Bữa tối, khi Tô Ly đến tìm Hàn Tương Quân thì không thấy hắn ở đây.
Trong lều trại có mấy tỳ nữ đang thu dọn đồ đạc, thấy nàng tiến vào thì kinh ngạc trong chớp mắt rồi lại bận bịu làm việc.
"Sao các ngươi lại thu dọn đồ đạc?"
Trái tim nàng đập bình bịch, cho rằng Hàn Tương Quân phải đi luôn rồi, nàng còn chưa kịp năn nỉ hắn đồng ý đâu.
Lúc này Lan Anh đi từ trong phòng ra, cầm áo choàng của Hàn Tương Quân trên tay, nàng ta nhìn thẳng đi qua người Tô Ly, tựa như không hề nhìn thấy nàng.
"Các ngươi bỏ mấy đồ điện hạ hay dùng vào trong cái rương kia, nhớ phải dùng vải mềm gói kỹ lại, tránh để bị hư hỏng trên đường đi."
"Dạ." Mấy tỳ nữ đồng thanh đáp lại.
Tô Ly bước tới hỏi Lan Anh: "Tại sao lại dọn đồ?"
Lúc này Lan Anh mới như phát hiện ra nàng, nói: "Điện hạ không nói cho ngươi biết sao? Chúng ta sắp phải đi rồi."
Nàng ta nhấn mạnh từ "chúng ta" này, như có chút đắc ý về đẳng cấp của mình, không nghe kỹ thì đúng là không dễ phát hiện ra.
Tô Ly biết, tất cả tỳ nữ ở đây đều có địch ý với nàng, vì vậy nàng có thể hiểu được sự thù địch mơ hồ này của Lan Anh, cũng không để trong lòng.
Lúc này nàng chỉ quan tâm khi nào thì Hàn Tương Quân sẽ rời đi.
"Điện hạ nói khi nào thì sẽ đi?"
"Nếu điện hạ không nói cho người biết thì ta đây cũng không thể trả lời được." Nàng ta xoay người tiếp tục công việc của mình.
"Vậy xin hỏi khi nào thì điện hạ trở về?" Nàng hỏi tiếp.
Thế nhưng không có ai đáp lại nàng.
Tô Ly khẩn trương đi tới đi lui vài bước, đang nghĩ sẽ ở đây chờ Hàn Tương Quân trở về, nhưng nửa canh giờ trôi qua, Thải Vân đã đứng ở ngoài gọi nàng đi ăn tối rồi mà Hàn Tương Quân vẫn chưa về.
Thấy đám tỳ nữ vẫn đang dọn dẹp đồ đạc, nàng nghĩ thầm, muốn đi cũng không thể đi nhanh như vậy được, thế nên đã đi ra ngoài theo Thải Vân về ăn tối trước.
Nhưng nàng chưa đi được mấy bước thì nhớ ra mình để quên khăn tay ở bên trong nên quay lại lấy.
Đang lúc chuẩn bị vén rèm lên thì đã nghe thấy giọng nói giận dữ bất bình của mấy nha hoàn bên trong.
"Nàng ta là cái thá gì mà đòi hỏi thăm hành tung của điện hạ chứ? Cũng không tự xem mình là loại hàng gì, có thể sánh được với Lan Anh tỷ tỷ sao?"
"Cho rằng sử dụng chút thủ đoạn quyến rũ dụ dỗ là có thể bám lấy điện hạ chắc? Điện hạ của chúng ta anh minh thần vũ nhường nào, tới lượt loại người như nàng ta tơ tưởng đến sao? Bây giờ ngay cả việc điện hạ sắp phải đi mà nàng ta cũng không biết, có thể thấy được, ở trong lòng điện hạ, vẫn là Lan Anh tỷ tỷ quan trọng."
"Các ngươi chớ có nói bây, mau thu dọn đi." Là giọng nói của Lan Anh.
"Lan Anh tỷ tỷ, những lời bọn ta nói đều là thật, mấy ngày nay bọn ta đã sớm không vừa mắt nàng ta rồi."
"Đó là nữ nhân của điện hạ, từ khi nào đến lượt các ngươi nhìn không thuận mắt, chán sống rồi phải không?"
"Chúng ta..." Dường như nha hoàn kia phát hiện mình đã nói sai, giọng nói nhỏ lại: "Chúng ta cũng là cảm thấy không đáng thay tỷ tỷ mà thôi."
Sau đó là tiếng thu dọn đồ đạc loạt xoạt, Tô Ly dừng chân nghe một lát rồi bĩu môi, cũng chỉ có các ngươi mới coi nam nhân kia là bảo bối mà thôi, là do các ngươi không nhìn thấy thủ đoạn độc ác, bộ dạng mặt người dạ thú của hắn ta đấy.
Nàng cũng lười vào lấy khăn tay, dẫn theo Thải Vân đi về lều trại của mình, mau chóng ăn cơm.
"Thải Vân, ngươi có biết lai lịch của Lan Anh kia thế nào không?"
Thải Vân đang cầm bát nghe vậy thì khựng lại: "Lan Anh cô cô ạ, nàng ta là nữ quan chưởng sự của Đông Cung, có quyền thế rất lớn."
"Lớn đến mức nào?"
"Ừm...!Dù sao thì tất cả chuyện trong Đông Cung đều do nàng ta quản lý."
"Nói vậy là Hàn...!Thái tử điện hạ rất tin tưởng nàng ta nhỉ?"
Thải Vân đáp: "Đương nhiên rồi ạ, từ nhỏ Lan Anh cô cô đã đi theo điện hạ rồi, ngài ấy vô cùng tin tưởng nàng ta, hơn nữa nô tỳ còn nghe nói..." Nàng ấy nghiêng người lại gần một chút, nhỏ giọng nói: "Sau này điện hạ sẽ thu nàng ta vào phòng đó."
Nói xong nàng ấy lại dặn dò thêm: "Cô nương, dù sao nếu người gặp phải Lan Anh cô cô thì cũng đừng đắc tội với nàng ta."
Tô Ly cắn đũa hỏi: "Tại sao?"
"Ai nha, cô nương ngẫm thử mà xem, sau này người muốn đi theo Thái tử, nhưng rất có thể phân vị sẽ không cao, nhưng Lan Anh thì không giống vậy.
Nàng ta rất được điện hạ coi trọng, nói không chừng sẽ áp người một cái đầu ấy chứ, thế nên, tốt hơn hết là cô nương vẫn nên kính trọng nàng ta một chút."
Dáng vẻ của Tô Ly như được dạy dỗ: "Cũng là ngươi nghĩ chu đáo.
Ầy, ta thấy tuổi nàng ta cũng không còn nhỏ nữa đâu, sao điện hạ không sớm thu nàng ta vào phòng chứ?"
"Cái này nô tỳ cũng không biết được, nhưng đúng là Lan Anh cô cô lớn hơn điện hạ ba tuổi thật."
Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, sau khi nói chuyện xong, trong lòng Tô Ly lại thấp thỏm: "Thải Vân, ngươi ra ngoài nhìn xem, nếu điện hạ về lều thì lập tức báo cho ta biết."
"Dạ." Thải Vân đặt bát đũa xuống rồi đi ra ngoài.
Tô Ly vội vàng tìm thứ gì đó để mặc ở trong tủ, sau đó lại chạy đến phía chiếc gương đồng trên kệ rửa mặt để soi.
Nguyên thân vốn có nền tảng tốt, đôi môi không cần tô son cũng hồng, làn da vô cùng mịn màng, quan trọng nhất là thân hình này, chỗ nào nên lồi thì lồi, nên nhỏ thì nhỏ.
Suy nghĩ một chút, nàng lại kéo thấp vạt áo xuống, để lộ ra sợi dây yếm đỏ tươi bên trong.
Trong lòng mau chóng lên kịch bản xem lát nữa nếu gặp Hàn Tương Quân thì sẽ nói cái gì.
Thành hay bại đều phụ thuộc vào lần này, phải dốc hết sức ứng phó!
...
Một lát sau, Thải Vân đã quay về.
"Cô nương, nô tỳ gặp thị vệ của điện hạ, hắn nói điện hạ muốn người qua đó ngay bây giờ."
Hàn Tương Quân chủ động gọi nàng qua đó, có phải sẽ nói chuyện hắn muốn rời đi không?
Tô Ly vội vàng đứng dậy, lại soi gương một chút, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì lập tức đi đến lều trại của Hàn Tương Quân.
Lúc này các tỳ nữ đã đi hết rồi, trong lều trống rỗng, trong góc để mấy cái rương lớn, mà Hàn Tương Quân thì đang ngồi trước bàn chuẩn bị ăn cơm.
Nàng đi tới quỵ gối nói: "Điện hạ kêu Ly Nhi qua đây có chuyện gì thế ạ?"
"Không phải trước đó ngươi đến tìm cô sao? Có chuyện gì?"
Tô Ly treo nụ cười dịu dàng trên mặt, đầu óc chuyển động cực nhanh: "Là như vậy, vừa rồi Ly Nhi thấy tỳ nữ thu dọn đồ đạc, nghe Lan Anh nói là điện hạ sắp phải đi rồi."
"Ừ."
"Điện hạ, khi nào thì ngài đi vậy?"
"Chuyện này để nói sau, đến hầu thiện đã."
Tô Ly lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, cầm muỗng lên múc cho hắn một thìa canh, còn chu đáo khuấy đều rồi thổi nguội.
Nàng ngoan ngoãn khéo léo ngồi một bên, dáng vẻ lặng lẽ quyến luyến không lỡ dứt.
Cuối cùng chờ sau khi nam nhân ăn cơm xong, lại hầu hạ hắn súc miệng, ân cần chu đáo có một không hai.
Hàn Tương Quân liếc mắt nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, suy nghĩ trong lòng của nữ nhân này chỉ thiếu nước viết hẳn lên mặt nữa thôi.
"Qua đây." Hắn ngoắc ngoắc ngón tay.
Tô Ly lập tức dựa sát qua, mỏng manh yếu ớt dựa vào lòng hắn: "Điện hạ, khi nào thì ngài đi thế? Chưa gì Ly Nhi đã bắt đầu thấy nhớ ngài rồi đó."
Thấy nam nhân không nói lời nàng, con mắt chỉ nhìn chòng chọc vào vạt áo của mình, ánh mắt nghiền ngẫm.
Nàng hiểu!
Vì thế lại lập tức kéo vạt áo xuống một chút, hiện tại nàng cũng chỉ có thể "chịu nhục", làm vui lòng hắn mà thôi.
Quả nhiên nam nhân không hề khách sáo nhẹ tay.
"Hôm nay ngoan như vậy, là muốn xin gì cô à?"
Hắn đã chủ động nói ra thì Tô Ly cũng sẽ không che đậy, nàng thở hổn hển nói: "Điện hạ dẫn Ly Nhi đi cùng có được không? Ly Nhi không muốn rời xa điện hạ, hơn nữa Ly Nhi ở bên cạnh còn có thể hầu hạ được ngài, không phải sao?"
"Ồ? Hầu hạ như thế nào?"
Tô Ly thẹn thùng cúi đầu: "Điện hạ muốn như thế nào thì làm thế đó."
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt nam nhân lập tức tối sầm lại, giọng nói khàn khàn: "Tiểu yêu tinh nhà ngươi, cố ý đến câu dẫn cô phải không?"
"Mới không phải đâu, rõ ràng là điện hạ xấu xa lại còn trách Ly Nhi."
"Cô xấu xa như vậy, ngươi còn thích không?"
Nàng thuận thế gác tay lên cổ hắn: "Ly Nhi thích nhất là điện hạ xấu xa như vậy."
Vì thế, hai người bắt đầu hôn sâu, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lép nhép không ngừng bên tai.
Đang lúc hai người hôn say đắm đến mức mất kiềm chế thì ngoài cửa có thị vệ bẩm báo: "Điện hạ, Khuất tướng quân cầu kiến."
Hàn Tương Quân khựng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt vẻ mặt đã tỉnh táo lại.
Hắn vỗ vỗ mông nàng, kêu nàng xuống dưới: "Ngươi về chờ trước đi."
Về chờ đi!
Những lời này làm cho Tô Ly vui vẻ, nói vậy thì tám phần mười là muốn mang nàng đi theo rồi, hơn nữa nam nhân này háo sắc như vậy, rất có thể cũng muốn mang nàng đi theo.
Lúc này, Tô Ly cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng.
Quay về lều trại, nàng lập tức kêu Thải Vân thu dọn đồ đạc, còn mình thì ngồi ở bên giường, nhấc hai cái gối lên, bên dưới là hai món đồ trang sức đơn giản, là một chiếc trâm cài tóc và một chiếc vòng bạch ngọc, là nàng kêu Thải Vân đi nhận.
Tuy nàng cũng muốn mang theo vài bộ quần áo, nghĩ sau này có thể dùng chúng đổi lấy tiền.
Nhưng quần áo mùa đông quá dày, muốn dọn hết đoán chừng sẽ thành một cái bọc quần áo rất lớn, bất lợi cho việc chạy trốn, vì thế chỉ có thể mang theo đồ trang sức bên mình.
Đến lúc đó, trên đường đi xin Hàn Tương Quân ít tiền tài thì hẳn là cũng đủ dùng rồi.
Trong lòng nàng kích động, đã bắt đầu mưu tính đến chuyện sau khi chạy thoát.
Làm thế nào để mai danh ẩn tích, tự lực cánh sinh, làm giàu như thế nào, chờ có tiền rồi thì sẽ nuôi mười tám anh chàng cao to đẹp trai.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
"Cô nương, đã thu dọn xong rồi, khi nào thì chúng ta xuất phát ạ?" Thải Vân hỏi.
Lúc này trời đã tối, dựa theo lời nam nhân kia nói, chuyến đi này là bí mật nên chắc chắn là sẽ xuất phát vào ban đêm.
Vì thế nàng phân phó Thải Vân: "Ngươi ra ngoài nghe ngóng một chút, nếu lều trại của điện hạ có động tĩnh gì thì lập tức tới nói cho ta biết."
"Dạ." Thải Vân rời đi.
Một lúc lâu sau nàng ấy lại run cầm cập trở về: "Cô nương, nghe nói điện hạ vẫn chưa trở về."
"Ồ, ngươi vất vả rồi, ngồi xuống sưởi ấm trước đi." Nàng lại hỏi: "Bây giờ là giờ gì rồi?"
"Sắp canh ba rồi ạ." Thải Vân ngáp một cái.
Nàng ấy vừa ngáp, Tô Ly cũng lập tức ngáp theo liên hồi, ban ngày quá hao tâm tốn sức, buổi tối lại hăng hái lâu như vậy, hiện tại nàng cũng bắt đầu buồn ngủ rồi.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta chợp mắt một lúc, ngươi chông trừng, có người đến thì cứ gọi ta dậy."
Tô Ly không dám ngủ quá sâu, nàng kéo chăn lên đắp, cứ như vậy tựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu thì đột nhiên một tiếng "Rầm" vang lên đánh thức nàng, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, là Thải Vân ngã từ trên ghế xuống.
"Thải Vân, giờ là giờ gì?"
"Cô nương, để nô tỳ ra ngoài xem một chút nhé?"
"Ừ, đi mau về mau!" Nàng ngáp một cái rồi tiếp tục nhắm mắt.
Mười lăm phút sau, Thải Vân vô cùng lo lắng chạy vào: "Cô nương, tỉnh lại đi."
Tô Ly lập tức nhảy dựng lên, kích động hỏi nàng ấy: "Có phải chuẩn bị rồi không?"
"Không phải, điện hạ đã đi rồi!"