Hô hấp vốn đang ổn định của thiếu niên bỗng ngừng trệ, cậu lắp bắp bảo: "Em thay quần áo đây."
Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi trên ghế sô pha "Ừ" một tiếng.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh nơi anh, trong giây lát, Thẩm Trì cảm thấy bản thân đã nghĩ ngợi quá nhiều. Con trai thay đồ thì đâu có gì là to tát? Quay lưng về phía Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu bắt đầu thay quần áo.
Điều hoà phòng thử đồ được bật khá cao, thành thử dù có cởi quần áo nhưng cậu lại chẳng hề cảm thấy lạnh. Người trong gương dường như không nhìn về phía cậu, khiến cậu không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, rồi cuối cùng cũng từ từ cởi quần áo ra, để lộ bờ lưng mịn màng trắng nõn và cả đường cong mảnh khảnh lượn xuống.
Cậu mặc chiếc sơ mi mềm mại màu xanh dương vào. Vừa cài được hai cúc, đằng sau cậu chợt vang lên một giọng nói điềm tĩnh.
"Trên người em không có vết thương."
Cậu trai không khỏi ngẩng đầu lên, để rồi phát hiện Nghiêm Tuyết Tiêu đang lặng lẽ nhìn mình chằm chằm. Mặt nóng bừng, bàn tay đang cài khuy của cậu khựng lại.
Tiếng bước chân truyền đến, Nghiêm Tuyết Tiêu đứng ngay phía sau cậu. Bởi người đàn ông cao hơn cậu hẳn một cái đầu nên cậu có thể trông thấy rất rõ cảnh anh không nhanh không chậm giúp mình cài từng cúc áo một, đi kèm với đó là nhiệt độ từ đôi bàn tay lạnh buốt lướt trên da.
Làn da mỏng manh nơi cậu nhạy cảm tới mức run rẩy. Nhìn bản thân trong gương mặt đỏ bừng, còn anh trai lại giúp mình mặc quần áo, cậu toan thoát ra thì bỗng giọng nói của Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên từ trên phía đỉnh đầu: "Đẹp lắm."
Thiếu niên cố kìm nỗi xấu hổ đang trào dâng trong lòng, đoạn gắng sức cúi đầu xuống để không phải nhìn vào gương, song vành tai lại đỏ bừng cả lên.
Cậu chẳng có đủ can đảm đi thử bộ quần áo khác nữa. Thử xong đúng một chiếc sơ mi, cậu bèn đi ngay khỏi phòng thử đồ. Khoảnh khắc bước ra ngoài phòng, chân cậu gần như mềm nhũn, còn lòng thì thầm nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ đánh nhau nữa.
♪
Sau khi thay quần áo mới, Thẩm Trì quay về căn cứ huấn luyện. Một số lạ gọi cho cậu: "Cho hỏi đây là bạn học Thẩm Trì đúng không? Thầy là thầy Ninh."
Cuộc gọi chìm vào tĩnh lặng trong giây lát. Quả nhiên là ngay cả họ của ông cậu còn chẳng nhớ rõ, khiến thầy Ninh ở đầu dây bên kia đành phải tự giới thiệu: "Thầy là Ninh Viễn, giảng viên môn 'Nhập môn Thể thao điện tử', hôm nay chúng ta vừa mới gặp nhau đấy. Tiện đây cho thầy xin tên đội tuyển của em được không? Thầy có thể chỉ dẫn cho em, nếu em không phiền chuyện thầy dùng nó làm tư liệu buổi học."
"Em không tiện lắm ạ." Cậu trai cúp điện thoại.
"Anh trai gọi điện cho cậu à?" Lam Hằng tới chỗ ngồi của mình. Bình thường, anh rất ít khi trông thấy Thẩm Trì nói chuyện điện thoại với người khác, thành thử mỗi lần cậu nhận được cuộc gọi thì cả phòng tập đều sẽ quay sang nhìn.
"Không phải." Thẩm Trì bật livestream và phủ nhận, "Có giảng viên ở trường bảo muốn hướng dẫn cho ấy mà."
"Đấy là giảng viên của Yến Đại nhỉ." Diệp Ninh chẳng quan tâm đến việc uống nước kỷ tử nữa, hắn ngồi trên ghế, giọng điệu đượm vẻ kính trọng, "Nếu mời được thì cũng vinh dự thật đấy."
"Thầy ấy tên là gì?" Lam Hằng không nhịn được hỏi, ngay cả Hứa Thành cũng phải ngó sang.
"Ninh Viễn." Cậu trai không mấy để tâm mà đeo tai nghe lên.
Ấy vậy, cậu vừa dứt lời, Lam Hằng đã đứng bật dậy khỏi ghế, tựa như mới nghe được điều gì ghê gớm lắm: "Ninh Viễn sao?!"
"Anh biết hả?" Hứa Thành đặt bút viết xuống.
"Cựu vô địch giải CS thế giới hồi trước đấy." Giọng điệu Lam Hằng vô cùng kích động, "Nếu không vì chấn thương nên phải giải nghệ thì có lẽ ông ấy đã lập kỉ lục ba lần đoạt chức quán quân liên tiếp rồi."
Anh là người lớn tuổi nhất trong số bốn thành viên đội TTL, đã từng chứng kiến một thời quá khứ huy hoàng của CS, và cũng biết cái tên Ninh Viễn kia có nghĩa là gì. Đó chính là nhà chiến lược hàng đầu trong thời đại hoàng kim của CS.
Diệp Ninh chưa từng chơi CS, nhưng hắn cũng biết đây là game thuộc thể loại FPS. Nếu có cơ hội được Ninh Viễn tới chỉ dẫn cho cả đội, chắc chắn ấy sẽ là một nguồn trợ giúp không nhỏ. Hắn không khỏi hỏi Thẩm Trì: "Đội trưởng à, cậu trả lời thế nào?"
Cả phòng huấn luyện đều nhìn về phía Thẩm Trì với tràn trề mong đợi, song thiếu niên đáp không chút do dự: "Từ chối rồi."
Nghe câu trả lời ấy, Lam Hằng chẳng lấy làm ngạc nhiên tẹo nào, nhưng anh lại ngầm tiếc rẻ. Hiện giờ TTL không có huấn luyện viên – không phải do bọn họ không trả nổi tiền lương, mà là vì những huấn luyện viên giỏi đều đã tới các đội lớn hết cả. Chẳng một ai sẽ sẵn lòng đến một đội tuyển còn chưa vào được PCL.
Thẩm Trì bật camera rồi vào trận đấu. Toàn bộ sự chú ý của phòng livestream đều đổ dồn lên bộ quần áo mới cậu mặc.
[Bé con mua quần áo mới nè!]
[Cái áo sơ mi màu xanh nước biển này đẹp quá ta]
[Đây là kì tích của em bé đó]
[Dạo này bé con có nhiều quần áo ghê!]
Thẩm Trì cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trên người mình, mặt thoáng ửng đỏ. Dường như Nghiêm Tuyết Tiêu rất thích mua quần áo cho cậu, hồi cậu còn ở nhà họ Thẩm cũng không có nhiều quần áo đến như vậy.
Cậu nhanh chóng dồn sự chú ý vào lại trò chơi trên màn hình. Sau khi được đi tiếp từ PDL, đội có thể đăng kí tham gia các trận đấu tập chính thức. Đấu tập cũng chia ra thành các cấp bậc khác nhau, về cơ bản T01 sẽ dành cho những đội tuyển từ PDL, còn T08 – cấp cao nhất chỉ cho phép các đội tuyển thuộc PCL tham dự.
Theo lý thuyết mà nói, đội dẫn đầu T01 cũng sẽ có cơ hội được thăng cấp lên T08, nhưng đây chẳng phải một chuyện dễ dàng đối với TTL ở thời điểm hiện tại. Lion tiếp tục giữ vị trí ngôi vương của mình tại PDL trong suốt các buổi đấu tập, tổng điểm đang dẫn đầu. Theo sát phía sau là RE, BOX thì vững vàng chiếm cứ hạng ba, còn thành tích của TTL vẫn luôn quẩn quanh ở giữa.
[Khó vào PCL lắm]
[Không thì sao nó lại là giải đấu hàng đầu được cơ chứ?]
[Bán một slot thôi cũng lên tới hàng triệu lận đấy]
[Còn suất vào PDL thì sao?]
[Tui đoán là tầm tám, chín chục nghìn thôi chứ không cao hơn được nữa đâu]
Trận đấu tập buổi chiều kết thúc, Thẩm Trì liếc giao diện tổng kết trên màn hình. Nếu chơi solo, cậu có thể giết được hai mươi mạng trở lên, nhưng chơi theo đội bốn người thì lại không tiêu diệt được đến mười người. Điều này có nghĩa rằng chiến thuật hiện tại đang có vấn đề.
Thiếu niên tóc đỏ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, đoạn bấm số của thầy Ninh: "Tên đội tuyển là TTL."
Cậu cầm điện thoại, dè dặt hỏi: "Thầy đã từng chơi PUBG chưa ạ?"
"Chưa chơi bao giờ."
Thẩm Trì vô cảm cúp điện thoại, chắc chắn là cậu bị ảnh hưởng rồi nên mới nghĩ đến việc tìm thầy Ninh. Tuy đều là game FPS nhưng sự khác biệt giữa hai trò chơi đâu chỉ dừng lại ở cái tên gọi.
Cậu luyện mãi từ chiều đến tối mà chẳng hề ngơi nghỉ, song tỉ lệ tiêu diệt của đội bọn họ vẫn luôn không được như mong muốn. Di động của cậu chợt rung lên, hoá ra là Trang Châu vừa gửi tin nhắn tới.
Trang Châu: Đang muốn mời cậu đi ăn bữa khuya nè.
Thẩm Trì: Không có rảnh.
Một lúc sau, Trang Châu khúm núm gửi tiếp một tin nhắn khác.
Trang Châu: Cậu không đến, tôi sợ Tiểu Tuý cũng không chịu đi.
Thẩm Trì chẳng còn cách nào khác với Trang Châu, bèn hẹn cậu ta ở trước cổng Tây của Yến Đại. Cậu tắt di động, rồi đến cổng phía Tây của trường sau khi tập luyện xong. Trên đường đi, cậu gặp Trang Mạn.
Khác hẳn với sự thân quen trước đây, vẻ mặt Trang Mạn có phần cứng nhắc: "Đã lâu không gặp."
"Gần đây tôi không hay đến thư viện lắm."
Thấy Trang Mạn, cậu mới nhận ra rằng đã lâu lắm rồi cả hai không liên lạc với nhau. Nhớ tới việc lần trước mình không thề dẫn Trang Mạn tham quan căn cứ huấn luyện được, cậu muốn hẹn Trang Mạn lần sau đi ăn bữa cơm. Nghĩ đến số dư thẻ ngân hàng còn sót lại sau khi bị anh trai mình tiêu hết, cậu bèn khách sáo hỏi: "Cậu muốn ăn mì trộn dầu không?"
"Nếu cậu không phiền." Trang Mạn đáp.
"Tôi không phiền đâu."
Thẩm Trì dẫn cô nàng đến trước quầy hàng của Lâm Tuý. Vừa mới tới nơi, Trang Châu đang giúp Lâm Tuý dọn đồ đã nhỏ giọng hỏi: "Bạn gái cậu à?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Thẩm Trì nhướng mày.
"Bình thường cậu đâu nói chuyện nhiều với con gái." Thi Lương khẽ phản bác, "Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu dẫn con gái đi ăn đấy."
Thẩm Trì nhìn về phía Trang Mạn. Không thể phủ nhận rằng vẻ ngoài của cô đúng là gu cậu, thành thử cậu sẽ vô thức nảy sinh cảm giác thân thiết với cô, nhưng khuôn mặt của Nghiêm Tuyết Tiêu lại hiện lên trước mắt cậu. Đối với Trang Mạn, cậu hoàn toàn chỉ thấy ngưỡng mộ: "Cho tôi một bát mì trộn dầu."
"Ăn mì trộn dầu làm gì chứ." Trang Châu thay Lâm Tuý từ chối, "Nếu là bạn của cậu thì bọn mình cùng đi ăn luôn đi."
Trang Mạn liếc nhìn Thẩm Trì: "Được."
Có lẽ là bởi mang cùng họ với nhau nên Trang Châu có ấn tượng rất tốt với Trang Mạn. Dọc đường đi tới quán thịt nướng, bọn họ cứ vừa nói chuyện vừa cười đùa suốt. Sau khi vào phòng riêng, nhân viên phục vụ đưa cho cả bọn thực đơn.
Đương lúc gọi món, điện thoại Thẩm Trì bỗng dưng kêu vang. Cậu vừa mới bật màn hình thì Trang Mạn đã hỏi: "Bạn gái cậu gọi sao?"
"Là anh trai tôi thôi."
Thiếu niên bấm nhận cuộc gọi nơi chiếc di động cầm trên tay: "Em đang ăn đồ nướng cạnh cổng Tây, chắc hôm nay sẽ về muộn một chút."
Có chăng là nghe thấy tiếng Trang Mạn, giọng nói của Nghiêm Tuyết Tiêu truyền đến từ đầu dây bên kia, nghe không rõ cảm xúc: "Có con gái ở đấy à?"
Không nhận ra sự khác thường của Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu trả lời chẳng chút suy nghĩ: "Bạn cùng trường với em."
Bầu không khí đột nhiên chìm vào tĩnh lặng khiến cậu không khỏi hoảng hốt. Cậu đang định tiếp lời thì người nọ đã dập điện thoại, làm cậu phải cố nén những nghĩ suy và tắt máy.
"Anh cậu quan tâm tới cậu nhỉ?" Trang Mạn trầm ngâm hỏi.
Tuy không biết vì sao thầy Nghiêm lại tới Yến Thành nhưng Trang Châu đã giành trước phần trả lời: "Anh của Thẩm Trì quan tâm tới cậu ấy lắm. Hồi trước ở Biên Thành, thầy ấy đã từng tự mình dạy học cho cậu ấy. Sợ cậu ấy không ăn đầy đủ, thầy còn đeo tạp dề đi nấu cơm cho cậu ấy nữa cơ."
Thẩm Trì cụp mắt xuống, gật đầu.
Vì con gái ở đây không uống bia nên bọn họ chuyển sang uống nước trái cây. Ăn uống xong xuôi, Trang Mạn đề nghị: "Bọn mình chơi thật hay thách đi, nhưng đám con trai không được chơi xấu đâu đấy."
Trang Châu nhìn về phía Thẩm Trì, lòng hiểu rõ. Không đợi Thẩm Trì lên tiếng, cậu ta đã đáp ứng ngay. Cả bọn bắt đầu chơi thật hay thách.
Thẩm Trì chẳng mấy hứng thú lắm. Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, cậu đang định đứng dậy thì cửa phòng bỗng bật mở. Một người đàn ông với vẻ ngoài điển trai xuất hiện phía bên ngoài.
Đôi mắt đen láy nơi Nghiêm Tuyết Tiêu chậm rãi lướt qua căn phòng, rồi nán lại trên khuôn mặt Trang Mạn. Đoạn, anh tới bên cạnh Thẩm Trì và ngồi xuống.
A Bùi theo phía sau chú ý tới hai nữ sinh mặc váy trắng trong phòng. Chỉ một người mặc váy trắng thôi đã đủ để uy hiếp rồi, nhưng nay lại có tới hai cô nàng mặc váy trắng đồng thời xuất hiện lận. Chẳng trách vị giấm chua nồng nặc lại choán lấy nơi anh, che lấp cả đi cơn chếnh choáng từ bữa cơm ban nãy.
"Chúng em chào thầy Nghiêm!" Trang Châu và Thi Lương lập tức đứng dậy cúi chào.
"Mấy đứa cứ chơi đi." Nghiêm Tuyết Tiêu nhẹ nhàng đáp.
Dẫu anh nói như thế, nhưng dưới sự áp lực toả ra từ người Nghiêm Tuyết Tiêu, bầu không khí trong phòng lặng lẽ lạnh hẳn đi. Tới lượt Thẩm Trì, Trang Châu bèn ho khan một tiếng: "Người cậu thích là ai?"
Tầm mắt Nghiêm Tuyết Tiêu lơ đãng lia về phía Thẩm Trì.
Thiếu niên ngồi bên cạnh nóng bừng cả mặt, đoạn vô thức tránh né cái nhìn chăm chú nơi anh. Cậu đỏ mặt bảo: "Tôi chọn thách."
Trước chục cặp mắt đổ dồn về phía mình, cậu rút một tấm thẻ.
Hãy hôn người ngồi gần bạn nhất.
Cầm tấm thẻ trên tay, cậu cứ đờ người chẳng nhúc nhích. Người gần cậu nhất chính là Nghiêm Tuyết Tiêu, nếu chỉ chạm vào đôi chút thì hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ? Tự nhủ như vậy, và có lẽ còn mang theo cả ý nghĩ bí mật nào đấy, cơ thể cậu trai chậm rãi nhích về phía Nghiêm Tuyết Tiêu.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, cậu hôn Nghiêm Tuyết Tiêu thật nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Cậu đang định rời đi thì giây tiếp theo gáy đã bị đỡ lấy. Thế rồi, đôi môi đượm hơi lạnh của Nghiêm Tuyết Tiêu phủ lên môi cậu.
Ngay trước mặt tất cả mọi người, anh trai lại đi hôn cậu.