Trong gian nhà tranh trên núi Vọng Du.
Đây là đợt trị liệu cuối cùng của Hàn Tương Quân, hắn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại trong lúc Lục thần y châm cứu.
Mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng kiên trì ngâm mình trong dược tuyền, mặc dù cơ thể hắn hơi mệt mỏi nhưng đầu óc đã dần minh mẫn hơn.
“Không lâu nữa là ngài có thể xuống núi rồi điện hạ.” Lục thần y gỡ từng châm bạc trên đầu hắn xuống.
Hàn Tương Quân hơi híp mắt, hỏi ông ta: “Ông có biết một cung nữ tên là Lục Cần phục vụ bên cạnh Hoàng hậu vào hai mươi năm trước không?”
Tay cầm châm của Lục thần y dừng lại: “Điện hạ, lão hủ ở ẩn nhiều năm, chưa từng đến Kinh Thành, càng không quen biết cung nữ bên cạnh Hoàng hậu.”
“Ồ? Vậy ông có quan hệ gì với Lục Hoàn Thịnh?”
“Lão hủ cũng không biết Lục Hoàn Thịnh.”
Hàn Tương Quân bỗng nhiên nở nụ cười, một nụ cười ba phần buốt giá bảy phần lạnh lẽo: “Chưa có người nào nói láo trước mặt cô mà có kết cục tốt đâu.”
Hắn quay người, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Tại sao ông không thừa nhận mình là Lục Hoàn Thịnh? Ông sợ sẽ dính líu đến Lục Cần ư?”
Lục thần y không đáp lời, chỉ lùi về sau hai bước rồi quỳ rạp xuống đất: “Điện hạ, đã nhiều năm rồi lão hủ không dính dáng đến chuyện thế tục, kính xin điện hạ giơ cao đánh khẽ.”
Hàn Tương Quân đứng dậy, nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu mới lẩm bẩm: “Quả nhiên cô là người cô đơn.”
Sau đó, hắn đi ra khỏi nhà tranh, ra lệnh cho thị vệ trong viện: “Đốt sạch nơi này đi, không được để lại một cọng cỏ nào.”
…
Từ ngày bị Hàn Tương Quân mang về, đã gần mười ngày rồi Tô Ly chưa ra khỏi phòng.
Tỳ nữ Yên Thu cũng không biết nàng đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy là cô nương kiệm lời ít nói, kỳ lạ ở chỗ ngay cả Khương công tử tới mà nàng cũng hờ hững.
Bây giờ lòng Tô Ly như tro tàn, lần nào nàng cũng lên kế hoạch kỹ lưỡng mà vẫn bị bắt trở về, giống như Tôn Ngộ Không có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Phật Như Lai.
Nàng không thể chống lại cốt truyện, không thể đấu lại số mệnh.
Hơn nữa, càng gần đến ngày Hàn Tương Quân khôi phục trí nhớ, Tô Ly luôn có cảm giác rằng cái chết của mình cũng cận kề.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, nàng chẳng buồn đi lấy lòng nam nhân kia.
Thế là, cả ngày Tô Ly đều sa sút tinh thần, chờ đợi cây đao treo trên đầu rơi xuống.
Biết đâu sau khi mọi chuyện xong xuôi nàng lại có thể xuyên trở lại cuộc sống nhân viên văn phòng nhỏ bé của mình.
Vì vậy, nàng cứ thế sống mặc đời cuốn trôi.
Hàn Tương Quân đoán có lẽ Tô Ly đã bị chuyện ngày hôm đó dọa sợ, nên lần đầu tiên hắn thể hiện lòng thương tiếc, không trách cứ thái độ lạnh nhạt của nàng.
Trái lại, thấy thức ăn ngon, đồ chơi vui nào hắn cũng sai người đưa đến cho nàng.
Trong mắt người ngoài, Tô Ly gặp phúc trong họa, nhận được sự thương xót của Thái tử.
Nhưng trong mắt Tô Ly, đây là trò đùa cuối cùng của chủ nhân với con thỏ trước khi nó bị giết.
Ngày hôm đó, cuối cùng trận tuyết rơi đã lâu cũng ngừng lại, bầu trời trong xanh, Yên Thu cổ vũ nàng ra ngoài đi dạo một chút.
Không biết nàng ấy kiếm được cái xẻng ở đâu ra đưa cho Tô Ly để nàng ra ngoài đắp người tuyết.
Tô Ly đẩy cửa sổ ra, nhìn bầu trời quang đãng rực rỡ bên ngoài và những bông tuyết trắng xóa như kẹo bông, không hiểu sao tâm trạng nàng lại tốt lên một chút.
Thế là nàng lấy bộ y phục bằng bông trong tủ ra thay, khoác thêm một chiếc áo choàng dày dặn.
Tô Ly bọc mình thành một cái bánh chưng, nhận lấy cái xẻng Yên Thu đưa cho rồi hùng hổ chạy ra ngoài cửa.
Nàng hì hục nặn hai quả cầu tuyết một lớn một nhỏ khoảng nửa canh giờ.
Hai quả cầu này khá lớn, Tô Ly không thể tự di chuyển chúng được bèn để hai hộ vệ xếp chồng lên giúp mình.
Thị vệ vô cùng khinh thường trò chơi đắp người tuyết trẻ con này nhưng vẫn đi tới, dùng một tay nâng quả cầu tuyết cao cỡ nửa người lên.
Hai quả cầu chồng lên nhau, hình thành dáng vẻ người tuyết tròn vo, tiếp theo chỉ cần chạm trổ tỉ mỉ là được.
Tô Ly giẫm lên ghế, làm đôi mắt và cái mũi xiêu vẹo cho người tuyết.
Ngay cả củ cà rốt làm mũi kia cũng cong vẹo, cực kỳ qua loa.
Cuối cùng nàng còn quấn cho người tuyết một mảnh vải thật dài trông rất này nọ.
Tô Ly chống nạnh thưởng thức "kiệt tác" của mình một lúc, sau đó nói với Yên Thu: “Mang một cây roi tới đây giúp ta.”
Yên Thu không biết nàng muốn làm gì, chỉ nhanh chóng đi tìm một cây roi đưa cho nàng.
Tô Ly nắm roi quất hai cái xuống mặt tuyết.
Rất tốt, rất thuận tay, lực cũng vừa phải, nhất là tiếng vang khi vung roi vô cùng đáng sợ.
Nàng giang rộng hai chân ổn định trọng tâm đứng trước mặt người tuyết.
Sau đó, nàng vung roi thật mạnh về phía trước, trên người người tuyết lập tức xuất hiện một vết hằn thật sâu.
Tô Ly thở hắt một tiếng, tiếp tục đánh, đánh một câu là mắng một câu.
“Cẩu nam nhân!”
“Cẩu nam nhân!”
Nàng trút giận một lúc đến khi trên người người tuyết hằn đầy vết roi ngang dọc, bản thân nàng cũng kiệt sức thở hồng hộc.
Tô Ly bỗng nhiên chống nạnh cười lớn.
“Ha ha ha ha ha… Cho ngươi bắt nạt ta này, xem ta có đánh chết ngươi không!”
Thị vệ cách đó không xa nhìn Tô Ly với vẻ mặt chết lặng, tỳ nữ Yên Thu thì lo lắng không thôi, cho rằng cô nương bị điên rồi.
Nàng ấy đang định đi lên an ủi Tô Ly lại đột nhiên nhìn thoáng qua bóng người đứng ở cửa viện, Yên Thu ngước mắt lên nhìn mới biết là Hàn Tương Quân đang đứng ở đó, không biết hắn đã tới từ bao giờ.
Nàng ấy nhắc nhở: "Cô nương? Cô nương?"
Tô Ly đang đánh sướng tay, không quay đầu lại mà nói: “Đừng quấy rầy ta, ta đang dạy dỗ tên cẩu nam nhân này!”
Nàng lại tiếp tục vung thêm hai roi nữa.
“Cẩu nam nhân là ai?”
Hàn Tương Quân đi đến phía sau nàng, trong mắt hiện lên ý cười hẹp hòi.
Bàn tay vung roi của Tô Ly chợt vung vào khoảng không, vung đến nỗi suýt nữa đã trật khớp.
Nàng quay đầu nhìn Hàn Tương Quân một cái, lập tức chột dạ cúi đầu giả ngu.
Hàn Tương Quân nhìn bộ y phục bao bọc tròn vo trên người nàng rồi nhíu mày ghét bỏ.
Hôm nay Tô Ly càng ngày càng không để ý tới hình tượng, chỉ có mỗi gương mặt là còn coi được.
Có đôi khi ngày thường nàng thức dậy còn không rửa mặt, nhem nhuốc đi lại trong phòng.
Hắn đến gần hai bước đang định khiển trách nàng hai câu thì có thị vệ chạy tới, ghé vào tai hắn bẩm báo tình hình.
"Bắt được rồi? Xác nhận là thật?" Hắn hỏi.
“Đúng ạ, là Lưu tướng quân tự tay bắt được, đưa tới trong đêm ba ngày trước.”
“Người đâu rồi? Đưa ta tới đó, ta muốn tự mình thẩm vấn.”
“Rõ.”
Gương mặt Hàn Tương Quân lạnh lẽo, hắn không để ý tới Tô Ly nữa, chỉ quay người đi theo thị vệ.
Hắn xuất hiện một cách khó hiểu, đến và đi như một cơn gió.
Tô Ly bị phá đám nên mất hứng, ném roi đi rồi quay về gian phòng.
…
Trong một gian phòng nằm ngược ở viện tử phía nam, ánh sáng lờ mờ.
Hàn Tương Quân ngồi trong bóng tối, nhìn người đang nằm hấp hối trên mặt đất với vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn như thể đang nhìn một vật phẩm bình thường, chứ không phải một kẻ hấp hối sắp chết.
"Nói xem ngươi biết chuyện gì, là ai sai khiến ngươi động tay động chân trên ngựa của cô? Trong doanh trại còn có bè lũ nào nữa?”
Người kia cúi đầu xuống mặt đất, cơ thể run lẩy bẩy có lẽ vì lạnh mà cũng có lẽ vì chảy máu quá nhiều.
Hắn ta không còn sức lực để ngẩng đầu lên, chỉ mở hé mắt nhìn qua rồi lại nhắm lại.
“Ta sẽ không nói, ngài muốn chém giết muốn xẻ thịt như thế nào cũng được.”
Hàn Tương Quân cười lạnh: “Ngươi không nói cô cũng hiểu được, là Tứ đệ ngoan của cô giật dây ngươi chứ gì? Nhưng mà chuyện này không quan trọng, cô chỉ muốn biết trong doanh trại còn vây cánh nào nữa thôi.”
“Nếu ta nói thì điện hạ sẽ tha cho ta ư?”
“Không đâu, nhưng có thể để cho ngươi được toàn thây, tiện thể tha cho thê tử và con cái nhà ngươi một mạng.”
Người trên mặt đất đột nhiên giãy giụa: “Ai làm người đó chịu, thê tử và con cái của ta vô tội.”
Hàn Tương Quân không để ý tới hắn ta, lấy một danh sách trong tay áo ra, sai người đưa cho hắn ta: “Ngươi chỉ cần nhận ra những người này là được.”
Người nọ liếc qua danh sách với vẻ mặt thất thần.
Sau đó, hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại không nói một lời.
Thị vệ rút đao ra đâm vào mắt cá chân hắn ta, hắn ta kêu lên đau đớn rồi không thể cử động được bàn chân kia nữa.
"Ngươi nghe cho kỹ, ngày hôm nay ngươi nhận phải sự tra tấn nào thì ngày khác thê tử và con cái của ngươi cũng sẽ được nếm trải y như thế.
Ngươi có thể chịu cắt đứt gân tay chân, nhưng thê tử và con cái của ngươi thì sao?”
Người trên mặt đất rên rỉ, đau đớn khóc rống lên.
Một lát sau, hắn ta mới cầu xin: “Điện hạ, tội không đổ lên đầu nữ nhân và trẻ con, xin điện hạ hãy thả bọn họ đi.”
“Chỉ có ngươi mới cứu được bọn họ, cô cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Giọng nói Hàn Tương Quân lạnh thấu xương.
Người nọ suy nghĩ một hồi lâu, run rẩy giơ tay lên, chậm rãi lướt qua danh sách, cuối cùng chỉ vào vài cái tên, để lại vài dấu vân tay đẫm máu.
Hàn Tương Quân hài lòng nhận lấy danh sách, nhìn lướt qua.
Sau đó, hắn ném tờ giấy mỏng manh kia vào trong chậu than bên chân.
Chỉ trong chớp mắt, danh sách kia đã bị đốt thành tro bụi.
“Ra tay đi.” Hắn ra lệnh.
Người nọ lập tức vùng vẫy nhưng gân tay gân chân đề đã bị cắt đứt, dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Khi thanh kiếm xuyên qua da thịt, hắn ta đau đớn kêu lên: "Xin điện hạ hãy tha cho thê tử và con cái của ta, cầu xin điện hạ…”
Hắn ta còn chưa nói dứt lời đã không còn sức lực ngã xuống đất, hơi thở cũng biến mất.
Giải quyết chuyện xong xuôi, Hàn Tương Quân đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng hắn ta vừa bước ra ngưỡng cửa đã dừng bước chân.
Không biết Tô Ly đã đứng bên ngoài từ lúc nào.
Ánh sáng chiếu vào trong khi cánh cửa mở ra, một người chảy máu đầm đìa nằm dưới mặt đất, đôi mắt lồi ra, chết không nhắm mắt.
Mái tóc hắn ta rối bù ngâm trong vũng máu, tay chân vặn vẹo thành độ cong kỳ lạ, dáng chết thê thảm kinh khủng.
Nàng hét lên một tiếng chói tai, sợ tới mức đồng tử dại ra.
Hàn Tương Quân nhíu mày, quay người nhìn cảnh tượng trong phòng rồi phất tay cho người đóng cửa lại.
Hắn đi về phía Tô Ly: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta… Ta…” Tô Ly sợ hãi run lên, không nói nên lời.
Vẻ mặt Hàn Tương Quân nhẹ như lông hồng, như thể giết người chỉ là một chuyện thường tình trong mắt hắn.
Vào giờ khắc này nàng mới thực sự nhận ra nam nhân tàn nhẫn điên cuồng bên cạnh mình chính là vị quân vương trẻ tuổi oai phong một cõi, xây dựng giang sơn của mình bằng máu và xương trong truyện kia.
"Ta chỉ đi ngang qua, nghe thấy bên trong có tiếng kêu to nên tò mò nhìn xem.
Ta… Ta không hề biết ngài ở…”
Đôi mắt chết không nhắm lại kia hiện lên trong đầu Tô Ly, không tài nào xóa đi được, nàng đưa tay ôm lấy cơ thể đang run lên của mình.
“Sợ à?” Hắn hỏi.
Tô Ly gật đầu.
“Vậy sau này ngoan ngoãn một chút.”
Lời này của Hàn Tương Quân như thể ám chỉ ý tứ riêng.
Tim Tô Ly đập thình thịch, nàng lo lắng nhìn về phía hắn nhưng không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào trên mặt hắn.
Hàn Tương Quân đưa tay ra dắt Tô Ly, nàng cũng không dám phản kháng, vừa thấp thỏm vừa sợ hãi đi theo hắn trở về.
Mãi đến khi quay lại trong phòng, nàng vẫn chưa hoàn hồn.