Không thấy chủ tử phân phó, tùy tùng kia cũng không dám lên tiếng, lại đợi một lát, mới nghe được giọng nói không thèm để ý của chủ tử:
"Theo dõi trước đã.
"
Hàm ý chính là, nhìn kỹ một chút, không thành vấn đề thì thôi, có vấn đề thì xử lý.
Tùy tùng đáp vâng, rồi lại lặng lẽ biến mất.
Trên đường trở về Mạnh Vãn Đào dừng lại nghỉ một chút, vừa nghỉ ngơi, vừa hóng gió, nhưng không biết rằng có một đôi mắt đang yên lặng nhìn chằm chằm nàng.
Chỉ vừa đi một lúc, tuy rằng không phải vô cùng xa, nhưng thân thể nguyên thân thật sự quá yếu, lại không thường ra khỏi phòng, nên Mạnh Vãn Đào vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Sau khi trở lại sân, nàng ngồi trên ghế con ở cửa nghỉ ngơi một lát, rồi mới đứng dậy tìm nước uống.
Tiểu Từ còn chưa trở về, nước trà trong phòng vẫn nước từ buổi sáng, lúc này đã lạnh, Mạnh Vãn Đào liền đem bếp lò nhỏ chuyển đến dưới hành lang, đun một ấm nước.
Từng ngụm nhỏ uống xong một chén trà nóng, cảm giác mệt mỏi mới tiêu giảm một chút.
Vừa đặt chén xuống không bao lâu, Tiểu Từ liền thở hồng hộc chạy về, trong ngực còn ôm cái gì đó như bảo bối.
Vừa nhìn thấy nàng, liền hưng phấn hô một tiếng: "Tiểu thư!"
Nhìn vẻ mặt của nàng Mạnh Vãn Đào liền biết, chuyện nàng phân phó khẳng định đã làm xong.
Tiểu Từ tuy rằng tính tình mềm yếu, nhưng trung thành, nhìn nhỏ gầy, nhưng thể lực cũng không kém, truyền lời vẫn rất đáng tin cậy.
"Tiểu thư người còn chưa ăn cơm trưa xong," nàng đem giấy gói trong ngực mở ra, bên trong là bốn cái bánh bao thịt còn ấm: "Ta đem vòng tay đổi được ba lượng bạc, theo người phân phó đi tới hiệu thuốc mua hai thang thuốc trị phong hàn, nghĩ người chắc chắn chưa ăn cơm trưa, liền tự chủ trương mua mấy cái bánh bao thịt trở về, đây là tiền còn dư lại.
"
Tiểu Từ đưa chút bạc vụn cho nàng, nàng cũng không nhìn, liền bỏ vào hà bao, còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy Tiểu Từ tiến đến bên tai nàng, trong giọng nói là sự ức chế không được vui vẻ: "Lúc ta đi tìm Tống thúc, Tống thúc rất cao hứng, nhiệt tình hỏi tiểu thư, chỉ là hôm nay Lan di không có ở đây.
"
Nói tới đây, giọng nói của Tiểu Từ có chút sa sút, tiểu thư sống cũng không tốt, nhưng lúc đi tiểu thư vẫn dặn dò, không thể nói với Tống thúc, nàng chỉ có thể dập đầu nói dối, cũng may Tống thúc không phát hiện.
Để không khiến tiểu thư khổ sở, Tiểu Từ vội vàng lấy lại tinh thần: "Lời tiểu thư dặn dò, ta đã nói lại với Tống thúc, Tống thúc cũng đồng ý, lúc đi còn gói thêm hai lạng hoành thánh bảo ta mang về nấu cho tiểu thư để đổi khẩu vị, chỉ là ta không biết nấu.
"
Nói xong, nàng len lén liếc mắt nhìn tiểu thư một cái, thầm nghĩ, tiểu thư nấu cháo ngon như vậy, chắc cũng sẽ nấu được hoành thánh nhỉ?
Nhưng nàng không dám hỏi, sợ sẽ giống như là nàng đang sai khiến tiểu thư làm việc vậy.
Nghe được hai chữ hoành thánh, Mạnh Vãn Đào lập tức nhìn về phía túi giấy đang được cầm trên tay kia.
Trên túi giấy có một chữ Tống rất nổi bật, đây là chiêu bài của Vân Thôn Quá của Tống thúc, Hoành Thánh Tống Ký ở kinh thành nổi tiếng là ngon.
Buổi sáng ăn cháo thịt ít đến đáng thương cùng bánh bao lạnh, hiện giờ nhìn túi giấy trong tay Tiểu Từ, trong đầu Mạnh Vãn Đào không thể khống chế mà hiện ra hoành thánh nóng hôi hổi vừa thơm vừa ngon.
Cũng không biết là nguyên thân bị đói dữ dội, hay là nàng muốn ăn, hình ảnh trong đầu không xua đi được, nàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Từ: "Ta nấu, em đi nhóm lửa.
"