Buổi chiều, quả nhiên Chương Diệc Nho có tới, hắn ta vừa vào cửa đã thấy Tô Ly đứng trên cầu chậm rãi đi tới đi lui, vẻ mặt chăm chú, cũng không biết là đang làm cái gì.
"Khương muội muội."
Tô Ly thấy là hắn ta đến thì nở một nụ cười thân thiết từ xa, cũng lễ phép gọi đáp lại hắn một tiếng: "Chương ca ca."
Tiếng "Chương ca ca" này khiến bước chân của Chương Diệc Nho hơi khựng lại, sau đó hắn ta cũng mỉm cười, có điều nụ cười này hơi ngượng ngùng.
Hắn ta đến gần, nhìn thấy trên nền tuyết dày đầy những dấu chân gọn gàng nhỏ nhắn, trong lòng buồn cười, chỉ cảm thấy vị Khương muội muội này cực kỳ thú vị.
Lại thấy chiếc khăn quàng dài quấn quanh cổ nàng, biết trên đó có một vết xước dài do muội muội nhà mình gây ra, này là do hắn ta nghe nhóm tỳ nữ nói, lúc này cảm thấy cực kỳ áy náy.
Hắn hỏi: "Vết thương của Khương muội muội đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Tô Ly bán thảm: "Đã tốt hơn chút rồi, nhưng vẫn còn đau rát ạ."
Quả nhiên trong mắt Chương Diệc Nho lập tức lộ ra vẻ thương tiếc: "Tiểu muội của ta trước giờ vẫn luôn ngang ngược như vậy, không ngờ đã mạo phạm tới Khương muội muội, nay ta xin thay mặt nàng xin lỗi muội."
Hắn ta lấy một bình sứ tinh xảo từ trong tay áo ra: "Đây là thuốc mỡ mà ta xin được từ chỗ Lục thần y, muội bôi ngày hai lần sáng tối, Lục thần y nói sẽ không để lại sẹo."
Tô Ly mau chóng nhận lấy, cười nói cảm ơn: "Chương ca ca thật tốt, cảm ơn ngươi."
Đôi mắt nàng cong cong, đứng dưới bầu trời tuyết rơi cười tựa như tiên nữ hạ phàm, không hiểu sao trái tim Chương Diệc Nho lại đập thình thịch, cảnh tượng đó khiến hắn ta ngây dại.
Lúc này sau lưng đột nhiên có tiếng người ho khan, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Là Hàn Tương Quân.
Cũng không biết hắn đến đây từ lúc nào, đứng dưới cây mai cách đó không xa.
Hàn Tương Quân vốn đang đọc sách trong phòng lại nghe thấy bọn họ thân thiết xưng ca gọi muội, dần dần cũng mất hết cả hứng đọc, lập tức ném sách ra ngoài đi dạo.
Nhưng không ngờ lại nghe thấy nữ nhân này đứng trước mặt nam nhân khác yêu kiều mềm mại nói: "Chương ca ca thật tốt."
Mới tặng một lọ thuốc mỡ đã tốt rồi? Hắn đưa cho nàng từ lâu rồi mà sao không thấy nàng đến nói cảm ơn.
Chương Diệc Nho cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên, tựa như bị người ta nhìn thấu tâm tư, hắn ta chắp tay hành lễ với Hàn Tương Quân: "Khương công tử, lần này ta đến đây chính là để thay muội muội tạ lỗi, lúc quay về ta cũng đã hỏi nàng rồi, quả thực là do con bé đã đi quá giới hạn, mong Khương công tử đừng trách phạt Khương muội muội."
Gọi hắn là Khương công tử, nhưng lại gọi Tô Ly là Khương muội muội, sự thân thiết này hơi bị quá mức rõ ràng rồi đấy.
Trong lòng Hàn Tương Quân không vui nhưng cũng không tiện nói gì, hắn đáp lễ lại nói: "Không sao đâu."
Sau đó hắn nói với Tô Ly: "Trời lạnh, vết thương của muội vẫn chưa lành, còn không vào nhà đi?"
Trong lời nói của hắn mơ hồ có ý uy hiếp, Tô Ly cũng không biết vì sao hắn lại vô lý như thế, không phải chỉ là ra ngoài dẫm tuyết thôi sao? Lẽ nào hắn thật sự quan tâm tới nàng à?
Lúc đầu nàng còn muốn tán gẫu với Chương Diệc Nho một chút, giữ gìn mối quan hệ để sau này lúc chạy trốn còn có người giúp đỡ, nhưng bây giờ kêu nàng quay về, nàng không vui.
Dù sao lúc này thân phận của nàng cũng là muội muội của hắn, nên nàng nhân cơ hội hỗn láo một chút.
"Ca ca, ta nghe nói Dược Tuyền sơn trang bốn mùa phong cảnh đẹp đẽ, nếu bây giờ đã tới đây, vậy ta muốn để Chương ca ca dẫn ta đi ngắm nhìn một phen."
Chương Diệc Nho cũng phụ họa nói: "Đúng thế, không nói cái khác, nhưng phong cảnh ở đây hàng năm đều thu hút rất nhiều du khách đến.
Nhất là vào mùa đông, khi trời đầy gió tuyết, có thể nói là "Âu Lộ phi nan biện, sa đinh vọng mạc phân", ý cảnh thực sự rất tốt, nếu Khương muội muội không chê thì ta nguyện ý dẫn đường."
Hàn Tương Quân trầm mặt nhìn chằm chằm Tô Ly gằn từng câu từng chữ: "Quay về!"
Bộ dáng của hắn dọa người, Tô Ly cũng không dám làm càn quá mức, nàng bĩu môi nhấc làn váy, khi đi qua bên cạnh Chương Diệc Nho còn nháy mắt ra hiệu với hắn ta một cái, ý là hẹn gặp lại sau.
Hàn Tương Quân nhìn theo bóng dáng nàng đi vào phòng cho đến khi đóng cửa rồi mới xoay người lại nói với Chương Diệc Nho: "Muội muội ham chơi, để Chương công tử chê cười rồi."
Chương Diệc Nho cũng mỉm cười dịu dàng: "Không sao đâu, ta lại cảm thấy lệnh muội rất đáng yêu và thú vị."
...
Chờ Chương Diệc Nho đi rồi, Hàn Tương Quân đi tới trước cửa phòng Tô Ly gõ gõ.
Tô Ly vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh của hai người, cũng biết là hắn tới, nàng mở cửa ra còn cố ý hỏi một câu: "Ca ca, Chương công tử đi rồi sao?"
"Ai là ca ca của ngươi?"
"Không phải...!Huynh sao?" Tô Ly giả bộ nghi ngờ chớp chớp mắt, cũng không hiểu vì sao hắn lại tức giận.
"Ta là ai?"
"Là..."
Lúc này Tô Ly mới hiểu ra, hóa ra hắn không thích nàng kêu người khác là ca ca.
Cũng đúng, trên danh nghĩa nàng là muội muội của hắn, nhưng trên thực tế nàng là nữ nhân của hắn, có chút bất bình cũng có thể hiểu được.
Nàng thẹn thùng cười: "Đương nhiên ca ca khác với những ca ca bên ngoài kia rồi, ca ca chính là nam nhân mà Ly Nhi thích nhất đó."
"..."
Nữ nhân lươn lẹo!
"Tránh ra chút."
Tô Ly vội tránh để hắn đi vào.
Sau khi nam nhân vào trong thì ngồi xuống bên chậu than, thấy trên bàn bày một đĩa hạt dưa, bên cạnh còn có một đống vỏ hạt, vẻ mặt hắn tràn đầy ghét bỏ: "Ngươi thích ăn những thứ này?"
Tô Ly ngượng ngùng cười nói: "Đây không phải là vì buồn chán sao? Cắn hạt dưa ngắm tuyết cũng khá thú vị đó."
Lúc này trong mắt nam nhân lại đột nhiên hiện lên ý cười: "Từ xưa đến nay, có pha trà thưởng tuyết, nấu rượu thưởng tuyết, chỉ chưa từng thấy ai cắn hạt dưa thưởng tuyết cả, hôm nay thì đã thấy rồi."
Tô Ly cũng không đỏ mặt, nàng chính là một người tầm thường, không hiểu những việc tao nhã đó.
"Ca ca tìm Ly Nhi có chuyện gì không?"
"Ngươi đã khỏe hơn chưa?" Nam nhân nói.
"Đã khỏe..." Tô Ly nói được nửa câu thì phát hiện ra ánh mắt nghiền ngẫm của nam nhân, phát hiện hắn không hỏi chuyện ở cổ.
Nàng lập tức đi tới, ngồi vào trong lòng hắn.
Hắn cũng không từ chối, cứ như vậy ôm lấy người, bàn tay to lớn vuốt ve vòng eo nàng nói: "Khỏe hẳn rồi?"
"Dạ."
Nam nhân đưa tay hơ trên bếp than, sau khi xác định đã ấm áp thì lập tức thu về rồi đặt lên eo của nàng.
Nghe thấy hơi thở ngày càng nặng nề của hắn, Tô Ly hiểu rõ, e rằng hôm nay lại phải hy sinh thêm một lần nữa.
Sau khi hai người phóng đãng một hồi, Tô Ly đã mệt mỏi rã rời, cũng lười tắm rửa mà ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì trong viện đã sáng đèn.
Yến Thu canh trừng bên cạnh nàng, thấy nàng tỉnh lại thì mau chóng bước lên hầu hạ nàng đứng dậy mặc quần áo: "Cô nương, công tử đã chờ ở nhà chính rồi ạ."
"Chờ ta làm gì?"
"Là Chương tiểu thư tới, nói phải bồi tội với người đó."
Tô Ly nhíu mày, Chương Diệc Thiến này đổi tính rồi hả? Sau đó suy nghĩ một chút chợt hiểu ra, có lẽ là nể mặt Hàn Tương Quân thôi.
Nếu đã tới thì cứ từ từ chờ đi! Nàng nhàn nhã mặc quần áo rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng rồi mới bước chân ra cửa.
Ba người đang ngồi trong nhà chính, thấy nàng vào cửa thì đều nhìn qua.
Chương Diệc Thiến cũng vội vàng bước tới nắm lấy tay nàng, nụ cười trên mặt chân thành tha thiết, tựa như sáng nay không hề có chuyện hai người đánh nhau.
"Khương tỷ tỷ, chuyện ban sáng là lỗi của Thiến Nhi, tỷ không tức giận chứ? Sau khi trở về cha và ca ca đều đã phạt ta rồi, nếu tỷ còn chưa hết giận, vậy tỷ...!Tỷ cứ đánh ta đi!"
Nàng ta ngây thơ hồn nhiên, tưởng như là hai người hoàn toàn khác nhau so với vị Chương đại tiểu thư hung hăng vênh váo sáng nay.
Kỹ thuật diễn đỉnh cao này khiến Tô Ly phải bội phục không thôi.
Nàng lẳng lặng rút tay lại, ngồi xuống ghế dựa, dịu dàng cười nói: "Ta cũng chỉ đùa với Chương tiểu thư mà thôi, ngươi đừng để ý."
Sau đó quay qua hỏi Hàn Tương Quân: "Ca ca ăn cơm chưa?"
"Chưa, đêm nay Chương trang chủ mở tiệc thịnh soạn chiêu đãi, lát nữa chúng ta sẽ qua đó, đến lúc đó muội còn phải đích thân tới bồi tội."
Chuyện này là đương nhiên, vì thể diện, mỗi người khách sáo nhường nhau một bước là xong việc rồi, nàng hiểu được.
Vì thế nàng ngoan ngoãn khéo léo đáp: "Dạ."
Chương Diệc Nho đã âm thầm chú ý đến nàng kể từ khi nàng mới vào cửa, mỹ nhân dưới ánh nến xinh đẹp khuynh thành, hắn ta vừa cười vừa nói: "Đã vậy thì chúng ta cùng qua đó đi, chắc bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."
Hàn Tương Quân gật đầu, hắn đứng dậy đi ra ngoài trước, Chương Diệc Thiến cũng mau chóng sửa soạn lại tóc tai một chút rồi bám theo sát sau lưng.
Hai người đi phía trước, Chương tiểu thư vừa đi vừa cười nói, mà Hàn Tương Quân cũng thỉnh thoảng gật đầu phụ họa hai câu.
Tô Ly đi đằng sau bĩu môi, nam nhân chó vẻ ngoài thu hút đào hoa, hại nàng sáng sớm đã vô duyên vô cớ bị người ta cào cho một cái.
Có lẽ là cảm nhận được nàng đang oán thầm, Hàn Tương Quân bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm ngầm có ý cảnh cáo, sau đó lại tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện với Chương tiểu thư.