Vân Niệm Niệm ngủ cùng Lâu Thanh Trú.
Ý trên mặt chữ, chắp tay trước ngực, nằm thẳng, không nói chuyện phiếm.
Nhưng Lâu Thanh Trú lại cần nhiều hơn thế, hồn phách hắn tổn thương làm cho máu trong cơ thể trở nên lạnh ngắt, càng về đêm, không có ánh nắng, hắn sẽ giống như một con rối gỗ cứng ngắc nằm ở trên giường, mặc người định đoạt, chỉ có hồn phách ấm áp của Vân Niệm Niệm mới có thể xua đi giá lạnh, cho hắn một đêm yên giấc.
Lâu Thanh Trú không hề nói ra, nhưng Vân Niệm Niệm lại tinh ý phát hiện, đêm càng sâu, Lâu Thanh Trú càng yên tĩnh, hắn không ngủ, nhưng đã bảo trì sự tĩnh lặng không nhúc nhích ấy gần hai giờ, nếu không phải hắn còn nháy mắt, Vân Niệm Niệm còn cho là hắn đã trở lại trạng thái "người chết sống lại" như lúc trước.
Vân Niệm Niệm đứng lên, đẩy hắn, hỏi: "Ngươi...!càng về đêm, liền không thể cử động được sao?"
Lâu Thanh Trú nở nụ cười, không có trả lời, nhưng đáp án đã rõ ràng.
Vân Niệm Niệm mắt sáng rực, đôi môi giương lên hết sức rõ ràng của nàng đã bán đứng nàng, lộ rõ vẻ hưng phấn, nắm chặt lấy bả vai Lâu Thanh Trú, hỏi hắn: "Thật không thể động?"
Nàng vừa nói, một bên kéo cánh tay Lâu Thanh Trú, buông tay ra, cánh tay của hắn lại rũ đi xuống.
"Giống như con rối vậy"
Lâu Thanh Trú trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng mở to miệng, phun ra đầu lưỡi, cho nàng xem đầu lưỡi điểm sương lạnh của mình.
"Đủ huyền huyễn!" Vân Niệm Niệm hung hăng vỗ đùi, "Cái thiết lập này ta thích!"
Ban đêm, mỹ nhân ngủ ở bên cạnh mình bị hạn chế hoạt động, chỉ có thể nháy mắt...!thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy?!
Vân Niệm Niệm kích động không thôi, đối với Lâu Thanh Trú nhẹ nhàng thở ra một hơi, trêu đùa hắn: "Với bộ dạng này của ngươi, nếu ta muốn đối với ngươi mưu đồ làm loạn, ngay cả kêu cứu mạng cũng kêu không được đi?"
Lâu Thanh Trú gật đầu, biểu lộ ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, cười đến nhu thuận, chiều theo ý nàng.
Cũng may Vân Niệm Niệm cũng không vô sỉ như thế, sau khi đùa cợt xong, liền xoa xoa tay cho nóng lên, mò lên tay của băng mỹ nhân, giúp hắn sưởi ấm.
"Ta thật tốt a?" Vân Niệm Niệm nói, "Ta đây, nói cứu ngươi liền cứu ngươi, không nói thêm câu nào cũng chẳng thèm nhăn nhó, dù sao thì cũng đều hôn cả rồi, kéo kéo tay cũng không có là gì."
Lâu Thanh Trú gật đầu, biểu thị nàng nói rất đúng, mình rất thích tính tình thoải mái này của nàng.
Vân Niệm Niệm giúp Lâu Thanh Trú làm nóng tay, lúc sau, đầu ngón tay của hắn liền trở nên ấm áp, nhẹ nhàng cử động, nắm lấy một lọn tóc của Vân Niệm Niệm, cười nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng.
Vân Niệm Niệm tránh đi ánh mắt của hắn, nói: "Ta làm ấm một chỗ, ngươi liền có thể cử động một chỗ, vậy những chỗ còn lại kia thì làm sao bây giờ? Là muốn ta hôn...!hôn toàn thân, giúp ngươi làm nóng?"
Lâu Thanh Trú ánh mắt phảng phất đang nói, ngươi cực kì thông minh, nhất định biết đáp án.
Vân Niệm Niệm thở dài, mặt đỏ rực, nói: "Không thể nào, ngươi tốt nhất nên buông tha cho ý nghĩ này..."
Để cho nàng một ngụm lại một ngụm, hôn toàn thân Lâu Thanh Trú, nghĩ cũng là không thể nào!
Lâu Thanh Trú rũ mắt xuống, thần sắc thất lạc.
Vân Niệm Niệm hắng giọng một cái: " Giác quan thứ sáu của ta nói cho ta biết, ngươi còn có điểm giấu diếm.
Ngươi nói thẳng đi, thương thế của ngươi, vẫn là cần ta làm thế nào mới có thể chữa trị tốt nhất?"
Lâu Thanh Trú ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường.
Biện pháp hữu hiệu nhất, chính là cùng hắn làm vợ chồng chân chính, khí tức trao đổi, tương thân tương ái, hồn phách gắn bó.
Chính là, hắn không thể mở miệng nói ra chuyện này được.
Trầm mặc một lát, Lâu Thanh Trú khóe miệng trầm xuống, vươn tay, đem Vân Niệm Niệm dùng sức ấn vào trong ngực của mình, mười ngón đan xen, thân thể kề nhau.
Vân Niệm Niệm, hoặc là hiểu sai ý hắn, hoặc là không dám nghĩ quá sâu, hào sảng nói: "Ha, không phải là muốn ghé vào trên người ngươi đi ngủ thôi sao? Ta hiểu được."
Lâu Thanh Trú bất đắc dĩ thở dài.
Nàng bày ra dáng vẻ giải quyết việc chung, ghé vào trên người Lâu Thanh Trú, mặt không dám quá mức làm càn, chỉ dám đặt ở trước ngực Lâu Thanh Trú.
Sau một lát, Lâu Thanh Trú thân thể chậm rãi ấm lại, chứng minh hắn cũng không có lừa Vân Niệm Niệm.
Thần kỳ!
Vân Niệm Niệm có chút vui vẻ, vui vẻ thì liền nói nhiều: "Ta cảm thấy ngươi nói có đạo lý, thân thể cũ của ta hẳn là không chết, khẳng định còn có thể cứu lại, ta của trước kia có điều kiện sống rất tốt, mười hai giờ đều có người quan sát..."
" Thế giới này của ngươi có tu tiên, theo ta lý giải, nói đúng hơn là, các ngươi có thể thao túng thân thể cùng linh hồn, ngươi đã có thể đem ta đưa đến nơi này, nhất định có thể lại đem ta đưa trở về."
"Kỳ thật, nếu cuộc sống ở nơi này bớt lo hơn chút, có lẽ ta sẽ cân nhắc lưu lại nơi này, nơi này của các ngươi có thể tu tiên sao? Chính là cái loại tu tiên mà phàm nhân thông qua việc tu luyện biến thành trường sinh bất lão ấy, có thể sao? Ngươi xem tư chất của ta thế nào?" Vân Niệm Niệm nói, "Nói thật, ta cũng không phải nhớ người nhà như vậy, trong nhà của ta cũng không còn ai, ngươi có biết không?"
Trời tối người yên, thời điểm rất nguy hiểm, mọi người sẽ ở bên trong bầu không khí tĩnh mịch này, nhịn không được mà nói ra những lời trong lòng.
Vân Niệm Niệm rất muốn cùng Lâu Thanh Trú nói một chút chuyện về mình, nhưng nàng móc tim móc phổi dài dòng một lúc lâu, kém chút đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng đều nói ra, nhưng không thấy Lâu Thanh Trú trả lời, nàng nhíu lại lông mày ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng, không kịp chuẩn bị va vào bên trong ánh mắt thâm thúy của hắn.
Hắn còn thật sự lắng nghe, không phải là hắn không để ý tới, mà là hắn không thể phát ra âm thanh.
Lâu Thanh Trú nâng lên đầu ngón tay vừa ấm lại của mình, chỉ chỉ đầu lưỡi.
Vân Niệm Niệm liền rõ ràng, đỏ mặt, nhịn không được ở trên người hắn khẩn trương đập một trận, anh hùng hy sinh nói: "Tốt a, vậy liền cứu đầu lưỡi của ngươi một chút."
Kỳ thật, đối với việc hôn Lâu Thanh Trú, trong nội tâm nàng có một loại cảm giác chờ mong, nhưng là nàng không muốn thừa nhận.
Nàng nhắm mắt lại, vẫn như cũ nói với mình, đây là làm từ thiện, sau đó cúi đầu hôn Lâu Thanh Trú.
Lâu Thanh Trú ôm lấy nàng, trả lại nàng một nụ hôn thật sâu, Vân Niệm Niệm nhào lên, đẩy hắn ra, nâng tay áo lau lau khóe miệng, hùng hổ nói: "Đầu lưỡi đã có thể động thì liền thành thật một chút, không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Lâu Thanh Trú bày ra thần sắc vô tội, nhu thuận nhẹ gật đầu, rũ xuống lông mi thật dài, khẽ hé môi, nói: "Cảm ơn."
Vân Niệm Niệm nằm trở về, đưa tay xoa xoa đầu Lâu Thanh Trú: "Cái này còn tạm được, ngươi nói cảm ơn, thật là dễ nghe".
Thiên quân chưa hề bị người nào xoa đầu như vậy, Vân Niệm Niệm đột nhiên vuốt ve, làm cho Lâu Thanh Trú sửng sốt hồi lâu.
Hắn nuốt xuống ý muốn hỏi Vân Niệm Niệm, suy nghĩ một lúc, Lâu Thanh Trú cầm lên sợi tóc của nàng đang rũ trước ngực mình, nhẹ nói: "Phu nhân, chỉ có ngươi có thể khiến lòng ta ấm áp."
Vân Niệm Niệm trong lòng ngọt lịm, từ từ nhắm hai mắt, cười nói: "Ài! Gọi phu nhân thật quá khách khí, gọi tên ta là tốt rồi.
Việc chữa thương này, ngươi đừng khách khí với ta, đây là chuyện ta cần làm."
Nàng kéo chăn mền, giống như đêm trước, đem mình cũng Lâu Thanh Trú tất cả đều bọc lại.
Nàng ở trên người Lâu Thanh Trú giãy giụa một cái, lại dính vào càng thêm chặt chẽ, nháy mắt Lâu Thanh Trú cảm thấy máu dồn lên đầu, hắn ở trong lòng nhẹ giọng than: "Không ổn."
Vân Niệm Niệm cũng cảm thấy phía dưới đột nhiên nhiều thêm cái gì đó, cấn chân của nàng, bởi vì vô ý thức nghĩ đến một thứ không phù hợp với thiếu nhi, đầu óc Vân Niệm Niệm tự động chập mạch, thế nhưng lại chỉ thị nàng đưa tay xuống sờ sờ để xác định câu trả lời.
Vật kia, tự nhiên là ——
Vân Niệm Niệm đầu óc trong nháy mắt nổ tung, nàng sửng sốt hồi lâu, mắt trợn tròn, ngẩng đầu, biểu cảm như muốn cắn đứt yết hầu hắn, hung dữ hỏi Lâu Thanh Trú: "Này là thế nào?!"
Lâu Thanh Trú gương mặt ửng đỏ, lễ phép cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Thất lễ.
Xem ra, không chỉ có mỗi tim ta nóng, đa tạ Niệm Niệm."
Vân Niệm Niệm: "Lâu Thanh Trú?!"
"Ta nghe thấy được, ngươi không cần gọi tên ta lớn tiếng như thế." Lâu Thanh Trú nâng lên một bàn tay đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cười tủm tỉm nói, "Niệm Niệm, từ bây giờ không cần phải thủ tiết, nếu như không chê, nghĩ muốn khoái hoạt, ta sẽ tận tâm tận lực lấy giúp người làm niềm vui, đây cũng coi như là báo ân."
Vân Niệm Niệm giận dữ: "Báo cái đầu ngươi!"
Quả thực là nông phu cùng rắn! Nàng giúp hắn làm ấm người, hắn lại còn dám "Ngẩng đầu"!
Vân Niệm Niệm xoay một cái, lăn người đi xuống, cuốn chăn mền, ngủ bên cạnh Lâu Thanh Trú, quẳng sang một câu: "Chính ngươi tự chỉnh đốn lại, tỉnh táo đi thôi!"
Lò sưởi nhỏ ấm áp biến mất, lạnh lẽo trên người lập tức đoạn mất đầu nguồn, Lâu Thanh Trú nâng trán, bất đắc dĩ cười nói: "Tính sai."
Hắn giữ chặt góc áo Vân Niệm Niệm, nhỏ giọng gọi tên nàng.
Vân Niệm Niệm tựa như lão tăng nhập định, hạ quyết tâm muốn lạnh nhạt hắn một thời gian, mặc hắn gọi thế nào, nàng cũng không để ý tới.
Không lâu sau đó, nàng vậy mà lại ngủ thiếp đi bên trong tiếng gọi trầm thấp, dễ nghe của hắn.
Các khớp nối của Lâu Thanh Trú dần dần đóng băng, hắn gian nan xoay người, ôm lấy Vân Niệm Niệm đang say ngủ, từ phía sau nàng ôm lấy lò sưởi nhỏ của hắn, đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tuyết Liễu tiến vào gọi sớm, nàng hiếu kì lại sợ, vào trong phòng, cách bức bình phong vụng trộm liếc mắt nhìn giường, chỉ thấy hai người đang ôm chặt, lập tức xấu hổ đến thối lui ra ngoài cửa, nhóm ma ma đứng bên ngoài chờ cho Vân Niệm Niệm rửa mặt thấy thế, vụng trộm nở nụ cười.
"Cô nương gia vẫn là da mặt mỏng." Một ma ma dứt lời, nhấc cao giọng hô, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, nên dậy rồi."
Lông mày Lâu Thanh Trú giật giật, mở mắt ra, Niệm Niệm trong ngực còn ngủ say sưa.
Lâu Thanh Trú khẽ cười cười, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc nàng, lúc này mới đỡ đầu, đưa tay nắm chóp mũi của nàng, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương phản ứng.
Vân Niệm Niệm há miệng ra, hít thở, tiếp tục ngủ.
Ngón tay Lâu Thanh Trú nhẹ nhàng bịt miệng nàng.
Vân Niệm Niệm mở to mắt ra, trợn tròn, tay nhỏ trắng nõn đập một cái lên chăn, giận dữ mắng mỏ: "Tạo phản?!"
Lâu Thanh Trú thu tay lại, nở nụ cười.
Hắn thích xem thần sắc nàng lúc trừng mắt, giống như vật nhỏ bị hoảng sợ, tròn vo tức giận.
"Ngươi đổi xử với ân nhân mình như thế à?".
Mắt hạnh sắc như dao, trực tiếp dùng ánh mắt uy hiếp Lâu Thanh Trú.
Ma ma nghe thấy trong phòng động tĩnh, cười nói: "Lão gia nói muốn thiếu gia cùng thiếu phu nhân đi phòng khách dùng trà sớm."
Vân Niệm Niệm đẩy Lâu Thanh Trú ra, duỗi ra ngón tay, chỉ trán hắn nói: "Tránh ra, ta muốn xuống dưới."
Lâu Thanh Trú: "Làm phiền phu nhân ăn nhiều cơm một chút, vậy mới có thể nuôi sống ta nha."
Vân Niệm Niệm cả kinh: "Có ý tứ gì?"
Lâu Thanh Trú nói: "Tiên Hồn của ta có tổn thương, lây dính thức ăn mặn của nhân gian sẽ làm cho tiên khí ta yếu dần, thương thế càng nặng."
Vân Niệm Niệm: "Vậy ngươi...!còn uống hạt sương?"
"Cũng không phải." Lâu Thanh Trú nói, "Hoa quả, nước trà đều có thể, nhưng tốt nhất là ăn khí tức nhân gian, vì có thể chữa thương, còn cần hồn phách của ngươi tới đút những khí tức này cho ta."
Vân Niệm Niệm ngây người hồi lâu, nhíu mày ghét bỏ nói: "Phiền phức!"
Nàng phất ống tay áo một cái, đứng dậy đi trang điểm.
Lâu Thanh Trú mặc tốt quần áo, lặng yên không một tiếng động chuyển tới bên ngoài bình phong, dựa cửa nhìn nàng trang điểm.
Vân Niệm Niệm từ trong gương nhìn thấy, tiện tay từ trong hộp trang sức bắt lấy trâm vàng khắc hoa ném hắn, Lâu Thanh Trú nhẹ nhàng nâng tay, bắt được trâm cài kia, ngẩng đầu mỉm cười.
Ma ma thấy Lâu Thanh Trú ra, liên tục a di đà phật, chắp tay trước ngực bái Lâu Thanh Trú, nói: "Đại cát đại lợi a, lần đầu tiên nhìn thấy đại thiếu gia có thể nói có thể cười, chuyện lạ bực này, việc vui đều chờ đến a, lão thân nhất định có thể trường thọ! Đa tạ đại thiếu gia, đa tạ đại thiếu gia!"
Cằm Lâu Thanh Trú giương lên, nhạt tiếng nói: "Đi cảm tạ Niệm Niệm."
Ma ma phốc cười ra tiếng, xoay người, hướng về phía Vân Niệm Niệm nói: "Lão thân đa tạ thiếu phu nhân, thiếu phu nhân vừa vào cửa, chuyện tốt đều đã tới."
Một đám ma ma bưng quần áo tràn vào, phúc thân, hỏi: "Thiếu phu nhân hôm nay muốn chọn bộ xiêm y nào?"
Vân Niệm Niệm còn chưa nhìn cẩn thận, đã thấy Lâu Thanh Trú đi ra phía trước, rũ mắt nhìn bộ quần áo đinh hương tử, quay đầu hỏi Vân Niệm Niệm: "Ngươi hôm qua nói, ngươi cùng ta mặc giống nhau gọi là cái gì y phục?"
Vân Niệm Niệm: "...!Ngươi muốn làm sao?"
"Để ngươi mặc giống ta." Lâu Thanh Trú đem cái trâm cài Vân Niệm Niệm ném đến kia đặt ở bên trên bộ quần áo đinh hương tử, nói: "Rất xứng đôi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lễ tình nhân thả một chút đường!.