Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Lam Hằng đang ngồi trước máy tính, vừa nhận được lời mời của Late bèn ngẩn cả người. Anh bắt đầu chơi CS lúc mười lăm tuổi, sang hai mươi tuổi thì chơi PUBG, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng mình có thể tham gia đội tuyển chuyên nghiệp trong suốt bốn năm làm streamer.

Dù sao ở độ tuổi của anh đã có thể gọi là tuyển thủ lớn tuổi. Bình thường người chơi tầm tuổi này đều đã chuẩn bị giải nghệ hết rồi, còn anh thì chưa đặt được nửa bước chân vào giới chuyên nghiệp. Anh không khỏi hỏi cậu.

Lam Hằng: Anh được đến thật à?

Tay bắn số 1 châu Á: Không tới thì kệ nhé.

Nhìn tin nhắn sau cùng ấy, anh lập tức đồng ý, rồi nhanh chóng đặt vé tàu đến Yến Thành. Khoảnh khắc bước chân xuống tàu với chiếc vali, bỗng dưng anh lại thấy hối hận.

Dẫu chưa hỏi rõ ràng mọi thứ mà anh đã đến đây, nhỡ đâu tất cả chỉ là một trò đùa thì sao? Anh lo lắng đi theo địa chỉ mà Late đưa. Nhìn thấy khu biệt thự, anh bỗng yên tâm hẳn.

"Cậu là Lam Hằng đúng không?" Một người nhìn như quản lý đứng trước trụ sở huấn luyện, "Đã chuẩn bị xong hết hợp đồng rồi, lương cơ bản là mười nghìn tệ mỗi tháng, còn tiền thưởng sẽ dao động theo thành tích thi đấu."

Giám đốc Trần đưa anh bản hợp đồng trên đường dẫn anh vào căn cứ: "Cậu xem hợp đồng đi, nếu thấy không có vấn đề gì thì hôm nay ta kí luôn, đợi người đến đủ rồi bắt đầu huấn luyện."

Lam Hằng kiểm tra xong bèn kí hợp đồng. Nhìn trụ sở được trang hoàng vô cùng xa hoa, ngay cả sô pha phòng khách cũng làm từ da thật, anh chợt cảm thấy mình không xứng.

Đưa hợp đồng đã kí cho giám đốc Trần, anh không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ tôi có ưu điểm gì mà bản thân còn chưa phát hiện ra sao?"

"Chuyện này cậu phải hỏi Thẩm Trì ấy." Giám đốc Trần lia mắt về phía phòng huấn luyện.

Một thiếu niên gầy gò với mái tóc đỏ rực xuất hiện trước tầm mắt anh. Làn da cậu trắng nõn, sống mũi cao, lông mi dày hắt bóng xuống dưới mắt, thoạt nhìn còn đẹp hơn cả trên video.

Tựa hồ nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ, thiếu niên vô cảm đáp lời dưới ánh mắt chờ mong của Lam Hằng: "Tiện thì mời thôi."

Tuy không biết ông chủ có bao nhiêu tiền, nhưng cậu chẳng hi vọng câu lạc bộ sẽ phải đóng cửa vì thu nhập không đủ để chi trả.

Các đội tuyển mới tham dự League chỉ có thể bắt đầu từ PDL, một giải chuyên nghiệp phụ. PDL chào đón tất cả các câu lạc bộ chuyên nghiệp nhằm mục đích bổ sung và thay máu cho League. Trong suốt quá trình này gần như không thể kiếm được lợi nhuận, mà chọn Lam Hằng sẽ đâu phải trả phí chuyển nhượng đắt đỏ, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút nấy.

Lam Hằng hối hận hết sức vì đã hỏi chuyện nọ, bèn đi vào phòng huấn luyện và ngồi xuống. Điều khiến anh không ngờ nhất là Hứa Thành cũng tới, ba anh em chung cảnh ngộ của Kitten Live vậy mà lại tụ về cùng một chỗ. Anh tò mò hỏi: "Người cuối cùng là ai?"

"Diệp Ninh."

Lam Hằng vẫn nhớ rõ cái tên này. Hắn là người lập kỉ lục số lần tiêu diệt cao nhất của League, áp đảo ưu thế ở cự li gần. Thế nhưng người này lại vô cùng tham vọng, sau khi câu lạc bộ cũ đóng cửa thì đã giải nghệ vì không vào được đội tuyển giàu có. Chỉ sợ rằng hắn sẽ coi thường một đội mới như TTL.

Thực tế đã chứng minh suy nghĩ của anh là đúng, bọn họ chờ suốt từ chiều đến tận chín giờ tối vẫn chẳng thấy Diệp Ninh đâu. Lam Hằng đứng dậy khỏi ghế: "Không thì mình tìm người khác xem?"

Anh vừa dứt lời, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên từ dưới tầng một. Giám đốc Trần mở cửa ra, trông thấy một người đàn ông tóc dài đang đứng trước cửa, xách theo túi lớn túi nhỏ.

"Diệp Ninh." Diệp Ninh nhìn về phía Thẩm Trì.

Livestream thoải mái hơn thi đấu nhiều, nhưng nhận được lời mời của Thẩm Trì, hắn mới phát hiện ra mình vẫn nhớ nhung cái cảm giác được đứng trên sàn đấu.

Hắn không có hứng thú với đội tuyển mới, đặc biệt còn là đội tuyển nhỏ phải đi từ PDL lên. Ấy vậy, vì đã từng đọ sức với Thẩm Trì, hắn muốn thử đến đội tuyển của Thẩm Trì xem thế nào. Dĩ nhiên còn một nguyên nhân khác, đó là bởi chính sách đãi ngộ rất hậu hĩnh.

Lam Hằng giúp Diệp Ninh xách hành lí lên trên tầng. Bốn vị đội viên ngồi trong phòng khách, Lam Hằng hỏi giám đốc Trần: "Mình không đi gặp ông chủ sao?"

"Vốn ông chủ định tới." Giám đốc Trần đáp, "Nhưng bị đau dạ dày nên phải vào viện rồi."

Nể tình tiền lương cao, Thẩm Trì hơi ngừng một lát rồi nhắc nhở: "Bị đau dạ dày thì phải uống thuốc đúng giờ, không được ăn đồ cay nóng, nghỉ ngơi nhiều, không thức khuya, đồng thời cũng không được cáu giận quá mức."



Giải PDL Mùa Thu sẽ diễn ra vào tuần sau, Thẩm Trì dọn đồ từ trường học sang căn cứ huấn luyện. Cậu sống một mình trên tầng ba, bởi phòng ở tầng ba có cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể trông thấy mặt hồ trong xanh.

Những cuốn sách chuyên ngành liên quan tới esports được xếp gọn trên giá. Phòng còn có hẳn một chiếc tủ lạnh nhỏ, bên trong chất đầy các loại đồ ăn vặt, trên tường treo màn hình lớn. Đây hoàn toàn là căn phòng lí tưởng của cậu.

Buổi sáng thức dậy, cậu đi xuống dưới tầng đã thấy trên bàn ăn bày sẵn bữa sáng muôn màu muôn vẻ. Giám đốc Trần ngồi cạnh áy náy bảo: "Câu lạc bộ vừa mới được thành lập nên chưa tìm thấy đầu bếp phù hợp, chỉ đành đặt đồ ăn từ nhà hàng tới thôi."

Lam Hằng nhìn một bàn đầy đồ ăn, đừng nói là năm người mà ngay cả tám người cũng ăn không hết. Thân là một thành viên của đội tuyển, anh vô cùng đau lòng trước cái trò hoang phí này: "Mới thành lập thì không cần mời đầu bếp đâu, năm người chúng ta tự túc là được."

"Vậy không tốt lắm thì phải." Giám đốc Trần khuyên nhủ.

"Có cái gì mà không được chứ?" Lam Hằng xua tay, "Mình còn chưa tham gia trận đấu nào đâu, bớt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

Giám đốc Trần đành gật đầu. Bình thường giám đốc sẽ phụ trách sắp xếp các hoạt động của đội tuyển, nhưng anh ta biết rõ rằng bản thân mình đến đây để làm chân bảo mẫu cho các thành viên.

"Đội mình chưa có đồng phục, tôi tính mời nhà thiết kế nổi tiếng đến làm." Giám đốc Trần đổi sang đồng phục nhóm, "Mọi người có yêu cầu gì cứ nói nhé."

Mái tóc dài của Diệp Ninh được tết thành bím. Hắn đặt cốc sữa đậu nành trên tay xuống, lôi từ vali cất trên tầng ra một chồng áo trắng cho mấy ông già: "Đừng tốn công vào chuyện vô ích nữa, nếu giành chiến thắng thì ai quan tâm mình mặc cái gì đâu."

Giám đốc Trần định nói thêm, song Diệp Ninh đã tiếp lời với vẻ xa xăm: "Ông chủ cũ của tôi phá sản cũng vì thế đấy."

Hứa Thành đang cúi đầu ghi nhớ dữ liệu súng lấy cây bút đen, ghi TTL vào bốn chiếc áo trắng, đoạn làm cả một cái cho giám đốc Trần.

Việc huấn luyện trước khi thi đấu vô cùng nhàm chán. Có hơn một trăm hai mươi đội mới tham gia vào PDL, thành thử không thể phân tích từng đội một mà chỉ có thể chơi rank để rèn sự phối hợp cho cả nhóm.

Thấy bốn người đều mặc áo trắng cho cụ già trong buổi livestream, người xem bên Kitten Live bèn hỏi với vẻ hoài nghi.

[Mấy cậu định đánh chuyên nghiệp à!]

[Đội sẽ tham gia vào giải PDL Mùa Thu hay mua suất từ các đội khác, trực tiếp vào thẳng PCL?]

[TTL nghĩa là gì vậy]

Trước câu hỏi cuối cùng, bốn người ngồi trong phòng huấn luyện quay sang nhìn nhau, chẳng rõ rốt cuộc nó có ý nghĩa gì. Thẩm Trì bình tĩnh trả lời: "Dù sao đấy cũng là tên của đội."

[Bé mèo nhỏ thật sự đi chơi chuyên nghiệp nè!]

[Chắc là đội tuyển mới nhỉ? Hơn một trăm đội tranh giành mười suất tại PDL, đúng là cạnh tranh khốc liệt thật đấy]

[Điều kiện huấn luyện thế nào rồi?]

Lam Hằng thở dài đáp: "Điều kiện không chê vào đâu được, ông chủ chi tiền quá mạnh tay, đã ở biệt thự trong Yến Thành thì chớ lại còn muốn mời đầu bếp riêng, rồi cả nhà thiết kế đến làm đồng phục cho đội."

[Nhìn cái áo ông cụ trên người mấy cậu đi, lặp lại lần nữa cho tui coi]

[Lão Lam phét vừa thôi]

[Tui đây sẽ lặng lẽ coi ông làm màu]

[Ờm... Có thể kết luận là một đội nghèo đi]

Mỗi ngày Thẩm Trì đều đi qua đi lại giữa trụ sở và trường học. Cậu không thấy mệt chút nào, ngược lại còn thấy cuộc sống phong phú đến lạ. Cậu quen được cả một cô bạn học khoa Triết ở thư viện tên là Trang Mạn.

Hai người biết nhau là bởi đôi bên cùng ngắm trúng cuốn "Triết học hiện sinh" của Jaspers. Trang Mạn nhẹ nhàng hỏi: "Cậu cũng thích quyển này sao?"

Cậu lắc đầu.

Cậu cũng nào biết tại sao mình lại muốn lấy cuốn "Triết học hiện sinh" trên giá sách nữa. Ấy là món đồ cuối cùng mà Nghiêm Tuyết Tiêu để lại lúc trước, mà dường như cậu lại tiến gần tới nó trong vô thức.



Trên giường bệnh, Nghiêm Tuyết Tiêu sầm mặt nhìn bức ảnh chụp cậu thiếu niên đang ngồi cùng một nữ sinh trong thư viện. Anh cất lời, nghe không rõ buồn vui: "Cô ấy là ai?"

A Bùi đứng cạnh cẩn thận đáp: "Nữ sinh kia tên Trang Mạn, gia cảnh bình thường, là sinh viên năm nhất. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ hẹn nhau đến thư viện, hôm nay cậu ấy còn mời người ta đến trụ sở."

"À đúng rồi, cô ấy cũng học ngành Triết giống ngài, còn rất thích mặc váy trắng nữa." Hắn thầm nghĩ mắt nhìn của người thiếu niên vẫn hệt như xưa.

Vừa dứt câu, hắn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toả ra từ người Nghiêm Tuyết Tiêu, bèn lập tức dừng lời.

A Bùi rốt cuộc cũng hiểu rằng dù ngoài mặt Nghiêm Tuyết Tiêu luôn tỏ vẻ điềm nhiên như không, song thật ra anh lại vây lấy cậu trai kia kín mít, một bước cũng chẳng chịu rời. Hắn chỉ khó hiểu tại sao lại không thể để người khác đến, đã vậy còn không thể học Triết học, cũng chẳng được phép mặc quần áo trắng.



Thẩm Trì dẫn Trang Mạn vào trụ sở, đoạn khách sáo bảo: "Cảm ơn cậu đã dành thời gian giảng cho tôi nghe về cuốn 'Triết học hiện sinh' nhé."

"Không có gì đâu." Trang Mạn lắc đầu, "Tớ chỉ muốn xem thử cơ sở huấn luyện thể thao điện tử trông như thế nào thôi, mình giúp nhau qua lại ấy mà."

Ấy thế, khi cả hai vừa bước vào trong, giám đốc Trần đã nghe điện thoại rồi vội vàng chạy ra ngoài. Tay vẫn cầm điện thoại, anh ta bảo bọn họ: "Sếp quy định rằng người không liên quan thì không được phép vào tham quan trụ sở."

"Vậy tôi không làm phiền chuyện huấn luyện của mọi người nữa." Trang Mạn quay người đi, rất có chừng mực. Thẩm Trì liếc giám đốc Trần một cái, đoạn tiễn Trang Mạn ra cửa.

Đóng cửa lại, thiếu niên tóc đỏ nhìn chằm chằm giám đốc Trần, mặt không cảm xúc: "Tôi là đội trưởng mà còn không biết có quy định này nữa đấy?"

"Ông chủ mới báo hôm nay thôi." Giám đốc Trần ngượng ngùng trả lời.

"Rốt cuộc ông chủ là ai?" Thẩm Trì ngước mắt lên.

Nếu là bình thường, hẳn giám đốc Trần sẽ không dám tiết lộ thông tin về vị kia, nhưng hôm nay anh ta lại đánh bạo nói: "Sếp cũng vất vả lắm, vốn dĩ đang học Triết bên nước ngoài, song vì ba qua đời nên phải đứng ra tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Hơn nửa năm nay sếp không được ngon giấc rồi, bây giờ còn phải nằm viện để điều trị bệnh đau dạ dày nữa."

Nghe giám đốc Trần nói vậy, thiếu niên chậm rãi hạ bờ mi dày xuống, nói năng đứt quãng đến độ tưởng chừng như không phải do chính mình phát ra: "Ông chủ... họ Nghiêm đúng không?"

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Tác giả có đôi lời muốn nói: Tức giận, có thể.

Nhưng tìm người khác, không thể!

By hoa khôi trường tức đến mức đau dạ dày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui