Sau khi phát sóng trực tiếp, Thẩm Trì nằm lì trên giường và xem lịch trên điện thoại di động. Còn một tháng nữa mới đến kì nghỉ đông, nghĩa là cậu phải đợi thêm một tháng để có thể gặp được Nghiêm Tuyết Tiêu.
Chẳng hiểu sao mà lúc nào cậu cũng cảm thấy thời gian trôi qua cực kì chậm. Dẫu bọn họ vừa gặp gỡ tháng trước, song cậu lại tưởng như cả hai đã rất lâu rồi chưa thấy nhau. Cái ôm ấm áp trong trí nhớ nay cũng đã trở nên nguội lạnh.
Thiếu niên nắm chặt điện thoại, đoạn bấm gọi Nghiêm Tuyết Tiêu trên WeChat. Giọng cậu nghe có vẻ không mấy để tâm: "À này, anh có thích áo sơ mi em tặng không?"
Đầu dây còn lại đáp: "Anh thích."
Bàn tay siết di động nơi cậu chậm rãi thả lỏng. Cậu toan cúp điện thoại thì bỗng nghe Nghiêm Tuyết Tiêu hỏi ngược một câu: "Em thì sao?"
Dù đã thay sơ mi ra, nhưng không hiểu vì lí do gì mà cậu trai lại chạy về giường và đổi sang chiếc áo với kiểu dáng tương tự. Cậu thở hổn hển rồi trả lời: "Em cũng thích lắm."
Phía bên kia, trong tiệm cà phê, một đồng nghiệp hoá trang thành ông già Noel tò mò hỏi Nghiêm Tuyết Tiêu: "Tôi nhớ đây là áo đôi mà? Cậu đang độc thân thì tự dưng đi mua áo đôi về mặc làm gì?"
Người thanh niên cúi đầu nhìn xuống áo của mình. Nghĩ đến cảnh Thẩm Trì chỉ mặc độc chiếc sơ mi, anh nhẹ nhàng lau cái cốc đặt trên quầy bar: "Đúng lúc có giảm giá ấy mà."
♪
Hôm sau, tại Biên Thành.
"Ba nhờ em mang sang cho chị." Cô Quý đem một giỏ trứng gà ta từ dưới quê lên. Bà ta bước vào và dặn mẹ Quý: "Ba bảo chị phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, rồi sinh một bé trai mập mạp đấy."
"Trai hay gái không quan trọng." Mẹ Quý rót cho cô Quý chén nước.
"Dù sao thì cũng tốt hơn Tiểu Trì." Cô Quý uống ực ngụm nước nóng, "Hôm nay em gặp nó lúc đang đi trên đường. Chị có tin nổi không? Thế mà nó lại chẳng thèm nhìn em lấy một cái. Không trông chờ gì được nó sẽ chăm mình khi về già đâu, nên dù bây giờ sinh thêm đứa nữa cũng khổ, nhưng ít ra sau này còn có người phụng dưỡng."
Mẹ Quý không đáp lời cô Quý: "Tiểu Trì sống cũng không dễ dàng đâu em."
"Chị đừng bênh nó làm gì, hôm nay em tận mắt nhìn thấy nó đeo tai nghe hàng xịn, quần áo mặc trên người cũng là đồ mới. Em là cô nó, cách nó một lớp nên thôi không nói, nhưng có thấy nó mua cho anh chị được cái gì đâu."
Cô Quý nhớ lại cảnh cả hai chạm mặt ban sáng, bèn không nhịn được mà oán thán: "Suốt ngày nó chỉ chơi game, điểm số chắc cũng không đủ để đỗ đại học. Có khi sau này nó lại tìm anh chị đòi tiền đấy."
Mẹ Quý bất lực lắc đầu một cái.
Còn Thẩm Trì thì đi vào phòng học. Sau khi trả chiếc bờm hình chú chó kéo xe cho lớp trưởng, cậu ngồi xuống chỗ và làm bài.
Cậu tranh thủ từng giây từng phút một để đọc sách. Đối với cậu mà nói, ngày nào cũng giống hệt nhau, ngoại trừ việc hàng ngày khi về đến nhà, cậu sẽ xé một trang lịch và âm thầm đếm số ngày còn sót lại cho tới kì nghỉ đông.
Chẳng biết từ khi nào, cậu đã làm xong hết cuốn sách bài tập mà Nghiêm Tuyết Tiêu giao cho mình. Không đành lòng vứt hay bán đồng nát chỗ giấy nháp đã dùng, cậu cứ tích thành một chồng cao đến nửa người ở trong phòng. Trước khi thi cuối kì một ngày, cuối cùng cậu cũng được tháo nẹp cổ tay ra.
Buổi thi cuối kì diễn ra vào một ngày tuyết lớn. Tuy nói là lần này sẽ mô phỏng kì thi đại học, nhưng ngó qua ngó lại ban giám thị thì đều là những gương mặt quen thuộc cả.
Thẩm Trì vào phòng thi theo số báo danh. Giám thị chính là thầy Trần dạy bên lớp 12-1, mà đa số người ngồi trong phòng cũng là học sinh bên lớp nọ.
Trước giờ thi năm phút, thầy Trần đọc nội quy phòng thi rồi mở túi đề được niêm phong: "Thầy không biết các giáo viên khác như thế nào nhưng riêng thầy trông rất nghiêm đấy. Nếu thầy phát hiện em nào gian lận thì em đó sẽ bị đuổi học."
Nói đến câu sau cùng, thầy Trần liếc nhìn Thẩm Trì. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu, song khi thiếu niên lia mắt nhìn phòng học một vòng, những người xung quanh lập tức quay đầu lại, không dám nhìn nữa, rồi nghiêm túc ngồi thẳng dậy để chuẩn bị làm bài thi.
Buổi chiều, cả khối thi môn Toán. Trước hết cậu mở đề ra và xem qua các câu hỏi. Bài kiểm tra chỉ rơi vào đúng một phần kiến thức, các câu hỏi đều là câu hỏi cũ. Từ đó cậu có thể kết luận được rằng đây chính là đề mà trường mình tự ra, độ khó kém hơn nhiều so với bài Nghiêm Tuyết Tiêu giao.
Đề dù đơn giản đến mấy thì đều có những câu khó. Cậu không thể đảm bảo bản thân sẽ làm được hết tất cả các phần, nhưng câu nào cậu cũng gắng sức để chắc chắn rằng mình không giải sai. Kể cả vậy, cậu chỉ tốn mất một tiếng để hoàn thành xong hết và nộp bài thi lên bục giảng.
Thầy Trần ngạc nhiên hỏi: "Em làm xong rồi à?"
Ông phải mất một tuần mới soạn xong đề này. Tuy trình độ ra đề không thể sánh được với trường số 1 được nhưng ông vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Thiếu niên chẳng buồn nhấc mắt: "Rất đơn giản mà ạ."
Cậu không nói câu ấy thì còn đỡ, song vừa dứt lời, phòng thi đang lao xao tiếng lật bài bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng. Thầy Trần sợ tâm lí của học sinh bên lớp mình bị ảnh hưởng nên nhanh chóng xua tay với Thẩm Trì: "Nộp bài rồi thì em mau đi đi."
Thẩm Trì chậm rãi dọn bút và rời khỏi phòng học. Đi ra ngoài hành lang yên tĩnh, cậu lấy sách từ vựng tiếng Anh. Cuốn sách vừa mới mua nay đã bị giở nhiều đến độ nát bươm, còn cậu thì đã học thuộc hết từ mục đầu tiên cho đến mục cuối cùng.
Kì thi kéo dài suốt hai ngày. Sáng hôm sau là thi tiếng Anh, ấy vậy cậu đã dành phần nhiều thời gian cho môn Toán, thành thử chưa từng làm đề tiếng Anh hoàn chỉnh nào. Cậu cũng chẳng mấy tự tin với bộ môn này, bình thường làm phần ngữ pháp đều dựa theo cảm tính.
Tuy thế, vì đọc hiểu được nên đoạn văn trong bài đã chẳng còn quá lạ lẫm với cậu nữa. Dù hãy còn lúng túng khi làm phần ngữ pháp, cậu vẫn có thể lựa chọn được đáp án nhờ vào đống từ vựng mình đã học.
Buổi chiều, sau khi thi xong bài tổ hợp xã hội, kì thi rốt cuộc cũng kết thúc. Trước khi cậu về đến nhà và mở livestream, trong phòng phát sóng vô cùng yên bình.
[Lúc bé con online thì đừng vội hỏi kết quả luôn đấy nhé]
[Chỉ là thi học kì thôi mà]
[Đúng đó, cũng đâu phải là chưa thi bao giờ đâu]
[Xin các vị phụ huynh hãy bình tĩnh!]
Ấy thế, đến lúc Thẩm Trì bật livestream, phòng trực tiếp bèn bùng nổ.
[Bé con ơi! Thi thế nào rồi]
[Đề khó không?]
[Có hi vọng đứng nhất khối chứ?]
Nếu ở Yến Thành, muốn giành được hạng nhất khối cũng khó không kém gì so với thi vào Đại học Yến Thành, song tại Biên Thành, nếu cậu nhớ không nhầm thì lần trước thi tháng cao nhất chỉ được có 478 điểm. Cậu tự ước tính số điểm của mình: "Không thành vấn đề."
[Hạng nhất khoá!]
[Bé con nhà tui tiến bộ ghê luôn]
[Có thể thi vào đại học danh tiếng rồi!]
[Nên là bé được tầm bao nhiêu điểm vậy?]
"Hơn 480 điểm." Cậu thành thật trả lời.
[Ờm... Mới hơn 400 điểm thôi à]
[Xem ra trường bé con không tốt lắm thì phải]
[Tự dưng thấy cái hạng nhất khối kia không còn chói loà như tui tưởng tượng nữa]
[Nhưng bên Emperor Penguin có ở đây không ạ? Khi nào trả điểm thì nhớ tặng bé con cá khô nhỏ nhé, bằng không sẽ bị lôi lên thớt giống như Dư Thanh đấy]
[Ngày nào cũng phải băm vằm tên Dư Thanh rác rưởi kia một trận]
Kì thi kết thúc vào ngày hai mươi lăm, phải đợi thêm ba ngày nữa mới nhận được kết quả. Thời tiết càng ngày càng lạnh, sưởi trong phòng trọ không đủ ấm, thành thử nơi đọc sách của Thẩm Trì cũng dời từ bàn lên đến trên giường.
Ngày có điểm thi, thiếu niên loay hoay mãi mới xuống giường. Đội chiếc mũ tai mèo, cậu đi đến trường để xem kết quả dán trên bảng thông báo.
Vì đội mũ nên cậu không muốn chạm mặt người khác, bèn cố ý chọn giờ ăn cơm. Lén lút đi một mạch đến trường, ai ngờ vừa bước chân vào cổng, cậu đã bị Yến Thâm gọi lại: "Thẩm Trì."
Hình như Yến Thâm vừa mới xem điểm xong, hắn thô lỗ bảo cậu: "Tôi muốn hỏi cậu chuyện này từ rất lâu rồi."
Thẩm Trì ngoái đầu lại. Cậu đã để ý đến Yến Thâm suốt bấy lâu nay, hắn lúc nào cũng vô tình hoặc cố ý đưa cho cậu đồ ăn vặt như là có mục đích gì khác. Cậu thận trọng đáp: "Hỏi đi."
Vẻ do dự của Yến Thâm lại càng khiến cậu chắc mẩm với suy nghĩ của mình. Cậu đang định bảo bây giờ mình không nhận kéo điểm ai nữa hết, vậy mà ngay giây sau, cậu chợt nghe Yến Thâm ngượng ngùng bảo: "Tôi thấy thành tích của cậu đã tiến bộ hơn rất nhiều nên muốn tiện hỏi xem cậu đi học thêm ở đâu ấy mà."
Cậu trai chậm rãi chớp mắt, không ngờ hoá ra lại là chuyện này. Tuy ngoài mặt cậu không thể hiện ra cảm xúc gì nhưng giọng điệu lộ rõ vẻ tự hào: "Tôi không đi học thêm, là anh của tôi kèm cho thôi."
Yến Thâm không hỏi thêm nữa, hắn bước vào trong cơn bão tuyết.
Thẩm Trì tiếp tục đi về phía bảng thông báo, trên ấy dán một hàng danh sách thật dài. Cậu nhìn từ cuối lên đầu, và rồi rốt cuộc cũng tìm thấy tên mình ở ngay dòng đầu tiên.
Lúc vừa thi xong, trong lòng cậu đã khá chắc ăn nên chẳng ngạc nhiên là mấy với cái hạng một này. Nhưng đứng thứ nhất trường số 3 Biên Thành nào có tính là gì, nếu muốn thi đậu vào Yến Đại, cậu nhất định phải lọt vào top 10 của tỉnh. Quãng đường cậu phải đi còn xa lắm.
Tuy thế, điều khiến cậu thật sự ngạc nhiên chính là điểm số của mình: Toán 135 điểm, tiếng Anh 103 điểm, Ngữ văn 75 điểm, Chính trị 54 điểm, Lịch sử 58 điểm, Địa lý 85 điểm. Lần đầu tiên tổng điểm của cậu cao hơn năm trăm, cách người thứ hai tận bốn mươi điểm lận.
Chẳng trách người cậu không quen thân là Yến Thâm đây lại hỏi thăm xem cậu học phụ đạo ở đâu. Nghe thấy đằng sau mình có tiếng bước chân mơ hồ vang lên, cậu hít một hơi thật sâu, chỉnh chiếc mũ trên đầu rồi xoay người lại.
Không ngờ rằng phía sau mình có người, Thẩm Trì bèn ngã vào một cái ôm ấm áp. Cậu đang định đứng thẳng dậy thì chợt ngửi thấy hương gỗ thông quen thuộc. Cứng ngắc ngẩng đầu lên, xương quai hàm sắc bén của Nghiêm Tuyết Tiêu đập thẳng vào đôi đồng tử màu hổ phách nơi cậu.
Tuyết trắng mịt mù như đã ngừng rơi, tiếng gió thổi dữ dội bên tai cũng đột nhiên biến mất, chỉ còn lại hơi thở lạnh lẽo của Nghiêm Tuyết Tiêu tràn ngập.
Cậu trai với chiếc mũ tai mèo trên đầu nhào vào lòng người thanh niên, đoạn nói lí nhí: "Em ngã mất rồi anh ơi."