Tạ gia
Lâm Ý Nguyệt đặt bốn chiếc vali lớn trước mặt, hai chiếc đã được chất đầy, bà vẫn đang thu dọn đồ đạc và cho vào hai chiếc vali trống còn lại.
Khi Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam trở về, nhìn thấy bốn chiếc vali lớn này, khóe miệng họ giật giật.
Bốn chiếc vali hành lý lớn, hai chiếc chứa đầy những thứ dành cho Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý đi theo Tạ Duệ Châu vào nhà, cũng bị khung cảnh này làm cho choáng váng.
"Chúng ta mang theo nhiều thứ như vậy sao?" Ninh Dữ Ý chỉ vào những chiếc vali trên sàn nhà, có chút bối rối.
"Đi chơi hơn một tuần lễ, mang theo nhiều thứ một chút.
" Lâm Ý Nguyệt nói, định đóng lại vali.
Ninh Dữ Ý lo lắng bà sẽ mệt, bèn ngồi xuống giúp bà đóng vali.
Lâm Ý Nguyệt vỗ tay, tỏ vẻ rất hài lòng với sự chuẩn bị của mình.
"Đến nơi rồi mua không được sao? Mang theo làm gì vậy?" Tạ Duệ Châu đỡ trán, nhìn 4 chiếc vali to lớn mà lắc đầu ngán ngẩm.
"Không được, lỡ đâu Ninh Ninh ốm thì sao?"
Lâm Ý Nguyệt đẩy vali vào sát tường cất đi, Tạ Lâu vừa lúc từ trên lầu xuống.
"Đi thôi.
" - wattpad: atoe1803
Trước khi đi, Ninh Dữ Ý còn được quản gia nhét cho một hộp bánh ngọt vừa ra lò để ăn vặt trên đường đi.
Cả gia đình lên xe đến sân bay, sau đó được nhân viên sân bay dẫn thẳng đến phòng chờ hạng sang.
Ninh Dữ Ý đứng giữa Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam, được hai người che chở, nhìn hành động ân cần của nhân viên sân bay, mới chợt nhận ra địa vị của Tạ gia.
Tạ gia đã xin đường bay máy bay riêng, hiện tại tổ bay đang kiểm tra máy bay nên phải đợi thêm một lúc.
Ninh Dữ Ý nhàn rỗi nhìn dòng người qua lại, đếm số người đến và đi.
Từ lối đi dành cho khách VIP họ vừa đi ra xuất hiện một bóng dáng quên thuộc, Ninh Dữ Ý nhìn lướt qua một cái rồi lại tiếp tục đếm người, đếm đến số mười bỗng giật mình nhận ra mình đã nhìn thấy gì.
Cậu nhẹ nhàng quay đầu xác định Lâm Ý Nguyệt và Tạ Lâu đều đang nói chuyện và không để ý đến mình, mới từ từ lẻn ra ngoài.
Phàn Trung Xuyên mũ cho cậu: "Bên này cũng có rất nhiều paparazzi.
"
"Được.
" Ninh Dữ Ý ngoan ngoãn kéo khẩu trang lên sống mũi, "Anh, hôm nay anh cũng đi công tác ạ?"
Phàn Trung Xuyên không trả lời, mà kéo cậu đến sau một trụ đá lớn, vừa vặn tạo thành góc nhọn với tường.
Ninh Dữ Ý đứng ở phía trong, dựa vào cột trụ ngẩng đầu hỏi anh: "Đi công tác sang nước M ạ?"
"Không phải.
" Phàn Trung Xuyên lợi dụng việc góc này người khác không nhìn thấy Ninh Dữ Ý, vô tư cúi xuống hôn khóe môi cậu.
"? " Ninh Dữ Ý đẩy anh ra, "Đừng hôn, lỡ bị chụp thì sao.
"
Sẽ không bị chụp ảnh đâu.
" Phàn Trung Xuyên chống tay lên tường, che chắn cho Ninh Dữ Ý, "Anh đi công tác Paris.
"
Paris? - wattpad: atoe1803
Ninh Dữ Ý mới đến văn phòng Phàn Trung Xuyên cách đây không lâu, cậu biết sắp tới không có việc nào quan trọng đến mức cần anh đích thân đến Paris nên lập tức nhận ra Phàn Trung Xuyên đang theo chân họ đi.
Ninh Dữ Ý quàng tay qua cổ Phàn Trung Xuyên, nhón chân lên hôn má anh.
"Ngoan.
" Phàn Trung Xuyên vuốt ve mái tóc Ninh Dữ Ý, "Em ở khách sạn nào?"
Vì sắp "mật báo" cho bạn trai, Ninh Dữ Ý vô cùng lo lắng, còn quay đầu nhìn lại xem những người khác trong phòng VIP có nhìn mình không.
Xác nhận an toàn, cậu mới khẽ khàng áp tai vào tai Phàn Trung Xuyên, nói nhỏ tên khách sạn cho anh biết.
Phàn Trung Xuyên nhướng mày, mở WeChat và nhắn tin cho trợ lý.
Ninh Dữ Ý đứng trước mặt anh, thu hết nội dung tin nhắn vào tầm mắt.
— Đặt phòng cho tôi tại khách sạn N&M.
N&M là tên khách sạn mà Ninh Dữ Ý vừa tiết lộ cho Phàn Trung Xuyên.
Ninh Dữ Ý dựa vào cột đá, thử suy nghĩ làm cách nào để lén lút trốn khỏi tầm mắt của gia đình, đi gặp bạn trai.
Tạ Duệ Châu đương nhiên cũng nhìn thấy Phàn Trung Xuyên đang đi về phía phòng VIP, cũng nhìn thấy em trai mình ngo ngoe nảy ra tâm tư nhỏ.
Vì vậy, để em trai mình yên tâm đi gặp bạn trai, y và Tạ Dực Nam đều giả vờ bận rộn chơi điện thoại, để Ninh Dữ Ý lẻn ra ngoài.
Ai ngờ rằng đã hơn mười hai hai mươi phút mà vẫn không quay lại, chỉ còn cách gọi điện thoại thúc giục.
Mà còn phải thúc giục một cách tế nhị.
Ví dụ như!
"Ninh Ninh vẫn còn đi vệ sinh sao? Máy bay sắp bay rồi.
"
!
Khi nhận được điện thoại của Tạ Duệ Châu, Ninh Dữ Ý vẫn đang nghĩ cách để lảng tránh.
Kết quả, Tạ Duệ Châu vừa mở lời đã hỏi cậu có đang ở nhà vệ sinh sao.
Có sẵn lý do rồi, ha, không dùng thì phí.
Nói với Tạ Duệ Châu rằng mình sẽ quay lại ngay, Ninh Dữ Ý cúp điện thoại, hôn tạm biệt bạn trai, rồi chạy vọt vào phòng VIP.
Có nhân viên ở sân bay giúp đưa hành lý lên máy bay, Ninh Dữ Ý lên máy bay, vừa ngồi xuống ghế sofa trên máy bay không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Lâm Ý Nguyệt lo lắng Ninh Dữ Ý bị lạnh, nên đắp cho cậu một chiếc chăn mỏng, sau đó đuổi Tạ Dực Nam và Tạ Lâu, những người đang xem tài liệu công ty sang phòng nhỏ, không để tiếng lật trang giấy làm phiền giấc ngủ của Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý không ngủ quá lâu, chỉ khoảng ba tiếng, sau khi tỉnh dậy cậu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, ngắm nhìn biển mây, suy nghĩ về cách thức tìm Phàn Trung Xuyên.
!
Khi đến Paris đã là nửa đêm, Ninh Dữ Ý đến khách sạn, Tạ Duệ Châu dặn dò cậu phải ngủ để điều chỉnh múi giờ, nếu không ngày hôm sau sẽ không có tinh thần.
Sau khi một mình trở về phòng, Ninh Dữ Ý vội vàng lấy điện thoại ra hỏi Phàn Trung Xuyên đã đến khách sạn chưa, nhận được câu trả lời khẳng định, cậu mở cửa phòng và chạy nhanh xuống lầu.
Ninh Dữ Ý dừng lại trước cửa phòng của Phàn Trung Xuyên và gõ cửa.
Rồi trong nháy mắt anh mở cửa, Ninh Dữ Ý lao tới.
"Cẩn thận.
" Phàn Trung Xuyên ôm chầm lấy Ninh Dữ Ý, cậu lại để không bị ngã, sau khi xác nhận Ninh Dữ Ý đã đứng vững, anh mới buông một tay ra để đóng cửa.
"Sao anh cũng đến nhanh vậy?" Ninh Dữ Ý lười đi lại, treo mình lên người Phàn Trung Xuyên đi vào phòng, rồi cùng anh ngã xuống giường.
"Đến sớm để được ở bên người yêu bé bỏng.
" Phàn Trung Xuyên cười khẽ.
Khóe miệng Ninh Dữ Ý cong lên.
"Chứ không thì trên mạng lại đồn rằng người yêu bé bỏng của anh đã có người khác rồi.
"
Ninh Dữ Ý vắt óc suy nghĩ một hồi mới hiểu ra ý của Phàn Trung Xuyên.
Cậu bật cười, lúc đầu còn cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà ôm bụng cười ngã lăn ra giường.
"Hahahaha đó là anh hai em mà, anh còn ăn dấm với anh hai em luôn sao?"
Phàn Trung Xuyên không nói gì, nhìn Ninh Dữ Ý với ánh mắt có chút u oán.
Vai Ninh Dữ Ý run nhẹ, rốt cuộc cười đến nỗi hít thở không thông Phàn Trung Xuyên ở bên cạnh dỗ dành, vỗ về rồi hôn lên đầu mũi Ninh Dữ Ý.
"Fan hâm mộ chẳng biết gì đâu.
" Ninh Dữ Ý khó khăn lắm mới ngừng được, thở dốc giải thích, "Anh ghen tuông trông như trẻ con ấy nhỉ hahahahaha.
"
Giải thích mãi giải thích, Ninh Dữ Ý lại nhịn không được bật cười, cuối cùng bị Phàn Trung Xuyên đè trên giường bịt miệng mới chịu dừng lại.
Hai người lăn lộn trên giường nghịch ngợm một lúc, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.
"Có người tới rồi, đừng nghịch nữa.
" - Ninh Dữ Ý đẩy anh ra.
Phàn Trung Xuyên mới luyến tiếc đứng dậy, ra ngoài mở cửa.
Ninh Dữ Ý cảm thấy ở một mình trong phòng chán nản, đành ra ngoài phòng khách ngồi lên ghế sofa, thuận tay lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh chơi trò chơi nhỏ.
Khi trợ lý của Phàn Trung Xuyên bước vào, hắn đã nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức trợn tròn mắt.
A đù, đây không phải là cậu nam sinh đeo khẩu trang đã đến công ty lần trước sao!
Bạn trai của sếp! ! ! -
A hiểu rồi, hình như hắn đã biết chuyện kinh thiên động địa gì rồi!!!.