Đại tiểu thư nhà Đại Lý Tự Thiếu Khanh có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tướng mạo tài tình, nàng ta rất hài lòng.
Nhà ngoại tổ lại là Tần gia thanh quý.
Tần gia từng xuất ra thái phó, con cháu giữ nhiều chức vị quan trọng trong triều.
Có thể nói đây là cháu dâu tương đối nổi bật mà phụ nhân chọn.
Đang vui vẻ, liền nghe được tin tức khiến người ta tức giận như vậy, nhất là khi nghe Lưu ma ma nói, hôm nay Mạnh Vãn Đào nhất định phải gặp nàng ta, bằng không sẽ khiến cho phủ Bá tước mất sạch danh dự.
Nàng ta tức giận tới mức trực tiếp ném chén trà trong tay đi.
Mạnh Vãn Đào ở thôn trang cũng không biết người ngã ngựa đổ như thế nào, chỉ kiên nhẫn chờ.
Tiểu Từ không biết tiểu thư lấy đâu ra tự tin, đừng nói là lấy bộ dáng này đi gặp lão phu nhân.
Từ khi nàng đi theo tiểu thư, đã không thấy tiểu thư gặp mặt qua lão phu nhân, làm sao tiểu thư có thể khẳng định lão phu nhân sẽ đến?
"Cho dù hôm nay không đến," Mạnh Vãn Đào chậm rãi nói, "Ba ngày sau nàng cũng phải đến."
Tiểu Từ, "…?"
Không đợi nàng hỏi tại sao, bên ngoài liền truyền đến một trận ồn ào, theo sau đó là một tiếng nói một tiếng:
"Lão phu nhân đến!"
"Lão phu nhân đến!"
….
Tiểu Từ trợn tròn mắt nhìn về phía cửa, lắp ba lắp bắp nói, "Tiểu, tiểu thư.
Lão phu nhân thật, thật sự đến…"
Mạnh Văn Đào mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tới rất nhanh.
…
Vãn bối gặp trưởng bối, hẳn là vãn bối tới bái kiến trước, đây là đạo lý từ trước tới nay, lại càng không nói tới nhà huân quý như phủ Bá tước.
Vốn dĩ lão phu nhân cũng tính toán như vậy, nhưng trên đường tới, lão phu nhân càng nghĩ càng giận, liền trực tiếp nổi giận vọt tới chỗ Mạnh Vãn Đào ở, nhìn xem tiểu nghiệt chủng này tới tột cùng là muốn làm cái gì?
Năm đó nhi tử ưu tú nhất của nàng ta bị Phượng Tiêu xuất thân phong trần mê hoặc.
Nếu như nhi tử chỉ là nhất thời hứng khởi, có lẽ nàng ta có thể cho Phượng Tiêu một con đường ra.
Sai là sai ở chỗ, Phượng Tiêu trèo lên phủ Bá tước bọn họ còn chưa biết đủ, lại còn dỗ đến nhi tử không phải nàng thì không được.
Nếu không thể cưới nàng vào phủ liền cả đời không cưới thê.
Đây chính là chuyện khiến phủ Bá tước bọn họ thành trò cười trong kinh thành.
Nàng ta làm sao có thể đồng ý?
Cũng bởi vì nữ nhân kia mà nhi tử bà ta yêu thương nhất lại bất hòa với bà ta, cũng không thương lượng với bà ta đã liền thỉnh ý chỉ đi phòng thủ biên cương.
Vừa đi chính là 5 năm, ngoại trừ thư ngày tết về nhà cũng không có bất kỳ tin tức nào truyền về.
Đến năm thứ sáu, bà ta cũng đã dao động lòng, chỉ là nhiều năm mạnh mẽ, còn có ở trước mặt người ngoài mạnh mẽ chống đỡ thể diện khiến cho bà ta không thể nào cúi đầu xuống được.
Lại không nghĩ tới, vì bà ta do dự liền không thể thấy mặt nhi tử nữa.
Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh, tiểu nữ nhi đem theo ngoại tôn đến nói chuyện với bà ta.
Vừa nói chuyện được một nửa, liền truyền đến tin tức nhi tử chết trận.
Bà ta ngất ngay lúc đó.
Sau khi tỉnh lại đã là ba ngày sau, thánh thượng hạ chỉ khen thưởng.
Bà cũng là ở lúc nhìn thấy thánh chỉ mới biết được, nữ nhân kia cũng chết ở chiến trường, hai người còn có một nữ nhi mới sinh chưa tròn một tuổi.
Bà ta hận cực kỳ.
Nếu không phải do nữ nhân kia, làm sao nhiều năm như vậy nhi tử đều không chịu hồi kinh? Nếu không vì nữ nhân kia, nhi tử làm sao sẽ chết?
Đều do nữ nhân kia hại!