Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn FULL


Editor: Hannie
Beta: Chuối
Phàn Trung Xuyên ngồi xuống mép giường, vươn tay ôm Ninh Dư Ý đang ngồi giữa giường vào lòng: "Có hòa hợp hay không phải thử mới biết."
Em dám thử không???
Em sợ thử một lần là em hỏng luôn mất!!!
Ninh Dư Ý nhìn anh đăm đăm.
Phàn Trung Xuyên cũng không chọc cậu nữa: "Ngoan, muộn rồi, ngủ thôi em."
"A." Ninh Dữ Ý không phục đáp một tiếng.
Cuối cùng Ninh Dữ Ý vẫn ngủ trong phòng của Phàn Trung Xuyên, trên giường Phàn Trung Xuyên
- Nằm cùng với Phàn Trung Xuyên.

- wattpad: atoe1803
Khi Ninh Dữ Ý tỉnh dậy, phần thân trên bị ôm chặt khiến cậu không thể cử động, vặn vẹo mãi mới ngồi dậy được.
Phàn Trung Xuyên đang ngủ say bên cạnh, mắt nhắm nghiền, những đường nét vốn lạnh lùng thường ngày giờ đây trở nên mềm mại hơn nhiều.
Ninh Dữ Ý nhìn Phàn Trung Xuyên vẫn đang say ngủ, trong lòng nảy sinh ý định đen tối.
Cậu nhẹ nhàng xuống giường, chạy vào phòng tắm lấy một sợi dây buộc tóc màu sắc của khách sạn, sau đó quay lại giường, cẩn thận lấy một lọn tóc nhỏ của Phàn Trung Xuyên, buộc thành một chỏm nhỏ trên đầu.
Nhìn Phàn Trung Xuyên bị buộc tóc màu hồng thành một chỏm nhỏ, Ninh Dữ Ý nhịn cười, vai không ngừng run rẩy, thò ra đôi tay ma quỷ định buộc thêm chỏm nữa thì bất ngờ bị một đôi tay rắn chắc ôm lấy và đè xuống giường.
"Chơi vui không?" Phàn Trung Xuyên dùng hai tay ấn Ninh Dữ Ý xuống giường, đôi mắt mở to, trong veo.
Ninh Dữ Ý gật đầu lia lịa: "Vui lắm, anh có muốn em buộc thêm một cái không?"
"Buộc thêm một cái cho nó cân đối!"
"Mười cái hôn."
Ninh Dữ Ý hôn Phàn Trung Xuyên mười cái liên tiếp, sau đó hớn hở ngồi dậy buộc cho Phàn Trung Xuyên một chỏm tóc hai bên cân đối.
Để Phàn Trung Xuyên có thể nhìn thấy "tác phẩm" của mình, Ninh Dữ Ý còn chụp ảnh cho anh xem.
"Thế nào, tay nghề buộc tóc của em có tốt không!" Ninh Dữ Ý vừa nhịn cười vừa cho Phàn Trung Xuyên xem ảnh.

hàn Trung Xuyên không đổi sắc mặt, trên đầu vẫn đội hai chiếc nơ màu hồng và tím: "Giỏi lắm, hay là Ninh Ninh sinh con gái cho anh đi, vậy thì mỗi ngày em đều có thể tết tóc cho con bé."
"!!!" Ninh Dữ Ý nổi giận: "Muốn sinh thì anh tự sinh đi!"
Không đúng!
Vấn đề ở đây là ai sinh sao?
Phàn Trung Xuyên mới chỉ đang trong giai đoạn tìm hiểu thôi! Sao mà chủ đề giữa họ lại biến thành sinh con rồi được chứ!
Ninh Dữ Ý bực bội vỗ vai anh một cái rồi leo xuống giường chuẩn bị rời đi.
Phàn Trung Xuyên vội vàng dỗ dành: "Được được được, anh sinh, anh sinh."
...!Cảm giác vẫn là mình chịu thiệt thòi làm sao đây.
Ninh Dữ Ý vùi mặt vào vai Phàn Trung Xuyên, thong thả nghịch hai búi tóc nhỏ trên đầu anh, hỏi anh:
"Hình như anh sắp về nước rồi ha."
Tối qua trước khi ngủ, Ninh Dữ Ý nghe thấy Phàn Trung Xuyên nghe điện thoại, hình như công ty có chuyện gấp.
"Ừm." Phàn Trung Xuyên khẽ đáp.
Ninh Dữ Ý có chút luyến tiếc, cố ý nói với Tạ Duệ Châu rằng sáng nay sẽ không đi chơi, ở lại phòng với Phàm Trung Xuyên suốt buổi sáng.
Buổi trưa, Ninh Dữ Ý cùng Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam ra sân bay tiễn Phàn Trung Xuyên lên máy bay.
"Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi." Tạ Duệ Châu bất lực xoa đầu Ninh Dữ Ý: "Đi nào, đi chỗ khác chơi."
Ninh Dữ Ý chậm rãi thu hồi tầm mắt, khẽ đáp một tiếng.
Sau khi Phàn Trung Xuyên đi, Ninh Dữ Ý du lịch ở Paris ba ngày, sau đó chuyển đến điểm du lịch tiếp theo: Hy Lạp.
Lần này họ không ở khách sạn mà ở trong một biệt thự ven biển do Tạ Dực Nam đầu tư mua lại.
Chỉ cần đẩy cửa ra là có thể đi thẳng ra biển.
Ninh Dữ Ý xách theo giỏ nhỏ, một mình đi chân trần trên bờ biển nhặt vỏ sò, tai vẫn đang nghe điện thoại với Chu Nhị Hoà.
"Em phải bôi nhiều kem chống nắng vào đấy, sắp vào đoàn rồi, đừng để bị cháy nắng hay đen da, hình tượng nhân vật Cửu Hoàng tử là một thiếu gia trắng trẻo nõn nà đấy." Chu Nhị Hoà ở đầu dây bên kia lải nhải dặn dò.
"Biết rồi, biết rồi mà." Ninh Dữ Ý cúi xuống, nhặt một con ốc biển to bằng lòng bàn tay mà cậu đã dẫm phải: "Chu mama không đi hẹn hò à?"
Ai ngờ sau khi Ninh Dữ Ý hỏi vậy, Chu Nhị Hoà im bặt.
Ninh Dữ Ý linh cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Anh Chu? Anh còn ở đó không?"
"Tôi đây." Chu Nhị Hoà thở dài khe khẽ, lại sợ Ninh Dư Ý nhận ra, cố gắng gượng dậy tinh thần nói: "Thứ ba tuần sau vào đoàn rồi, em về kịp không? Hay là muốn dời lịch cùng Tạ Duệ Châu?"

"Không phải, anh Chu đừng lảng tránh chủ đề, anh và Ứng Tấn sao rồi?" Ninh Dư Ý cũng không quan tâm đến vỏ sò nữa, ngồi xuống bãi cát nhìn ra biển.
"Bọn tôi...!Chắc là chia tay?" Chu Nhị Hoà cũng không chắc chắn: "Có lẽ là chia tay rồi, lần trước chúng tôi cãi nhau một trận."
Chính xác là do hắn đơn phương cãi nhau.
"Cái gì mà "Chắc là chia tay' là sao, anh Chu, anh không thích anh ấy sao?"
Chu Nhị Hoà cảm thấy mắt hơi cay, ngẩng đầu lên không cho nước mắt lăn trào.
"Bây giờ tôi mới hiểu tại sao có những công ty cấm yêu đương nội bộ." Chu Nhị Hoà giọng buồn bã: "Lần trước tôi đến văn phòng anh ấy, thấy anh ấy đang hướng dẫn nhân viên mới một số thứ."
"Anh ghen rồi à?" - wattpad: atoe1803
"Cần tôi quay video cho em xem cảnh lúc đó không?"
"Anh Chu, không đến nỗi, không đến nỗi đấy đâu," Ninh Dữ Ý vội vàng xin lỗi: "Chỉ vì chuyện này thôi à? Khi anh đã yêu đương với Ứng Tấn, chẳng lẽ không hiểu rõ con người anh ta sao?"
Chu Nhị Hoà ngây người nhìn bức ảnh chụp chung với Ứng Tấn trên màn hình máy tính.
Đúng vậy, hắn còn không hiểu rõ Ứng Tấn là con người như thế nào sao?
Nhưng hắn không thể kiềm chế được bản thân mà cãi nhau một trận.

Sau khi yêu, hắn cảm thấy mình đã thay đổi, trở nên nhạy cảm và thậm chí nhiều lúc không thể tập trung vào công việc.
Vụ việc trên Weibo lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí.

Chu Nhị Hoà không khỏi suy nghĩ.
Nếu Ninh Dữ Ý không có thế lực chống lưng lớn như vậy, nếu Tạ gia lúc đó không muốn công khai chuyện này, thì con đường tương lai của Ninh Dữ Ý có phải đã bị hủy hoại bởi mối tình này không?
"Anh Chu." Ninh Dữ Ý dứt khoát bật camera, hướng về phía mặt biển: "Em hiện đang ở Hy Lạp, dự định sẽ chơi ở đây thêm khoảng năm ngày nữa.

Anh có muốn đến đây cùng em để giải khuây không?"
Cảnh biển đẹp mê hồn, Chu Nhị Hoà ngây người ngắm nhìn.

Nhưng chợt nhớ đến số dư trong thẻ ngân hàng, hắn lại chùn bước.

"Thôi được rồi..."
"Em chịu chi trả toàn bộ chi phí được không?"
"Được rồi, ngài đơi tôi nhé, tôi sẽ mua vé máy bay tối nay, đi lại thì khỏi đi, ngài bao ăn bao ở là được rồi."
Ninh Dữ Ý: "..."
Chu Nhị Hoà nhanh chóng đặt vé máy bay, chào tạm biệt Ninh Dữ Ý rồi cúp máy.
Lúc này, một con sóng vỗ vào, đánh vào cổ chân Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý theo bản năng rụt chân lại, do dự một chút rồi đứng dậy bước ra biển.
Vừa đi đến chỗ nước biển chỉ ngang mắt cá chân, Ninh Dữ Ý đã dừng lại, chán nản đá đá vào nước biển.
Cậu có thể cảm nhận được sự bất lực của Chu Nhị Hoà qua điện thoại, rõ ràng là cả hai vẫn còn yêu nhau, nhưng vì một lý do nào đó họ vẫn phải đành lòng chia tay.
Ninh Dữ Ý cụp mắt xuống, tâm trạng chùng xuống, không còn cảm thấy phấn khích như khi nhìn thấy biển lúc đầu.
"Tốt nhất cậu nên đi giày, cát dưới đáy biển dễ bị vỏ sò che khuất, có thể làm đứt ngón chân của cậu đấy."
Giọng nói phát thanh chuẩn mực vang lên đột ngột, Ninh Dữ Ý quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông cao lớn tóc vàng đang đứng dưới ô che nắng cách đó không xa.
Đây không phải là bãi biển tư nhân à?
Ninh Dữ Ý nhấc chân định đi lên, vừa bước một bước.
"A..."
Một cơn đau nhói từ ngón chân truyền đến, Ninh Dữ Ý cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy một vệt đỏ từ bên chân trào ra, rất nhanh tan biến trong nước biển.
Nhanh vậy đã bị cắt rồi sao? Thật xui xẻo quá.
Ninh Dữ Ý nhấc chân bị thương lên, để tránh bị nhiễm trùng trong nước, nhảy lò cò một chân trở về bãi biển.
Vừa rồi người đàn ông tóc vàng cao lớn nhìn thấy Ninh Dữ Ý như vậy, chạy đến đỡ cậu: "Để tôi đưa cậu về, cần phải khử trùng, không thì dễ bị nhiễm trùng."
"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi." Ninh Dữ Ý mỉm cười đáp lại hắn.
Loại vết thương nhỏ này hồi nhỏ cậu thường xuyên gặp, đa phần là do bị những học sinh khác đẩy vào tường hoặc cọ xát trên sàn nhà, cậu đã sớm quen rồi.
Chỉ là vừa nãy bị rách trong nước biển, nước biển mặn chát xót vào vết thương, khiến cảm giác đau đớn tăng gấp bội.
"Vẫn nên xử lý một chút đi." Người đàn ông tóc vàng nói rồi định tiến đến ôm Ninh Dữ Ý, dọa cho cậu sợ hãi nhảy chồm chồm lùi về sau bằng một chân.
Nhưng sự thăng bằng của một chân chắc chắn rất kém, Ninh Dữ Ý chưa nhảy được mấy cái đã ngã ngồi xuống bãi cát.
Cậu ngơ ngác hỏi người đàn ông đó: "Anh là ai, sao anh lại ở đây?"
"Tôi tên là An Tây Nhĩ, bố tôi bảo tôi đến đây chơi với chú dì vài ngày." Người đàn ông tóc vàng vẻ mặt bất lực: "Nhìn tôi giống kẻ xấu lắm sao?"
Chuyện này không phải anh nói nhảm rồi à, có ai lại đột nhiên đi tới ôm người ta vậy không chứ.
Dù cho cậu có bị thương.
Ninh Dữ Ý hai tay trắng, không có điện thoại để liên lạc với Tạ Dực Châu, đành tạm thời chống chân bị thương lên cát để đứng dậy.

Cát trên bãi biển dính vào vết thương, Ninh Dữ Ý nhăn mặt vì đau, cố gắng nhấc chân lên.
"Vậy để tôi dìu cậu về nhé." An Tây Nhĩ đỡ lấy một cánh tay của Ninh Dữ Ý, giúp cậu giảm bớt phần lớn sức nặng đè lên người mình.
Ninh Dữ Ý lắc đầu, nhảy lùi lại hai bước: "Anh hai của tôi sẽ đến tìm tôi ngay thôi."
Ý là, anh nên tranh thủ chạy đi, người của tôi sẽ đến ngay đấy!
An Tây Nhĩ bất lực nhìn cậu bé trước mặt, không hiểu sao mình lại trở thành kẻ xấu trong mắt cậu bé này.
Đúng vậy, một cậu bé.
An Tây Nhĩ cho rằng Ninh Dữ Ý chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, mặc dù hắn biết Ninh Dữ Ý đã 22 tuổi.
Nhưng khuôn mặt của Ninh Dữ Ý còn chưa trưởng thành bằng cậu em họ 16 tuổi của hắn, vì vậy khi nhìn thấy Ninh Dữ Ý, hắn tự động coi cậu như một đứa trẻ.
...
Thấy Ninh Dữ Ý đã lâu không quay lại, Tạ Duệ Châu bôi kem chống nắng và định ra ngoài xem thử.
Rồi y nhìn thấy An Tây Nhĩ đang cúi người xuống trước mặt Ninh Dữ Ý làm một động tác không rõ ràng lắm, Ninh Dữ Ý liên tục lùi lại.
"An Tây Nhĩ, anh đang làm gì đấy." Tạ Duệ Châu quát lớn và nhanh chóng chạy đến.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, An Tây Nhĩ đứng dậy và giơ hai tay lên trước mặt Tạ Duệ Châu.
"Tôi không làm gì cả, chỉ định đỡ em trai cậu dậy thôi."
Nghe thấy chữ "đỡ", Tạ Duệ Châu vội vàng nhìn Ninh Dữ Ý.
"Chân làm sao vậy?" Tạ Duệ Châu khom người xuống, nhìn thấy vết thương rách chảy máu ở ngón chân cái bị kẹp cát, cau mày nói: "Mau về xử lý vết thương đi!"
"Anh hai." Ninh Dữ Ý hoảng sợ vì tiếng quát lớn đột ngột của Tạ Duệ Châu: "Em không sao."
"Quay về trước đã." Tạ Duệ Châu chặn ngang lời còn lại của Ninh Dữ Ý: "Anh cõng em."
Tạ Duệ Châu không cho phép phản đối, nửa quỳ xuống, ra hiệu cho Ninh Dữ Ý lên lưng mình, sau đó từng bước một cõng Ninh Dữ Ý trở về biệt thự.
Vừa bước vào sân, Ninh Dữ Ý đã nhìn qua cửa sổ sát đất tầng một của biệt thự và thấy một người đàn ông trung niên ngoại quốc đang ngồi trong nhà.
"Anh hai, có khách đến sao?"
"Ừ, là ba của An Tây Nhĩ."
An Tây Nhĩ giữ khoảng cách nhất định đi sau Tạ Duệ Châu, nghe câu này, liền nhìn sang Ninh Dữ Ý.
Thấy chưa, tôi không lừa cậu.

- wattpad: atoe1803
Nhiều năm sau, có người lên Zhihu hỏi về những khoảnh khắc cái chết xã hội bẽ bàng nhất trong đời, Ninh Dữ Ý suy nghĩ hồi lâu, viết lại trải nghiệm này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận