Hai từ 'Ba ba' này vừa nói ra, Cảnh Thời lập tức xấu hổ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Vừa lên xe liền gọi người ta là ba ba, có lẽ Lộ Ý Trí sẽ nghĩ là do cậu dạy đi.
Cậu xoa xoa cái tai nhỏ của Đô Đô, nhỏ giọng nói: "Đô Đô, đừng gọi bậy, đây là chú."
"A..."
Đô Đô còn chưa biết gọi chú, nhưng bé rất nhiệt tình, vươn cái tay nhỏ về phía Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời biết Lộ Ý Trí có chướng ngại tâm lý, không dám để Đô Đô đến gần anh ta, liền xoay người cục bột mập này về hướng khác, để bé nhìn về phía cửa xe.
Lâm Hướng Văn ngồi ở ghế phụ, khi quay đầu lại vừa vặn mà nhìn thấy sườn mặt của Đô Đô, không khỏi ngẩn người.
Cảnh Thời lại xin lỗi một lần nữa.
"Cậu là ai?"
Cảnh Thời sửng sốt một giây, cậu nhớ rõ cái đêm vào hai năm trước, Lộ Ý Trí cũng hỏi câu này, chỉ là giọng nói khác với lúc nãy, lúc đó trong giọng nói của Lộ Ý Trí toàn bộ đều là thanh âm khàn khàn khi say.
Còn nhớ rõ lúc ấy anh ta đã làm ra bao nhiêu dấu vết trên người cậu.
Càng đến gần người này, những ký ức đó như đang sống lại, cho dù Cảnh Thời cũng không quá để ý đến nó.
Cảnh Thời thu lại suy nghĩ, bình tĩnh nói: "Tôi tên Cảnh Thời"
Sợ Lộ Ý Trí sẽ hỏi tiếp, cậu còn tri kỷ mà nói thêm "Là bạn học của Lộ Lập Hiên"
Đèn trong xe đột nhiên sáng lên.
Cảnh Thời nhớ đến tin tức cậu từng xem qua trên mạng: Lộ Ý Trí dựa vào thực lực của bản thân mà kéo giá trị trung bình của các tổng tài lên cao.
Trước mắt, Lộ Ý Trí đang ngồi bên cạnh cậu, cách cậu một cánh tay.
Tầm mắt cũng không nhịn được mà nhìn về gương mặt của người ta.
Làn da trắng, bộ tây trang tối trên người màu càng làm tôn lên vẻ kinh diễm, khi anh ta nhìn về phía này, Cảnh Thời đã nhìn rõ gương mặt của anh ta.*
(Tha lỗi tui khúc này bí từ quá, truyện bên Trung tả người cứ phi giới tính kiểu gì á, tìm từ cho cảm giác đàn ông một tí thì lại bị khớp khớp.
Nên tui để tạm, khi nào tham khảo được nhiều hơn thì tui sửa lại sau nha)
Gương mặt cũng không quá khác với hai năm trước, chỉ là bây giờ anh ta đang trong trạng thái tỉnh táo, nên nhìn có vẻ lạnh lùng, mà đôi mắt phượng đen* láy kia luôn mang đến cho người khác cảm giác xa cách.
(Cái này theo mình tìm hiểu thì dáng mắt hẹp dài và có ý nghĩa tốt thường là mắt phượng nên mình sẽ để mắt phượng luôn cho anh Lộ)
Cảnh Thời đúng lúc mà cúi đầu, sắp xếp lại cảm xúc, nhàn nhạt hỏi: "Lộ tiên sinh, ngài có việc tìm tôi sao?"
Lộ Ý Trí nhìn cậu một cái, đột nhiên nói một câu, "Nghe nói cậu muốn theo đuổi tôi?"
Cảnh Thời: "........"
Không biết tại sao, khi nghe những lời này, cậu lại cảm thấy được sự nguy hiểm.
Nếu bây giờ cậu thừa nhận cậu chỉ lấy anh ta ra làm tấm mộc để đối phó với Lộ Lập Hiên, thì Lộ Ý Trí có trực tiếp đá cậu và Đô Đô ra khỏi xe hay không.
Hoặc là, sẽ đòi tiền cậu?
Tư bản đều không phải như vậy sao.
Cảnh Thời nghĩ nghĩ, nhìn sắc mặt của Lộ Ý Trí mà cẩn thận mở miệng: "Không dám, tôi chỉ là ngưỡng mộ ngài, sùng bái ngài mà thôi."
Nói như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ, mấy lời giống vậy có lẽ Lộ Ý Trí đã nghe đến chán rồi.
Dừng một chút, Lộ Ý Trí cong cong môi, thản nhiên nói: "Cậu cảm thấy, tôi sẽ nhất kiến chung tình với cậu?"
"A....."
Đô Đô trong lòng đột nhiên lên tiếng, rất khớp với câu hỏi của Lộ Ý Trí, dường như đang trả lời thay cho ba ba của bé.
Cơ thể nhỏ bé còn liều mạng nhào về phía bên kia, muốn đi đến chỗ Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời vội vàng dỗ bé, căn bản không rảnh để trả lời, nhưng lại giống như chột dạ mà không trả lời.
Lộ Ý Trí đột nhiên cười một tiếng.
Cả người Cảnh Thời cứng đờ, tức đến mức muốn đánh hai cái vào cái mông béo của Đô Đô.
Đã đến nước này rồi, cậu cũng không thể giãy giụa nữa, chỉ đơn giản bất chấp tất cả.
Huống gì Lộ Ý Trí gặp Đô Đô một lần thì có thể không sao, nhưng Đô Đô càng nhìn kỹ thì càng thấy giống anh ta, khó bảo đảm nhìn nhiều mà không sinh ra nghi ngờ, không bằng làm cho anh ta ghê tởm mình.
Dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, Lộ Ý Trí cũng không thể làm gì cậu, nếu anh ta đánh cậu, vậy cậu....đi báo cảnh sát.
"Nghe nói ngài có chướng ngại tâm lý, nhưng lúc nãy ngồi cạnh tôi lâu như vậy cũng không có phản ứng gì, chẳng lẽ không phải là nhất kiến chung tình với tôi sao?"
Nói như vậy chắc cũng được rồi chứ, đủ ghê tởm chứ?
Tuy Lâm Hướng Văn nhắm mắt làm ra vẻ như mình không tồn tại, nhưng vẫn nghe được tiếng nói chuyện ở phía sau.
Anh ta suýt chút là đã vỗ tay cho Cảnh Thời, đây là đã ăn gan hùm mật gấu rồi đi.
Lộ Ý Trí khẽ liếc nhìn Cảnh Thời, ý cười trên khoé miệng càng tăng lên, dường như đang nói, để tôi nghe xem cậu còn muốn nói gì nữa.
Dưới áp lực kia, Cảnh Thời không sợ chết mà ném thêm một cậu, "Đáng tiếc là tôi đã có Đô Đô, muốn ở cùng với tôi, thì cần phải qua được cửa của Đô Đô."
Đô Đô nghe được tên của mình thì rất hưng phấn, vuốt nhỏ cố gắng hết sức duỗi về phía sau, Lộ Ý Trí vươn tay nhéo nhéo, bé liền vui vẻ mà khanh khách cười.
Còn cho rằng người ta đang chơi với bé nha.
Cảnh Thời: "....."
Đứa con trai này không thể giữ lại, quên đi, làm gì có đứa con nào lại phá mất công việc của ba mình kia chứ.
Cậu ôm chặt Đô Đô hơn một chút, "Lộ tiên sinh, điều kiện của tôi rất tốt, khi nào ngài suy nghĩ xong thì hẳn tìm đến tôi."
Còn chưa nói xong liền trực tiếp mở cửa xe, ôm Đô Đô.....Chuồn mất.
Cũng may là Lộ Ý Trí cũng không cho người đuổi theo.
Đi ra khỏi lối vào tàu điện ngầm, Cảnh Thời mới đi chậm lại, cậu nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của Đô Đô.
"Đồ ngốc, không có tiền đồ"
Đô Đô cũng không quan tâm việc bé bị ba ba mắng, chui vào lòng Cảnh Thời, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe.
Có lẽ bé cảm thấy chỉ cần bé không nhìn thấy ba ba thì ba ba cũng sẽ không thấy bé.
Cảnh Thời tức giận hôn lên trán bé con một cái.
"Đồ quỷ nhỏ"
*
"Ông chủ, ngài cảm thấy như thế nào?"
"Không quá chắc chắn."
"Vậy có cần tiếp tục hẹn Cảnh tiên sinh không?"
"Cậu ta dường như," Lộ Ý Trí dừng một chút, nói tiếp: "Không hy vọng gặp lại tôi."
"Ý của ngài là cậu ta cố ý nói những lời đó."
Lộ Ý Trí nhướng mày.
Lâm Hướng Văn sờ sờ mũi, anh ta cũng đã nhìn ra, bất quá vị Cảnh tiên sinh này cũng rất thú vị.
Anh ta lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho Lộ Ý Trí, "Theo như trên tài liệu, trước đây Cảnh tiên sinh từng theo đuổi cậu chủ, thủ đoạn cũng rất.....mạnh mẽ."
Thật ra anh ta định nói là cực đoan, nhưng nghĩ lại vẫn nên thay đổi sang một từ ôn hoà hơn.
Lộ Ý Trí tuỳ tay lật lật, nhíu mày.
Lâm Hướng Văn quan sát vẻ mặt của anh, cẩn thận nói: "Hình như Cảnh tiên sinh với hai năm trước, rất khác nhau."
Từ thái độ với Lộ Lập Hiên là có thể nhìn ra.
Cảnh Thời của hai năm trước còn hận không thể đem mạng sống dâng lên cho Lộ Lập Hiên, nhưng cậu ta hiện tại, ngay cả liếc mắt nhìn Lộ Lập Hiên một cái cũng khinh thường.
Lộ Ý Trí nhìn ảnh chụp của Cảnh Thời, lâm vào trầm tư.
Lâm Hướng Văn đột nhiên nhớ đến gì đó, cười nói: "Ông chủ, ngài có thấy không, con trai của Cảnh tiên sinh trông rất giống ngài? Lúc nãy tôi nhìn thấy cũng hoảng sợ, suýt chút nữa cho rằng đó là con của ngài."
Lộ Ý Trí nhìn anh ta một cái, Lâm Hướng Văn nhanh chóng thu lại nụ cười, ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ nói đùa."
Ông chủ của anh cũng đã 29 tuổi rồi, người đã từng có quan hệ, cũng chỉ có người nào đó vào hai năm trước, mà hiện tại anh lại nói như vậy, chẳng khác nào nghi ngờ đầu óc của ông chủ chứ.
Dù sao thì Lộ Ý Trí đã cực kỳ chắc chắn, người đó là đàn ông.
Sau khi Cảnh Thời mang Đô Đô về nhà, hai ba con cùng nhau tắm rửa, sau đó Cảnh Thời cho Đô Đô uống sữa, uống xong thì lại làm đồ ăn cho mình, đợi đến khi làm xong thì cũng hơn 8h30.
Đến giờ đi ngủ của Đô Đô rồi.
Nhưng hôm nay Đô Đô lại cực kỳ hưng phấn, nắm chặt ngón cái của Cảnh Thời không chịu buông ra, Cảnh Thời thấy bé con không chịu ngủ, liền nghĩ cách để bé tiêu hao bớt tinh lực.
Dạy bé cách gọi chú.
Để miễn cho sau này lại xuất hiện tình huống xấu hổ như hôm nay.
"Đô Đô, học theo ba nè, chú.....chú."
Đô Đô vẻ mặt ngây thơ, nhưng vẫn mở miệng nói theo ba ba, "Nha...."
"Chú"
"Nha.."
"Chú....Chú"
"Nha....Nha"
Nói vài lần, Đô Đô không chịu nói nữa, đơn giản vùi đầu vào lòng Cảnh Thời, dù cho Cảnh Thời có kêu như thế nào, cũng làm như không nghe thấy.
"Được rồi, không học nữa"
Lần này Đô Đô mới chịu ngẩng đầu, vui vẻ cười với Cảnh Thời, còn mang theo vẻ giảo hoạt khi làm chuyện xấu.
Cảnh Thời nhẹ nhàng búng một cái vào trán bé, cả giận: "Nhỏ như vậy mà đã chống đối ba ba rồi, lớn thêm tí còn không phải mỗi ngày đều nghịch ngợm gây chuyện sao?"
Đô Đô ở trong lòng cậu vui vẻ cọ cọ, dường như muốn bảo đảm với ba ba, nhưng Cảnh Thời còn lâu mới tin bé.
"Ngủ"
Đô Đô ngẩng cái mặt mũm mĩm lên, Cảnh Thời trực tiếp đẩy bé, "Quỷ nhỏ, không hôn con nữa."
Trước đây Cảnh Thời đều thích hôn chúc ngủ ngon cho bé, dần dần cũng thành thói quen của bé con, không được hôn sẽ không chịu ngoan ngoãn mà ngủ.
Đô Đô lo lắng, cố gắng vặn vẹo cơ thể mũm mĩm, muốn chui vào lòng Cảnh Thời, miệng còn đáng thương mà nói: "Ba ba"
Cảnh Thời cười cười, hôn hôn sườn mặt của bé, Đô Đô vui vẻ, mặt mày hớn hở.
Cảnh Thời vỗ vỗ mông bé, biết ngay là con đang giả vờ mà, lần nào cũng dùng chiêu này.
Không biết có phải vì gặp được Lộ Ý Trí hay không, đêm nay Cảnh Thời mơ thấy một vài đoạn ký ức nhỏ.
Thật ra đêm hôm đó, cậu cũng không nhớ quá rõ, dù sao lúc ấy cậu cũng bị trúng thuốc, chỉ ngẫu nhiên thanh tỉnh một chút.
Chỉ nhớ rõ, Lộ Ý Trí rất mạnh, đôi tay ôm chặt eo cậu, như muốn đem cậu vùi vào lòng ngực, tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai, lại như đang gõ vào lòng cậu.
Đây cũng là lần đầu tiên của Cảnh Thời.
"Cậu là ai?"
Những lời hôm nay cùng câu hỏi vào đêm đó như hoà vào nhau, không ngừng vang vọng.
Cuối cùng Cảnh Thời thật sự không chịu được nữa, hét lên:
"Tôi là ba của anh!"
Biểu tình trên mặt của Lộ Ý Trí trong giấc mơ cứng lại, Cảnh Thời rốt cuộc cũng trút được gánh nặng, khóe miệng treo lên nụ cười thỏa mãn.
*
Khi xe chạy đến chỗ ở của Lộ Ý Trí, tài liệu trong tay cũng đã gần xem xong, anh nhắm mắt, lấy từ trong túi ra một viên kẹo.
Giấy gói màu lam, bên trên còn in hoạ tiết hoạt hình, vừa nhìn đã biết dùng để dỗ trẻ nhỏ.
"Ông chủ, đây là.......con của Cảnh tiên sinh tặng sao?"
Lúc nãy hình như nhìn thấy ông chủ chạm vào tay bé con kia, không lẽ là nhận vào khi đó?
Lâm Hướng Văn lại nghĩ, càng thêm xác định, dù sao thì ngoại trừ con trai của Cảnh tiên sinh, thì ông chủ có được viên kẹo đó từ đâu chứ.
Anh ta cười cười, nhẹ nhàng nói: "Xem ra con của Cảnh tiên sinh rất thích ông chủ, viên kẹo này có lẽ là quà gặp mặt của đứa nhỏ."
Lộ Ý Trí vừa thản nhiên nhướng mày, Lâm Hướng Văn lập tức im lặng.
Một lúc sau, hai người nói thêm vài câu về công việc, Lộ Ý Trí mới mở cửa xuống xe, trước khi đi còn dừng một chút, vẫn là xoay người cầm theo viên kẹo kia.
Lâm Hướng Văn trừng lớn mắt, lẩm bẩm: "Vậy mà thật sự cầm theo viên kẹo kia?"
Tài xế thấy ông chủ đi rồi, liền hạ tấm chắn xuống, đúng lúc nghe được câu đó, liền cười ha hả nói tiếp: "Xem ra ông chủ cũng rất thích đứa nhỏ đó."
Lâm Hướng Văn: "....."
Phải không?.