Sáng sớm hôm sau, Tô Ly không ngủ được nữa vì trên đường phố đã có tiếng người ồn ào, tiếng nói chuyện to nhỏ, tiếng trẻ con khóc ăn vạ, ồn ào đến mức khiến nàng bực mình không chịu nổi.
Nàng dứt khoát đứng dậy mặc quần áo vào, thay sang bồ đồ và đôi giày mới mua hôm qua, sau đó đến trước gương đồng rửa mặt, thu dọn qua quýt một phen, nghĩ một lát, nàng lại lấy ra cây trâm và chiếc vòng ngọc kia từ trong bao quần áo đeo lên, sau đó mới xuống lầu chuẩn bị ăn sáng.
Nàng và đám người Lan Anh ở lầu hai của khách điếm, khi mở cửa ra một cơn gió lạnh ùa áo, lạnh đến m nàng co rụt cổ lại.
Tối hôm qua ổ chăn quá lạnh, nàng nằm co quắp ngủ cả một đêm, bây giờ cảm thấy eo đau, chân đau, vì thế nàng đứng thẳng dựa vào cánh cửa, giơ hai tay lên cao giống con mèo lười, rồi chậm rãi ép cơ thể xuống, vươn người uyển chuyển lại quyến rũ.
Khi nàng đang thoải mái lắc mông, trong lúc lơ đãng lại va phải ánh mắt của nam nhân kia.
Hàn Tương Quân đứng ở lan can chỗ hành lang gấp khúc lầu ba, đang mỉm cười nhìn nàng.
Tô Ly ngượng ngùng, lập tức rụt tay về, cao giọng chào hỏi: “Chào buổi sáng, điện hạ!”
Nam nhân ngoắc tay gọi nàng, bảo nàng qua đó.
Tô Ly vội vàng đóng cửa, rồi lên lầu ba tìm hắn.
“Đêm qua điện hạ ngủ ngon không?”
Ánh mắt nam nhân như đang suy ngẫm: “Không có Ly Nhi làm ấm giường thay cô, thực sự không quen lắm."
Tô Ly hiểu ý, cố ý tỏ vẻ thẹn thùng: “Điện hạ, thân mình Ly Nhi vẫn chưa khỏi hẳn đâu, lỡ như lại lây bệnh cho điện hạ thì không hay."
“Đương nhiên, cô cũng không thích nghe thấy cái giọng này của ngươi ở trên giường." Hắn hất hàm, ý bảo: "Vẫn chưa ăn sáng nhỉ? Để phần cho ngươi đó."
Đương nhiên bữa sáng của Hàn Tương Quân không giống của mọi người rồi.
Tô Ly cầu còn không được, vội vàng chạy đến ngồi xuống bên cạnh bàn, ăn ngấu nghiến.
Đêm qua nàng chưa ăn gì cả, cũng không có tâm trạng ăn uống.
Quá nửa đêm khi đói bụng nàng mới nhớ tới trong bao quần áo còn có mấy cái màn thầu, nhưng nó đã cứng lại vì lạnh rồi, vì thế nàng phải ngủ trong cảnh vừa lạnh vừa đói cả đêm.
Bây giờ có cơm sáng nóng hổi ngon miệng cuối cùng cũng trấn an được chút tiếc nuối trong lòng nàng.
Sau khi ăn sáng xong, Hàn Tương Quân và người của hắn chuẩn bị khởi hành.
Khi Tô Ly theo xuống lầu, thấy thị vệ và đám tỳ nữ đã thay xiêm y cả rồi, lúc này nàng mới phát hiện ra, Hàn Tương Quân cũng đã thay đổi xiêm y.
Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, khoác áo khoác lông hồ ly trắng, không còn mang khí thế hùng hổ dọa người như ngày trước, ngược lại có vài phần dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng của quý công tử ca.
Nàng tò mò hỏi: “Vì sao mọi người đều thay đổi cách ăn mặc?”
Hàn Tương Quân ngồi vào trong xe, nhận lấy chén trà nóng nàng pha, nói: "Cô...!Lần này chúng ta không nên để lộ thân phận, bởi vậy phải cải trang thành công tử của gia đình phú hộ Giang Nam đang đi dưỡng bệnh.
Ta là Khương Từ, còn ngươi...!Ngươi thì cải trang thành muội muội của ta là được."
Tô Ly khó hiểu: “Vì sao lại là muội muội?”
“Lần này ta còn phải thuận đường thăm hỏi một người, nếu mang theo thị thiếp có vẻ không đủ thành ý.
Ngươi hiểu chứ?"
Hiểu! Hiểu! Tô Ly vội vàng cười gật đầu.
Chỉ có đám công tử ca phong lưu không làm chính sự mới dẫn theo nữ nhân du ngoạn khắp nơi.
Nàng hiểu mà!
"Gọi điện hạ là Khương Từ, vậy Ly Nhi gọi là gì?"
Hàn Tương Quân nhấp một ngụm trà, ngẫm nghĩ rồi nói: "Gọi ngươi là Khương Ngu đi."
"Khương Ngư? A, tên này thú vị, ta thích ăn cá.”
Nam nhân liếc xéo nàng: “Không phải ngư, mà là ngu trong ngu dốt.”
Hắn nói vậy không phải chửi thẳng vào mặt người ta sao? Tô Ly khó chịu, bĩu môi: “Điện hạ lại trêu cợt Ly Nhi rồi.”
Nam nhân vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại trắng nõn của nàng, ánh mắt xa xăm, sắc mặt u ám không rõ, giọng nói nỉ non: “Còn không phải là nữ nhân ngu dốt?”
Tô Ly không hiểu lời hắn nói có gì, nàng quay đầu đi: “Không, ta muốn tự đặt tên cho mình, gọi ta là Khương Trầm Ngư.”
Một bên khóe môi của nam nhân cong lên, ung dung quan sát.
Tô Ly nói dõng dạc: “Ta có dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, không phải rất xứng với cái tên này sao? Hơn nữa, làm muội muội của điện hạ, điện hạ dẫn đi theo cũng có thể diện, đúng không?”
Nàng vừa dứt lời, bên khóe miệng còn lại của nam nhân cũng cong lên, hiếm khi tâm trạng tốt lập tức kéo nàng vào lòng: “Nhớ rõ, từ giờ trở đi, không được gọi điện hạ nữa, phải gọi ca ca, nào, gọi một tiếng ca ca nghe thử xem sao.”
Lời này của hắn có ý đùa giỡn, trong lòng Tô Ly âm thầm khinh bỉ, nhưng ngoài miệng vẫn nũng nịu gọi một tiếng: “Từ ca ca.”
Nhưng mà không biết tiếng “Từ ca ca” này đã xúc động cọng dây thần kinh nào của hắn, khiến hắn liền lập tức cúi đầu xuống, ngậm lấy môi nàng.
“Điện hạ.”
Tiếng gọi bên ngoài xe ngựa cắt ngang cuộc triền miên nóng bỏng của hai người.
“Chuyện gì?” Hàn Tương Quân mơ hồ lộ vẻ hơi mất hứng.
“Điện hạ, thuốc đã nấu xong rồi, nô tỳ có thể mang vào chưa?”
Hắn buông nữ nhân trong lòng ra: “Vào đi.”
Lan Anh bưng mâm cẩn thận từng li từng tí vào thùng xe, ngồi quỳ xuống, trên mâm có một đĩa điểm tâm và một bình sứ tinh xảo, chắc là đựng thuốc bên trong.
Nàng cung kính quỳ trên thảm nhung, mắt nhìn thẳng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nâng chân Hàn Tương Quân lên, cởi giày vớ giúp hắn, rồi chậm rãi kéo ống quần lên.
"Chân điện hạ bị thương à?" Tô Ly hỏi.
Nam nhân nhắm mắt dựa vào thùng xe: “Vừa nói đã quên rồi?”
Tô Ly hiểu ý, sau đó lại quyến rũ gọi một tiếng: “Từ ca ca...”
Tay Lan Anh cầm thuốc mỡ run lên, nhưng mà chỉ trong chớp mắt đã tiếp tục làm việc như không có việc gì.
Tô Ly hỏi lại: “Chân ca ca bị thương à?”
“Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.”
Tô Ly nhìn cẳng chân Lan Anh vừa kéo quần lên để lộ ra, vẫn hơi xanh tím, cũng hiểu được, khả năng là do lần trước ngã ngựa trên chiến trường lưu lại.
Vì thế, nàng cũng quỳ xuống, cướp lấy thuốc mỡ từ tay Lan Anh: “Để ta bôi thuốc cho ca ca.”
Lan Anh lại cướp lại: “Chỉ sợ Tô cô nương không hiểu việc này.”
“Có gì không hiểu? Chẳng phải là bôi thuốc sao?”
“Bôi thuốc còn phải phối hợp với thủ pháp xoa bóp mới giúp dược lực thẩm thấu được, Tô cô nương hiểu không?”
Chuyện mát xa bôi chút cao con hổ cho vết thương kiểu này, đâu phải nàng chưa làm lần nào, huống chi đối với người thường xuyên ngâm mình ở các trung tâm mát xa lớn mà nói, nàng còn hiểu hơi đám tỳ nữ này nhiều.
Nhưng Lan Anh đã công khai đối đầu với nàng rồi, hiển nhiên đang muốn đối nghịch với nàng mà.
Tô Ly không sợ, nàng vẫn là thị thiếp của thái tử đó, có ân sủng bên người còn sợ một nữ quan chưởng sự như nàng ta sao? Vì thế, nàng lại nhanh chóng cướp lấy thuốc mỡ kia, còn đẩy Lan Anh ra: “Ta đảm bảo sẽ xoa bóp khiến điện hạ thoải mái dễ chịu.”
Hàn Tương Quân liếc mắt là trông thấy rõ ràng hành động nhỏ giữa hai người, nghe vậy, hắn bật cười: “Vậy ta mỏi mắt mong chờ.”
Không biết vì sao, trong xe ngựa nhỏ hẹp lời này của hắn lại có vẻ hơi mập mờ, là kiểu mập mờ chỉ thuộc về hắn và Tô Ly.
Lan Anh quỳ gối bên cạnh có vẻ bứt rứt khó chịu, nhưng điện hạ không lên tiếng bảo nàng ta ra ngoài, nàng ta chỉ có thể quỳ như vậy.
Mỹ nhân làm gì cũng dễ nhìn, Tô Ly chính là minh chứng cho lời ấy.
Nàng lấy ra một chút thuốc mỡ bôi lên chỗ xanh tím trước, sau đó dùng bàn tay mềm mại xoa đều ra, dần dần, xoa bóp mạnh hơn, da thịt ở cẳng chân cũng nóng dần lên.
Trình tự này và phương pháp này, nhìn qua còn rất bài bản.
“Ca ca thấy thế nào?”
“Rất tốt!”
“Còn có bài hay hơn đó, không phải Ly Nhi chỉ biết chừng này đâu.
Lát nữa Ly Nhi lại mát xa lòng bàn chân cho ca ca, đảm bảo ca ca thoải mái."
Nam nhân tiếp tục nhắm mắt, cười khẽ: “Được.”
Hai người cứ ca ca muội muội, thân mật với nhau không coi ai ra gì như vậy, khiến Lan Anh cảm nhận rõ ràng mình dư thừa thế nào, cả người đều mất tự nhiên, vì thế hành lễ: "Điện hạ, nếu Tô cô nương biết mấy việc này, vậy nô tỳ xin phép lui ra trước."
"Ừ."
Lúc nàng ta kéo cửa thùng xe ra ngoài, đột nhiên Hàn Tương Quân mở miệng gọi nàng ta: “Lan Anh.”
Trái tim Lan Anh đập lỡ nhịp, có chút mừng thầm, lập tức xoay người lại: “Điện hạ có gì sai bảo?"
"Đừng xưng hô sai nữa."
Lan Anh sửng sốt, sau đó cung kính trả lời: “Vâng, công tử.”
...
Lan Anh đi khỏi, Hàn Tương Quân mở to mắt, nhìn nữ nhân đang quỳ dưới thân xoa bóp cẳng chân giúp hắn.
Nàng cúi đầu, lộ ra một phần cổ trắng nõn, đôi bông tai trân châu leng keng trên vành tai xinh xắn,
tiểu xảo vành tai trân châu phối sức leng keng, càng nổi bật làn da trắng trẻo mềm mại như mỡ đông.
"Nàng học được việc này từ khi nào thế?" Hắn hỏi
“Ly Nhi là thứ nữ, khi còn nhỏ luôn bị bắt nạt, tay chân thường xuyên bị bầm tím, có đôi khi không muốn để di nương biết, nên đã tự mình học cách bôi thuốc."
Nam nhân gật đầu: “Vậy vì sao cũng biết huyệt vị trong lòng bàn chân, từng đọc y thư à?”
“Cũng không phải, là khi còn nhỏ vì nịnh bợ tổ mẫu để sống qua ngày, Ly Nhi cố ý tìm lang trung học thủ pháp này, tổ mẫu vui thì ta bớt bị bắt nạt."
Điều này không phải nàng nói dối, trong nguyên tác, phụ thân của nữ phụ mất sớm, mẹ đẻ chỉ là di nương bảo sao nghe vậy, thứ muội con vợ cả trong nhà nhiều không kể xiết, nàng thường xuyên bị bắt nạt, nhưng mà tính tình còn kiêu căng, luôn muốn đấu với người khác, vì thế mới tạo thành dáng vẻ thích tính kế từ nhỏ, cho nên cuối cùng rơi vào kết cục bị tính kế ngược mất mạng.
Tô Ly nghĩ kỹ rồi, nếu nàng đã xuyên tới đây, lại không thể quay về cuộc sống lục đục với nhau trước kia, nàng phải thay đổi triệt để, quay lại làm người tốt, trời đất bao la, cần gì chui vào cái vòng luẩn quẩn kia nữa?
Hàn Tương Quân nhìn nàng như suy tư điều gì đó, một lát sau lại hỏi: “Ngươi là thứ nữ Quốc Công phủ, làm sao quen biết cô?”
Vấn đề này, nàng đã nghĩ sẵn câu trả lời từ lâu rồi.
Nghe hắn hỏi, tay nàng ngừng lại, ngẩng đầu thẹn thùng liếc mắt nhìn nam nhân, nói ỏn ẻn: "Điện hạ đáng ghét thật đấy, chẳng lẽ chàng đã quên đêm mưa trên Hứa sơn hai năm trước, chúng ta gặp nhau trong miếu nhỏ rồi sao? Lúc đó điện hạ còn nói Ly Nhi như tiên nữ hạ phàm đó, còn lừa Ly Nhi nói chàng là học sinh tới Thượng Kinh thi, tên là Lục Tử Khâm gì đó, sau này Ly Nhi mới biết thân phận thật sự của điện hạ."
Bàn tay đang vuốt ve ống tay áo của Hàn Tương Quân sững sờ.
Lời nàng nói thật sự không sơ hở chút nào.
Tên chữ của hắn là Tử Khâm, họ Lục là dòng họ thân mẫu đã chết của hắn, không nhiều người biết việc này.
Ngay cả hắn cũng phải sau khi trưởng thành hiểu rõ thân thế, sai người đi điều tra rất lâu mới biết được.
Xem ra, đúng là mình từng có tình cảm với nữ tử này.
Trong lúc nhất thời, không hiểu sao hắn lại hơi bực bội.
Hắn thu cẳng chân đang gác trên đầu gối nàng lại, nói hời hợt: "Đừng xoa nữa, đeo lại đi."
Tô Ly cũng không biết hắn tin hay không tin, lẳng lặng đeo lại giày vớ giúp hắn.
Sau đó, suốt quãng đường hai người cứ yên lặng như vậy, Tô Ly cũng dựa vào thùng xe, mơ mơ màng màng dần dần ngủ quên mất.
Mãi cho đến buổi chiều giờ Mùi, cuối cùng đoàn người bọn họ mới tới Dược Tuyền sơn trang.