Đến khách điếm, Tô Ly yêu cầu nước nóng với chủ tiệm trước, sau đó thoải mái tắm rửa một phen, nàng đã hai ngày hai đêm liên tiếp chưa tắm rồi, nhất là lúc trước cưỡi ngựa mái tóc đã bị gió thổi đến cứng đơ, có chải cũng không tài nào mượt lại được, lúc này dùng nước nóng ngâm rất lâu mới dần dần tan ra.
Nàng ngồi trong thùng nước tắm nhắm mắt nghĩ đến kế hoạch chạy trốn, trong lòng hưng phấn đến lạ thường.
Đầu tiên, phải đi tới chỗ Hàn Tương Quân lấy một khoản tiền, sau đó lập tức lên phố, nhân đêm đen chạy trốn.
Đúng rồi, còn phải đi tìm hiểu tình hình ở thành Ngô Châu một phen, đông tây nam bắc đi về hướng nào, không được đi sai hướng.
Suy nghĩ trong lòng xong, nàng lập tức đứng dậy mặc y phục, lần này ra ngoài nàng đã đem theo một bộ y phục mùa đông, bên trong cũng chỉ có hai bộ áo lót để thay giặt, chắc hẳn vẫn phải mua thêm hai bộ nữa.
Nàng nhìn cây trâm và vòng ngọc trong túi, nếu như đeo trên người chỉ e là không ổn, trên đường chạy trốn kỵ nhất là tiền tài lộ ra ngoài, ừm, còn phải tìm một tiệm cầm đồ để cầm trước.
Mặc xong y phục thì nàng đi xuống lầu, dưới lầu có mấy thị vệ đang ngồi, nhóm người Hàn Tương Quân đã bao cả khách điếm, vì thế mà trong đại sảnh lớn như vậy trông rất trống trải.
Những thị vệ này thấy nàng xuống lầu, tất cả đều ăn ý quay đầu đi, không dám nhìn nàng, dù sao thì thị thiếp của điện hạ bọn họ không nhìn nổi.
Tô Ly nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, thấy bọn họ không dám phản ứng, cũng không suy nghĩ gì mà đi thẳng tới quầy, nàng tìm được tiểu nhị gọi mấy món ăn đơn giản, nàng đã đói rồi, hơn nữa cần phải ăn xong nhanh một chút mới tiện hành động.
Rất nhanh tiểu nhị đã bê một bát mỳ lên cho nàng, nàng vừa ăn vừa thăm dò thành Ngô Châu có chỗ nào vui, tỉ mỉ moi được thông tin nàng cần từ trong miệng tiểu nhị.
Sau khi ăn mỳ xong, tình hình đại khái của thành Ngô Châu cũng đã rõ ràng.
Đây là một thành châu quan trọng ở biên cương, phía bắc giáp Tri Quốc, phía tây là núi cao hiểm trở, không có lối thoát.
Phía nam dựa vào sông, có bến đò thịnh vượng, phía đông là đường bộ thông tới Hạ Châu, mà Dược Tuyền sơn trang lại ở giữa ranh giới Ngô Châu và Hạ Châu.
Vì vậy, chắc chắn ngày mai nhóm người Hàn Tương Quân sẽ đi về phía đông, vậy thì nàng chỉ có thể đi về phía nam, ngồi thuyền xuôi về phía nam.
Cũng tốt, phía bắc quá lạnh, nàng vẫn thích phương nam hơn, sau này tìm một trấn nhỏ ở phía nam có điều kiện tốt để định cư, làm một địa chủ giàu có ở địa phương cũng không tệ.
Nàng vui vẻ suy nghĩ một lúc, sau đó chỉnh lại y phục đi lên lầu, tìm tới phòng khách mà Hàn Tương Quân ở, ngoài cửa có hai thị vệ canh giữ, thấy nàng tới thì đều nhìn thẳng.
"Điện hạ có ở bên trong không?" Nàng hỏi.
"Vào đi!" Hàn Tương Quân bên trong đã nghe thấy giọng của nàng.
Nàng đẩy cửa đi vào, thấy hắn cong chân ngồi trên đệm mềm, trên chân đang đắp một cái thảm nhung, tay bê lò sưởi cầm tay, y phục xộc xệch, mái tóc dài ướt đẫm nước, hiển nhiên là mới tắm xong.
Một tỳ nữ đang đứng sau lưng hắn cầm khăn dài lau tóc giúp hắn.
Thấy nàng đi vào, nam nhân ngước mắt liếc nhìn nàng một cái: "Đã ăn rồi?"
Tô Ly nịnh bợ đoạt lấy khăn dài của tỳ nữ kia chủ động hầu hạ hắn, cười nói: "Ly Nhi đói cho nên đã ăn trước rồi, sao điện hạ biết?"
"Trên mép của nàng vẫn còn dính tương chưa lau sạch." Giọng điệu của hắn chê bai.
Tô Ly vội vàng dùng mu bàn tay lên lau, quả nhiên bên trên vẫn còn chút nước tương màu nâu, có lẽ là do vừa nãy nàng ăn quá vội.
Nàng vội vàng dùng khăn dài lau tương trên tay đi, sau đó cầm tóc của Hàn Tương Quân lên chuẩn bị lau, nhưng lại bị nam nhân trừng mắt nhìn.
Nàng ù ù cạc cạc, sao thế?
Nam nhân nhìn nàng rồi lại nhìn khăn dài trên tay nàng.
Lúc này nàng mới nhận ra mình làm bẩn chiếc khăn dài, nàng nở nụ cười ngượng ngùng xin lỗi, sau đó lại dặn dò tỳ nữ kia nhanh chóng lấy một chiếc khăn mới cho nàng.
Nàng vừa lau vừa lắp bắp nói rõ ý đồ.
"Ngươi muốn bạc?" Hắn hỏi.
Tô Ly ngượng ngùng, bản thân nàng cũng không muốn ngửa tay xin tiền của nam nhân, đây chẳng phải là do nàng không còn sự lựa chọn nào khác sao.
"...!Ờm, không phải lúc trước đã nói với điện hạ rồi sao? Ly Nhi muốn lên phố mua chút đồ."
Hàn Tương Quân nhớ ra, đúng là trước khi xuống xe ngựa đã từng nhắc tới chuyện này: “Ngươi muốn tiền thì không nên tìm cô mà nên đi tìm Lan Anh, tiền của cô đều ở chỗ nàng ta.”
Tô Ly vui vẻ: "Ly Nhi cũng là tới nói trước với điện hạ một tiếng mới phải, tránh cho đến lúc đó đi tìm Lan Anh, nàng ta lại phải tới xin chỉ ý của ngài, không phải sao?"
Nàng lau xong tóc, đặt khăn dài sang một bên, bàn tay nhỏ mềm mại lại bắt đầu chuyển đến vai gáy của hắn, tỉ mỉ xoa bóp giúp hắn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Điện hạ, Ly Nhi muốn bao nhiêu tiền cũng có thể tìm Lan Anh để lấy sao?”
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
"Không nhiều, không nhiều, đủ dùng là được." Lực nắm bóp của nàng lại lập tức êm hơn mấy phần.
Nhận ra được nàng khoe tài lấy lòng, Hàn Tương Quân tâm trạng tốt, hắn nhếch môi cười nhạt: “Không sao, ngươi chỉ cần tìm Lan Anh đòi là được, muốn mua gì thì mua đó.”
Tô Ly mừng rỡ: "Đa tạ điện hạ, vậy Ly Nhi đi ngay đây."
Nàng bóp nhanh và mạnh thêm hai cái biểu thị kết thúc, sau đó vội vàng hành lễ với hắn rồi chạy ra ngoài.
Để lại nam nhân kinh ngạc cùng với tỳ nữ đờ đẫn ở phía sau.
...
Tô Ly xuống khỏi lầu ba, đi tới phòng khách ở lầu hai, nàng tìm thấy Lan Anh ở căn phòng phía đông, lúc này nàng ta đang thu dọn hành lý của điện hạ, nghe thấy có người gõ cửa thì quay đầu nhìn, thấy Tô Ly đang đứng ngoài cửa.
"Tô cô nương là tới tìm ta?" Lan Anh sắc mặt lạnh nhạt hỏi.
"Vừa nãy ta đi hỏi điện hạ rồi, nói cần tiền thì chỉ cần tới chỗ ngươi nhận." Nàng vừa nói vừa đi vào trong phòng ngồi xuống ghế, không chú ý tới vẻ lạnh nhạt trên mặt Lan Anh.
"Tô cô nương cần tiền làm gì?"
Tô Ly nhướng mày nhìn nàng ta: "Cái này cũng thuộc quyền quản lý của ngươi?"
Lan Anh nổi đóa, nếu như nàng là thị thiếp của điện hạ, cũng coi như là nửa chủ tử, theo lý mà nói thì nàng ta không có quyền quản.
Nhưng hiện giờ nàng không danh không phận, cái gì cũng không phải, vậy mà còn bày ra phong thái của chủ tử trước mặt nàng ta.
Nàng ta cười lạnh trong lòng: "Ta phụ trách quản lý tiền tài của điện hạ, tất nhiên là phải biết rõ tiền đi đâu mới được."
Nếu là lúc trước, Tô Ly cũng muốn giải thích đàng hoàng với nàng ta một lượt, nhưng hiện tại nàng sắp đi rồi, còn nhìn sắc mặt của tỳ nữ này làm gì.
Thế là nàng cũng trầm mặt xuống: “Điện hạ còn chưa từng hỏi ta lấy tiền làm gì, một tỳ nữ như ngươi lại lắm chuyện như vậy, đưa hay không đưa?”
Tay đang thu dọn đồ đạc của Lan Anh dừng lại.
Đến bây giờ vẫn chưa từng có người nào dám nói với nàng ta như vậy, cho dù là Hoàng hậu nương nương cũng phải khách khí lễ độ với nàng ta, mà nàng là một kỹ nữ, một kỹ nữ ỷ vào một chút ân sủng lại dám kiêu căng, không coi ai ra gì như vậy.
Lan Anh giận đến bật cười, đáy mắt chỉ toàn ý khinh miệt.
Tô Ly thì hất cằm nhìn nàng ta, dùng ánh mắt hỏi, ngươi đưa hay không đưa ?
Một lúc sau, Lan Anh kiềm chế sự tức giận trong lòng, hỏi: "Tô cô nương muốn bao nhiêu?"
"Tùy tiện nhận ba ngàn lượng đi."
Tô Ly tìm hiểu qua rồi, ở triều đại này, chi phí sinh hoạt hàng ngày của một nhà ba người trong một năm là năm mươi lượng, nếu như muốn sống tốt một chút, bữa nào cũng có thịt ăn, vậy thì khoảng một trăm lượng.
Ba ngàn lượng, có lẽ đủ để nàng mua một trạch viện nhỏ để làm ăn nhỏ sống ba mươi năm mươi năm cũng không vấn đề gì.
Nàng đòi nhiều như vậy, Lan Anh kinh ngạc nhìn nàng.
"Không có nhiều như vậy, hay là không chịu đưa?" Tô Ly chất vấn nàng ta, sau đó lại nói: "Nếu như ngươi không có, vậy thì ta trực tiếp đi tìm điện hạ đòi, dù sao điện hạ cũng nói rồi, ta muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."
Lan Anh thật sự bị nàng da mặt dày làm cho kinh ngạc, nàng ta âm thầm nhếch mép giễu cợt một tiếng, sau đó mới đặt đồ trong tay xuống, lấy một cái chìa khóa trong túi tiền bên eo ra, quay người lấy ra một cái hộp nhỏ trong rương đằng sau, sau đó lấy ba tấm ngân phiếu từ bên trong ra.
Tô Ly nhận lấy ba tấm ngân phiếu mỏng, nhìn mệnh giá một chút, hài lòng, gấp gọn lại đặt trong tay áo.
Nghĩ một lát rồi lại nói: “Vẫn mong Lan Anh cô nương đưa cho ta thêm năm mươi lượng nữa.”
Thấy sự giễu cợt trần trụi trong mắt Lan Anh, nàng cũng lười quan tâm, mặt dày nói: “Ba ngàn lượng là sau này dùng, lát nữa ta còn phải lên phố mua chút đồ, mệnh giá quá lớn sợ không trả lại được.
Lan Anh tức giận lại lấy một cái hộp khác ra lấy năm mươi lượng bạc vụn đưa cho nàng.
Thấy gương mặt vui vẻ cầm bạc rời đi của nàng, trong lòng nàng ta khinh bỉ vạn phần, loại nữ nhân lòng tham không đáy, mặt dày vô sỉ này sao lại có thể được điện hạ yêu thích.
...
Tô Ly lấy được bạc, lập tức xuống lầu chuẩn bị lên phố.
Nàng không định trở lại lấy tay nải y phục, ra ngoài dạo phố còn đem theo tay nải y phục quá tốn sức, trâm cài và vòng ngọc nàng đã mang trên người rồi, bây giờ lại có một khoản tiền lớn, chạy trốn cũng không cần lo lắng về sau nữa.
Nàng nhanh nhẹn xuống lầu, dưới lầu lúc này lại có thêm mấy thị vệ, đều đang đợi dùng cơm tối.
Nàng nhìn sắc trời một chút, rất tốt, lúc này đã là chạng vạng tối rồi, không bao lâu nữa là trời tối, đợi nàng mua xong đồ cũng chính là lúc nhân trời tối mà chạy trốn.
Nàng đi tới trước quầy cố ý lớn tiếng hỏi tiểu nhị tiệm y phục trong thành ở hướng nào.
Chủ tiệm chỉ đường cho nàng, ra khỏi cửa rẽ trái đi qua ba con phố có một cửa tiệm, đồng thời giục nàng đi nhanh chút, rất nhiều tiệm không bao lâu nữa sẽ đóng cửa.
Vì vậy, Tô Ly lập tức xoay người ra ngoài, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, sau lưng đã có hai thị vệ đi theo.
Tô Ly xoay người hỏi bọn họ: "Các ngươi muốn đi cùng sao?"
Hai người ôm quyền: "Tô cô nương, điện hạ dặn dò bọn ta bảo vệ người an toàn."
"..." Tô Ly tim đập thình thịch, hoàn toàn không ngờ tới còn có một chiêu như vậy.
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, nàng chỉ có thể đáp ứng nói: “Được, vậy các ngươi đừng đi theo sát quá, ta không quen.”
Vì vậy hai người lại ôm quyền lui về phía sau mấy bước, đi theo phía xa.
Tô Ly vừa đi vừa nghĩ xem làm thế nào để bỏ lại hai người này, hiển nhiên không phải điều dễ dàng như vậy, thuộc hạ của Hàn Tương Quân nào có giống phàm phu tục tử? Nàng không thể xem thường, cơ hội trốn thoát lần này không thể vuột mất mà nó cũng sẽ không có lần thứ hai như vậy nữa, nàng nhất định phải chu đáo cẩn thận.
Không bao lâu sau đã đi tới cửa tiệm y phục mà chủ tiệm nói, đây là một cửa tiệm có hai mặt tiền, trên tấm bảng viết “Tố y các”, lúc này trời đã nhá nhem, nhưng ngoài cửa vẫn có một hai nữ tử ra vào.
Tô Ly nhanh trí nói với hai tên thị vệ đằng sau: “Trong tiệm đều là nữ quyến, các người đi vào không phù hợp, hay là...” Nàng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ vào tửu lâu cách đó không xa nói: “Ta thấy vừa nãy các ngươi vẫn chưa ăn cơm, hi vị đi tới đó vừa ăn vừa đợi một lát, ta mua xong thì sẽ ra ngoài tìm các ngươi, thế nào?”
Nàng lấy ra mười lượng bạc từ trong tay áo đưa qua: “Hai người vất vả cả đường, ăn nhiều đồ ăn ngon chút.”
Hai vị vệ kia không nhận, đâu ra đấy nói: "Bọn ta chờ ở ngoài cửa là được, vẫn mong Tô cô nương đi nhanh về nhanh."
Quả nhiên thị vệ của Hàn Tương Quân không dễ đuổi đi như vậy, Tô Ly cười gượng: “Được, vậy hai ngươi đợi chút, ta sẽ nhanh ra thôi.”
Nói xong, nàng lập tức đi vào.
Vào trong cửa tiệm, trực tiếp nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy, ngươi xem ta mặc y phục cỡ nào thì phù hợp, lấy cho ta hai bộ y phục mùa đông, phối thêm hai bộ mặc bên trong cùng với một đôi giày, phải nhanh lên, ta đang cần gấp.”
Chưởng quỹ đang gảy bàn tính, thấy có một giọng nói khàn khàn truyền tới, lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã kinh ngạc không nhỏ.
Gương mặt Tô Ly rất xuất chúng, đi đến đâu cũng khiến người khác ngoái nhìn, lúc này nàng mới ý thức được mình vẫn phải cải trang một phen mới được, nếu không thì với gương mặt này chắc chắn nàng không thể nào chạy xa được.
Vì vậy, nàng đi theo chưởng quỹ vào trong phòng, lại hỏi nàng ta có mũ có thể che chắn gió tuyết không.
"Cái này có, cô nương đợi chút, ta đi lấy cho ngươi."
Một lát sau, chưởng quỹ bê hai bộ y phục mùa đông tới cho nàng: “Cô nương xem có thích không?”
Tô Ly không bắt bẻ: "Thích thích, nhờ chưởng quỹ đựng vào hai bọc cho ta."
"Vì sao?"
"Trong nhà ta có một muội muội có vóc dáng tương tự như ta, một bộ khác để cho muội ấy mặc, đặt chung một chỗ không tốt lắm."
Chưởng quỹ hiểu ra, lại bảo người đựng vào hai bọc cho nàng.
Đợi sau khi mua xong, Tô Ly đi ra khỏi tiệm y phục, trong lòng còn ôm một cái bao dày, hiển nhiên là mua không ít đồ.
Nàng thấy hai thị vệ kia đứng thẳng ở ngoài cửa, trời mùa đông lại không cảm thấy lạnh bèn cười nói: "Để cho hai vị đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi."
Nhưng mà mới đi không bao lâu, nàng dừng lại trước cửa tửu lâu.
Thị vệ không hiểu: "Tô cô nương muốn ăn cơm ở chỗ này?"
Tô Ly đột nhiên ôm bụng, sắc mặt khó xử: "Thật ngại quá, đột nhiên cảm thấy đau bụng, có lẽ là lúc trước ăn phải đồ bị hỏng nên đau bụng, thật sự là..."
Kia hai cá thị vệ hiểu ý: "Tô cô nương là muốn..."
"Muốn, rất muốn, đã không còn kịp rồi, các ngươi đợi ta thêm một lát." Không đợi bọn họ nói xong, nàng đã vội vàng ném túi vải qua cho một trong hai tên thị vệ, cũng không quay đầu lại mà chạy vào tửu lâu: "Tạm thời cầm giúp ta một lát, ta đi mượn chỗ, đại tiện xong sẽ ra ngoài."
Hai thị vệ trố mắt nhìn nhau, nhưng loại chuyện này của nữ nhân bọn họ cũng không tiện xen vào, thế là chỉ đành tiếp tục đợi ngoài cửa.
Tô Ly nhanh chóng chạy vào khách điếm, nàng biết chỗ tửu lâu bình thường đều có cửa sau, thuận tiện mua bán ra vào, cho nên nàng nhanh chóng tìm chỗ cửa sau, sốt ruột chờ đợi.
Vừa rồi nàng cũng đã nói rõ ràng với chưởng quỹ, để nàng ta phái người đưa một chiếc túi khác tới cửa sau, nàng đợi ở chỗ này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng càng ngày càng khẩn trương, đi qua đi lại ở cửa sau.
Đợi thêm khoảng nửa khắc nữa mới nhìn thấy có người cầm túi đồ tới.
Nàng vội vàng nhận lấy từ trong tay người kia, nhìn trái nhìn phải thấy không có người bèn khoác túi lên nhanh chóng rời khỏi theo hướng ngược lại.
Nàng đã nghe ngóng kỹ càng rồi, bến đò phía nam cách chỗ này không xa, đi trong khoảng một nén nhanh là tới.
Hôm nay thời tiết tốt, có rất nhiều thuyền xuất bến, nói không chừng lúc này nàng qua đó đúng lúc có thể gặp được thuyền.
Nàng ôm túi quần áo đón gió lạnh rảo bước chạy nhanh, gặp được hàng bánh bao cũng vội vàng đi tới mua mấy cái bánh bao, để tiện làm lương khô ăn trên đường.
Mọi thứ tựa như vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến ức bản thân nàng cũng cảm thấy khó tin, càng sắp đi tới bến tàu nàng lại càng căng thẳng, hưng phấn, trái tim cũng theo đó mà đập loạn xạ lên.