Bà ta hận không thể đem nữ nhân kia quất xác, kể cả nghiệt chủng nàng ta sinh ra cũng không muốn nhận.
Nhưng thánh chỉ đã ban, thánh thượng còn cho nghiệt chủng kia chuỗi ngọc bình an ngự tứ.
Dù bà ta có hận, có không hài lòng thì cũng phải cắn rặng nhận lấy.
Còn vì để ý mặt mũi thiên gia, cùng thể diện phủ Bá tước, phái người đi biên quan đón nghiệt chủng đã làm cho mặt mũi phủ Thừa Dự Bá tước mất hết mặt mũi.
Danh tiếng được thánh chỉ khen ngợi dần chìm, bà ta liền đưa người đến thôn trang ở ngoại ô kinh thành, nhắm mắt làm ngơ.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngẫu nhiên có người trông coi nàng trả lời, bà ta cũng chưa một lần gặp nàng.
Vốn nếu nàng an phận, chờ qua hai năm nữa sẽ tìm cho nàng một gia đình xa xôi gả qua, như vậy là xong.
Lại không ngờ nghiệt chủng kia quả nhiên giống như mẫu thân của nàng, không phải đèn cạn dầu, lại dám uy hiếp bà.
Năm đó bởi vì nhi tử, bà ta ném chuột sợ vỡ đồ, không thể chế trụ nữ nhân kia.
Hiện tại bà còn có thể không khống chế được một tiểu nha đầu còn chưa xuất các?
Bà lạnh mặt, nhìn sân trước có chút rách nát, một chút cũng không cảm thấy đuối lý.
Có thể cho nàng ta một miếng cơm ăn.
Cho nàng chỗ ở đã là thiên đại ban ân.
Nếu như không phải trong lòng bà còn có một tia thiện tâm, chính là nơi này, bà cũng không để cho nàng ở, sớm đưa nàng đi tới Am Đường ăn chay niệm phật chuộc tội.
Lại không nghĩ tới, bà ta đều đã đến trước mặt, nghiệt chủng kia dĩ nhiên không ra nghênh đón.
Còn để cho tiểu nha hoàn bán khung cửa hướng bà la hét, để cho bà đi vào.
Quả thực không ra thể thống gì!
Lưu ma ma vừa mới bị mất mặt ở chỗ Mạnh Vãn Đào, hoảng sợ chạy về phủ đáp lời còn bị lão phu nhân răn dạy một trận, trong lòng sớm đã nhen nhóm lửa giận.
Lúc này lão phu nhân tới, liền khôi phục tự tin trước kia, há miệng liền mắng.
"Đồ không có quy củ! Ngày thường dạy ngươi như thế nào? Không nhìn thấy đây là lão phu nhân sao? Còn không vào đỡ tam tiểu thư ra thỉnh an lão phu nhân?"
Tiểu Từ chưa từng gặp lão phu nhân, đương nhiên điều này không ảnh hưởng tới việc nàng sợ lão phu nhân, so với sợ Lưu ma ma còn sâu sắc hơn.
Cũng có thể là bởi vì quá sợ nên có chút mơ hồ.
Hơn nữa, tiểu thư vừa phân phó nàng, để cho nàng làm theo lời là được.
Nàng nhìn cái áo choàng gấm dệt sang quý, đầu mang tram bảo thạch mạ vàng, lão phu nhân quý phái không thể nhìn thẳng.
Nhìn khuôn mặt uy nghiêm của bà ta, nàng không nhịn được co rúm lại.
Nhưng nghĩ tới tiểu thư bị bệnh ngay cả khám đại phu cũng không được, thiếu chút nữa bệnh chết, nàng cắn răng nói, "Tam, tiểu thư bị bệnh mấy ngày rồi.
Ngay cả đại phu cũng không được khám.
Hiện tại thân thể rất suy yếu, không thể đi ra thỉnh an.
Kính mời lão phu nhân vào, tam tiểu thư có chuyện muốn nói với lão phu nhân."
Chuyện Mạnh Vãn Đào sinh bệnh, ngoại trừ người trong thôn, người trong phủ cũng không ai biết.
Đương nhiên đây cũng không phải chuyện lớn gì.
Vốn là chuyện của Mạnh Vãn Đào cũng không được phép báo vào trong phủ, bởi vì ngại xui xẻo.
Nhưng bi Tiểu Từ vạch mặt như vậy, Lưu ma ma tối sầm mặt lại.
Mụ vội vàng giải thích một câu, "Gần đây nhiều việc, Tam tiểu thư bị bệnh cũng không có ai nói.
Lão nô bận rộn thu hoạch trong thôn trang, cũng không để ý tới nên cũng không biết."
Tiểu Từ nhíu mày, Lưu ma ma thật sự có thể nói dối!
Nàng đã đi tìm các mụ bao nhiêu lần, bảo mời đại phu tới khám bệnh cho tam tiểu thư.
Không ai để ý đến các nàng thì thôi, tam tiểu thư bệnh đến ngất đi, Hoọa Nhi đều chỉ nói là thôn trang bận rộn, Lưu ma ma không phân ra được, bảo nàng chờ.