Tô Ly đi dạo trên đường phố một vòng, thấy cũng không có gì vui vẻ, nhưng đã ăn uống no say rồi mới trở về nhà.
Xe ngựa vừa dừng lại ở cửa chính thì đã có một thị vệ chạy đến bẩm báo, nói Mục tướng quân đã chờ ở thư phòng.
Hàn Tương Quân lập tức xuống ngựa, vội vã rời đi.
Tháng trước Hàn Tương Quân đã dâng tấu lên xin phong tước, Thành Vĩnh Đế vui mừng khôn xiết, Phong Quốc có Mục Thân về phe như hổ mọc thêm cánh, vì thế lập tức phong Mục Thân làm Đại tướng quân chinh phạt phương Bắc, đồng thời còn chiêu cáo toàn thiên hạ và ban thưởng thêm nhà cửa, nô bộc ở Kinh Thành cho hắn ta.
Hành động này không chỉ thể hiện sự đánh giá cao của ông ta với Mục Thân mà còn là để trấn an các tướng sĩ tiền triều đã chiêu mộ.
Phong Quốc là một quốc gia rộng lớn, hạ mình cầu hiền, chỉ sử dụng người tài, bất kể là tiền triều hay người cũ mới gì, chỉ cần bọn họ có gan tạo dựng sự nghiệp và cống hiện thì quân chủ đều sẽ luận công ban thưởng, tuyệt đối không bất công.
Mục Thân ra làm quan, điều này đã nâng cao tinh thần của quân viễn chinh phương Bắc lên rất nhiều.
Một số người bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, dâng tấu bày tỏ ý kiến muốn trận chiến Ấp Quốc này phải mau chóng kết thúc, tranh để mặt trận chiến đấu kéo dài, gây nên gánh nặng cho quốc khố.
Vì thế, Thành Vĩnh Đế lập tức hạ mật chỉ, yêu cầu Hàn Tương Quân phải tốc chiến tốc thắng, kết thúc cuộc chinh phạt Ấp Quốc.
Đương nhiên, Hàn Tương Quân cũng hy vọng chiến sự này có thể mau chóng kết thúc.
Hắn đã rời khỏi Thượng Kinh quá lâu, trong triều đã xảy ra rất nhiều biến động.
Nhất là tên Tứ Hoàng đệ Hàn Tương Trưng trước giờ không hòa hợp với hắn kia, trong một năm kể từ khi hắn rời đi, hắn ta đã âm thầm lay động rất nhiều quân cờ quan trọng của hắn.
Nếu như về trễ một năm rưỡi nữa, vậy đến lúc đó, cho dù hắn đã ổn định được binh quyền trong tay, thì e rằng triều chính đều đã bị Hàn Tương Trưng kiểm soát chặt chẽ rồi.
Nhưng lúc này,trận chiến quan trọng nhất là ở Lô Thành, chỉ có chiếm được Lô Thành thì mới có thể trực tiếp tấn công vào thủ phủ của Ấp Quốc.
Nhưng hiện tại Ấp Quốc quyết chiến một trận sống mái, quân dân đoàn kết chưa từng có, muốn đánh nhanh thắng nhanh e rằng không dễ.
Hàn Tương Quân ngồi trên ghế chính, bên trái là Mục Thân và vài trợ tá thân phận khác cùng bàn bạc chiến sự ở Lô Thành lần này.
"Chư vị cho rằng, Lưu Huệ là người như thế nào?"
Mục Thân mở miệng nói: "Người này võ nghệ cao cường, anh dũng thiện chiến, lại túc túc trí đa mưu, ý thức chiến đấu cực kỳ nhạy bén.
Vua Ấp Quốc cử người này đến canh giữa Lô Thành, đồng nghĩa với việc liều chết đánh một trận."
Hàn Tương Quân gật đầu: "Mục tướng quân nói rất đúng, ta vốn có ý định thu người này về dưới trướng, từng nhiều lần phái người đi thuyết phục nhưng đều không có kết quả.
Trước đó Thường Hoàn Đế bắt cha hắn ta ngồi tù oan ức, sau đó lại bị kẻ gian đầu độc chết đột ngột trong ngục, nhưng không ngờ hắn ta lại bỏ qua hiềm khách trước đó và vẫn trung thành với hôn quân."
Trợ tá Ngô Tự Tân nói: "Điện hạ, Lưu Tử Huệ trấn giữ Lô Thành, chỉ thủ chứ không tấn công, rất có ý định dây dưa với quân ta đến chết, nếu hắn ta biết được lương thảo của quân ta thì kế này chắc chắn sẽ không cần đánh mà thắng."
Hàn Tương Quân hỏi: "Lương thảo quân ta đủ chống đỡ được bao lâu nữa?"
"Công bố với bên ngoài là hơn nửa năm, nhưng trên thực tế thì cùng lắm là một tháng mà thôi."
Vừa dứt lời, mấy người trong phòng lập tức thở ra một hơi khí lạnh.
Ngón tay Hàn Tương Quân gõ gõ tay ghế, nhìn về phía Mục Thân, chỉ thấy hắn ta trầm mặt ánh mắt lạnh lẽo, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Trợ tá Tiêu Sùng nói: "Điện hạ, ngài có thể phái người cấp báo cho Thánh thượng biết được không?"
Hàn Tương Quân cười lạnh: "Sao Thánh thượng lại không biết tình thế khó khăn của quân viễn chinh phương Bắc chứ? Chỉ là có người muốn hỗ trợ hay không mà thôi." Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo: "Hay cho một tên Hàn Tương Trưng, nhân lúc người ta gặp khó khăn mà dở thủ đoạn sau lưng, đợi cô diệt Ấp Quốc quay về nhất định sẽ tính sổ với hắn ta cẩn thận."
Hắn hỏi Mục Thân: "Mục tướng quân có thể nghĩ ra kế sách gì không?"
Mục Thân nói: "Tên Lưu Huệ này lắm mưu nhiều kế, nhưng có một điều là hắn ta cũng rất đa nghi.
Bên cạnh hắn ta có một cố vấn tên Trần Trung Bính, thuộc hạ đã từng gặp người này một lần, gã ta là một kẻ tham lam, hoang dâm vô độ, có lẽ chúng ta có thể ra tay từ gã.
Điện hạ, quân ta có gián điệp ở Lô Thành không? Nếu có thể lợi dụng một chút để Trần Trung Bính thuyết phục Lưu Huệ xuất chinh.
Chỉ cần hắn ta quất quân thì thuộc hạ có thể nắm chắc việc chiếm đóng Lô Thành."
Ngô Tự Tân vỗ đùi, thở dài nói: "Kế này của Mục tướng quân rất tốt, chỉ có điều, ba tháng trước sau khi Lưu Huệ tiếp nhận Lô Thành thì đã làm một trận gột rửa lớn trong thành, gián điệp của chúng ta cũng đã bị xử lý sạch sẽ.
Tên Lưu Huệ này, làm việc thực sự rất cẩn thận."
Sau đó mọi người bắt đầu im lặng.
Lúc này, vấn đề lương thảo cấp bách, đây chính là điểm mấu chốt quyết định cuộc chiến có thể tiếp tục được không.
Triều đình lấy lý do quốc khố thâm hụt để từ chối thỉnh cầu của Hàn Tương Quân.
Nhưng nếu lúc này mà lui binh thì Châu Thành vừa chiếm được sẽ bị Ấp Quốc lấy lại lập tức.
Như vậy trận chiến này chẳng phải sẽ thành một trò đùa sao?
Vẻ mặt Hàn Tương Quân âm trầm.
Tiêu sùng bày mưu nói: "Nếu chúng ta mượn tiền mua lương thực thì sao?"
"Mượn ở đâu?"
Tiêu Sùng nhìn về phía Hàn Tương Quân: "Điện hạ, Tri Quốc vừa đưa một công chúa qua đây, ý đồ quy phục rõ ràng.
Nếu đã như vậy thì sao chúng ta không mượn Tri Quốc một ít?"
Hàn Tương Quân suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu nói: "Có thể thử một chút."
...
Vài ngày sau, Hàn Tương Quân đều bận rộn việc ở quân doanh, đi sớm về trễ, có khi còn ngủ luôn ở doanh trại, đã lâu rồi Tô Ly không gặp hắn.
Ngày hôm đó, Tô Ly đang học thêu thùa với Thải Vân.
Để vượt qua quãng thời gian buồn chán, nàng quyết định tự mình thiết kế một bộ quần áo, muốn thêu trên cổ áo mấy bông hoa đào.
Thải Vân rất giỏi việc này, thế nên nàng đã học hỏi từ nàng ấy.
Nàng cầm kim chỉ nhắm vào hình vẽ bên trên, nàng dùng sức đâm từng mũi đừng mũi kim xuống tựa như có thù oán gì với nó, rồi lại lanh lẹ kéo lên, trông còn rất có hình có dáng.
Đương nhiên, nếu những đường chỉ không xiêu xiêu vẹo vẹo, thì đây chắc chắn là cảnh tượng một nữ tử xinh đẹp dịu dàng đang thêu thùa.
Thải Vân ở bên cạnh nghiêm túc chỉ dạy: "Cô nương, mũi này phải đi lên, đúng rồi, đúng rồi, che chỗ trống kia, để căn bản không nhìn thấy nó nữa."
Tô Ly kiên trì cẩn thận học hỏi, một lát sau, có một tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Cô nương, điện hạ về rồi, hiện tại đang ở trong thư phòng trước sân."
Nàng nhìn sắc trời, thấy cũng đã chạng vạng rồi thì lập tức ra lệnh nói: "Vậy ngươi đến phòng bếp dặn bọn họ làm cơm tối, có thể điện hạ sẽ dùng bữa, kêu đầu bêos làm tỉ mỉ một chút."
"Dạ vâng." Tiểu nha hoàn lập tức rời đi.
Lúc này Tô Ly cũng lười thêu thùa nữa rồi, nàng để cho Thải Vân thu dọn kim chỉ vải vóc gọn vào, mình thì đứng lên chuẩn bị rửa mặt chải đầu một phen.
Sau khi chỉnh trang xong, thấy Hàn Tương Quân còn chưa đến đây thì nàng tự mình đến phòng bếp xem tình hình chuẩn bị như thế nào rồi, chờ đến khi quay lại Phương Phỉ viện, Thải Vân đi tới nói: "Cô nương, điện hạ đến chính viện rồi, hơn nữa bên chính viện cũng phái người tới phòng bếp chuẩn bị cơm tối cho điện hạ, xem ra điện hạ sẽ dùng bữa ở bên đó."
"Hả?" Tô Ly vô cùng kinh ngạc, vị công chúa Tri Quốc kia ở đây lâu như vậy cũng chưa từng thấy Hàn Tương Quân để ý tới nàng ấy, dường như xem nàng ấy như một người không liên quan mới chuyển đến.
Hơn nữa từ sau chuyện túi hương lần trước, công chúa Tri Quốc đã bắt đầu đóng cửa tĩnh tâm, hành động cũng cực kỳ kiềm chế, nàng suýt nữa thì quên ở chính viện còn có một người như vậy.
Không ngờ hôm nay Hàn Tương Quân lại tới chính viện.
Lúc này nàng cũng không giải thích được cảm giác trong lòng.
Có điều, tiểu nương tử của hắn ở chính viện, hắn đột nhiên muốn tới gặp tiểu nương tử của mình cũng không có gì đáng trách.
Bữa cơm tối này, Tô Ly tự mình ăn, đồ ăn rất nhiều, nàng ăn căng cả bụng, phải đi tới đi lui trong phòng để tiêu hóa.
Lúc Thải Vân bước vào đổi chậu than, nàng hỏi: "Điện hạ vẫn còn ở chính viện sao?"
"Cô nương, vẫn còn ở đó, nghe nói đã ăn cơm xong rồi, có lẽ điện hạ có chuyện muốn bàn bạc với Trinh phu nhân cũng nên."
Tô Ly hừ lạnh, nghĩ thầm, bàn bạc cái quỷ gì chứ? Chuyện duy nhất mà tên nam nhân kia có hứng thú bàn bạc cùng nữ nhân chính là chuyện trên giường đó.
Vậy nghĩa là đêm nay hắn sẽ không tới đây, nếu thế mình còn chờ làm gì nữa, sau đó nàng ra lệnh: "Mang nước vào đi, ta muốn rửa mặt đi ngủ.
À đúng rồi, đóng luôn cửa viện vào, đề phòng trộm cướp!"
Chờ khi Tô Ly rửa mặt xong nằm xuống, nàng sững sờ nhìn chằm chằm hoa mẫu đơn trên đỉnh màn, một lát sau mới bật cười thành tiếng.
Nàng đúng là điên rồi, sao lại bắt đầu để ý tới chuyện này như vậy chứ? Người ta đi ngủ với tiểu nương tử của người ta, nàng có tư cách gì mà để ý? Hừ, bản thân nàng cũng chỉ là một người làm công mà thôi.
Trằn trọc hồi lâu không ngủ được, suy nghĩ rối bời, nàng nhẹ nhàng đứng lên mở cửa tủ lấy một chiếc hộp từ bên trong ra.
Bên trong chứa toàn bộ tài sản của nàng, có đồ trang sức, có bạc, nàng đổ tất cả xuống giường, đếm đi đếm lại khoảng ba lần thì tinh thần mới phấn chấn trở lại.
...
Chính viện.
Từ khi Hàn Tương Quân bắt đầu bước vào cửa phòng, Trinh Miểu Tinh vẫn im lặng, lúc đầu Hàn Tương Quân hỏi qua loa vài câu, nàng ấy cũng đáp lấy lệ vài lời, dịu dàng không mặn không nhạt.
Khung cảnh lại trở nên tĩnh lặng, có vẻ hơi xấu hổ, sau đó Hàn Tương Quân cũng không nói nhiều nữa, hắn cầm quyển sách ngồi trên ghế dài chăm chú đọc.
Tỳ nữ Lư Quyên thấy trời đã muốn, sắp tới giờ ăn cơm thì đi tới bên cạnh Trinh Miểu Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Công chúa, dường như điện hạ muốn dùng cơm ở đây, có cần phải đến phòng bếp kêu chuẩn bị cơm nước không ạ?"
Trinh Miểu Tinh yên lặng ngồi trên ghế hồi lâu, cũng thấp thỏm một lúc, không biết Hàn Tương Quân đột nhiên qua đây vì chuyện gì, nhưng kể từ sau khi hắn vào cửa thì vẫn luôn ngồi đọc sách, nàng ấy cũng không tiện rời đi, vì thế đành phải ngồi cùng.
Nàng ấy lặng lẽ đưa mắt nhìn sang bên cạnh, dường như người nọ cũng có ý muốn ở lại đây ăn cơm, vì thế đã gật đầu nói: "Ngươi đi đi."
Lại im lặng hồi lâu, mãi đi khi cơm nước được dọn lên thì hai người mới nhấc chân ngồi xuống trước bàn.
Sau khi im lặng ăn cơm xong, dường như Hàn Tương Quân vẫn không có ý định rời đi, hắn hỏi nàng có biết chơi cờ không.
Nàng ấy lại không thể làm gì khác, đành phải sai người lấy bàn cờ ra rồi kiên nhẫn đánh với hắn.
Cứ như vậy, mãi đến khi màn đêm buông xuống, lòng nàng bắt đầu hỏng sợ, không phải là hắn định ngủ lại đây đó chứ? Tuy là lúc bị đã tới, nàng ấy đã cam chịu chấp nhận chuyện này, nhưng giờ đây nàng lại cảm thấy cực kỳ kháng cự.
Nàng cũng không muốn hầu hạ hắn, không muốn trở thành nữ nhân của hắn.
Trước đó nàng cố gắng tạo ra tai tiếng ngang ngược độc đoán cũng là vì muốn làm cho hắn chán ghét mà vứt bỏ mình.
Đương nhiên, có vẻ như cũng có chút hiệu quả, cho nên khoảng thời gian này đều rất yên ổn.
Nàng lấy hết can đảm nói: "Điện hạ, đêm đã khuya, mời ngài về cho, chắc hẳn Tô cô nương đã đợi rất lâu rồi."
Nàng ấy cố ý lấy Tô Ly ra làm cái cớ, âm thầm quan sát vẻ mặt của hắn.
Chỉ thấy ngón tay đang cầm con cờ của hắn, vốn muốn hạ xuống bàn cờ thì lại chậm rãi đổi hướng ném vào trong hũ cờ.
Sau đó, hắn đứng lên nói: "Cô đi đây, ngươi nghỉ ngơi sớm đi!"
Chờ hắn đi rồi, Lư Quyên mới đi vào hỏi: "Công chúa, người thấy lần này điện hạ có ý gì? Sao đột nhiên lại tới chỗ của chúng ta?"
Trinh Miểu Tinh ngơ ngác lắc đầu, nàng ấy vừa mới thẳng thừng từ chối sự sủng ái, trái tim trong ngực đập bình bình, còn tưởng rằng lúc đó hắn sẽ tức giận mà trách phạt mình.
Nếu trách phạt bình thường thì nàng cũng không ngại, chỉ sợ là hắn cảm thấy bị mất mặt rồi muốn cưỡng ép nàng thôi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng nghĩ nhiều quá rồi, xem ra tên của Tô cô nương vẫn còn rất có ích.
Nàng ấy cắn môi suy nghĩ, một lát sau nói: "Lư Quyên, hai ngày nữa ngươi gửi một bức thư khác ra ngoài đi."
Hôm nay Hàn Tương Quân cư xử khác thường, cũng không biết sau này hắn có dễ nói chuyện như vậy nữa không, nàng không muốn đợi thêm nữa.
...
Hàn Tương Quân rời khỏi chính viện, đang muốn tới Phương Phỉ viện thì nửa đường lại gặp Tần Trung đến bẩm báo.
"Có chuyện gì?"
"Tiêu Sùng vừa tới, thuộc hạ đã mời hắn vào thư phòng rồi ạ."
Hắn lập tức nhấc chân đổi hướng, đi về phía thư phòng ở sân trước, mãi đến khi bàn bạc với nhóm trọ tá xong, trời đã quá muộn, sau khi suy nghĩ một hồi hắn lập tức mặc áo choàng rồi nhanh chóng quay trở lại quân doanh.