đó.
Theo tiếng đọc của Tống Hứa Nghiễn, xung quanh dần dần có nhiều bạn học hiếu kỳ vây lại.
Những người đó nhìn Triệu Sứ bằng ánh mắt như nhìn khỉ, miệng không ngừng phát ra những tiếng cười chế giễu.