Sau Khi Zombie Xem Tôi Là Đồng Loại


Trần Tùng lái xe quanh thành phố một vòng, thành phố im lìm không chút sức sống, từng tầng kiến trúc đổ nát nối tiếp nhau khiến cậu ta không khỏi cảm thấy nặng nề.

Sau cùng, Trần Tùng đỗ xe dưới sảnh một trạm xăng nằm ngay giữa thành phố.Xe vừa tắt máy, cậu ta đã mở cửa xe bộ dạng cảnh giác đi xung quanh vài vòng xem xét.

Ước chừng năm phút sau, Trần Tùng mới ra hiệu với hai người xuống xe.“Tôi vừa xem xét, nơi này không có Zombie, tạm thời có thể ở lại.” Trần Tùng gật đầu với Bạc Sơn Tạ, nói.Vừa nói xong lời này, trong lòng cậu ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Cảm giác như bản thân đã bỏ qua một chuyện vô cùng quan trọng…Bạc Sơn Tạ khoanh tay, dẫn đầu đi vào sâu bên trong trạm xăng.Khóe mắt Trần Tùng liếc lấy An Liễu chống tay bước xuống xe, dáng vẻ mệt mỏi tiến vào sau.

Cho nên lúc cô đi ngang qua người mình, cậu ta nhịn không được quan tâm: “Em làm sao vậy?”Đầu An Liễu đau như búa bổ, âm thanh của Trần Tùng truyền vào đầu cô chỉ còn là tiếng “ong ong” váng tai.


Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cậu ta, An Liễu hiểu ý lắc đầu nói: “Em không sao.”Sau đó lại tiếp tục đi theo Bạc Sơn Tạ vào bên trong.Thấy cô như vậy, Trần Tùng cũng không tiện hỏi nữa, chỉ là vẫn nói thêm: “Nếu có chuyện gì thì lập tức nói cho anh biết.”Không biết câu này có lọt vào tai An Liễu hay không, chỉ thấy cô vẫn tiếp tục đi vào bên trong.Trần Tùng cau mày, nhìn trận mưa bên ngoài như có điều suy nghĩ.Bên trong trạm xăng tối om, Bạc Sơn Tạ chẳng biết tìm ở chỗ nào ra một chiếc đèn dầu đã cũ kỹ, hắn đốt đèn lên, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn dầu phần nào xua tan bóng đêm, thuận tiện giúp bọn họ nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.Dụng cụ lấy xăng bị vứt lung tung, mùi ẩm mốc bên trong vẫn còn rất nồng, trên mặt đất còn vết máu đỏ thẫm đã khô từ lâu.

Không khó để nhận ra, nơi này đã lâu không có người tới.Trần Tùng thấy đèn dầu trong tay Bạc Sơn Tạ lập tức quay trở lại tắt đèn xe, tiết kiệm nhiên liệu, dù sao xăng cũng không còn nhiều.Nhân lúc cậu ta ra ngoài xe, Bạc Sơn Tạ tiến về phía An Liễu vẫn luôn im lặng từ chiều, hắn nhàn nhạt nói: “Đêm nay cần phải tiêm thuốc cho Zombie cấp 2.”An Liễu chống tay lên cột sắt, đầu đau như muốn nứt ra, trên trán cô rịn một tầng mồ hôi mỏng.

An Liễu chỉ thấy Bạc Sơn Tạ ghé thấp đầu vào tai mình, có vẻ như hắn đang nói gì đó, nhưng cô căn bản không nghe rõ hắn đang nói gì.Không nghe cô đáp lại, Bạc Sơn Tạ trầm ngâm giây lát mới bất đắc dĩ nói: “Vẫn còn tức giận à?”“…”Bạc tiến sĩ tưởng cô còn giận chuyện hồi chiều, vừa định mở miệng giải thích thì An Liễu đã yếu ớt nói: “Ngài Bạc, có chuyện gì thì để ngài mai nói được không?”Lần đầu chủ động bắt chuyện đã bị từ chối, Bạc Sơn Tạ cảm giác hơi bực bội, dĩ vãng An Liễu chỉ hận không thể dính lên người hắn mà hôm nay lại chủ động không cần.

Phần khó chịu này cũng không biết là vì bản thân hay vì thái độ kháng cự của cô.Bạc Sơn Tạ không vui đứng lùi về phía sau hai bước, lúc này An Liễu mới cảm thấy thế giới xung quan yên bình hơn.

Cô nâng tay lên đỡ đầu, mí mắt díp cả lại, An Liễu chỉ hận không thể trực tiếp nằm xuống mà ngủ.Chống đỡ một lúc, rốt cuộc cô cũng không chịu đựng nổi, tựa đầu vào cột sắt phía sau lưng, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.


Trong lúc mơ mơ màng màng, An Liễu tưởng bản thân được trở về căn phòng ấm áp của mình, trở về lúc còn chưa có mạt thế xảy ra, cô mệt mỏi ngả lưng xuống giường, mùi hương quen thuộc xung quanh khiến cô cảm thấy an tâm, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ sâu.Lúc Trần Tùng trở lại, chỉ thấy An Liễu đang ngồi bệt xuống mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.

Còn vị Bạc tiến sĩ nổi tiếng lạnh lùng kia, hiện tại đang… Ngồi bên cạnh làm đệm thịt cho cô!Trần Tùng mắt chữ A miệng chữ O, kinh ngạc tới mức không khép miệng lại được.Bạc Sơn Tạ liếc mắt nhìn qua, chỉ là một ánh mắt bình thường nhưng lại khiến Trần Tùng run sợ, lập tức từ bỏ việc đánh thức An Liễu dậy.Cậu ta cũng tìm một góc ngồi xuống, im lặng không nói.

Trước kia lúc ở chung, toàn là An Liễu chủ động tìm chuyện để nói, nhưng hiện tại cô đã ngủ, cho nên hai người đàn ông cũng chẳng có gì để nói với nhau, người nào cũng tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Mãi cho tới khi Bạc Sơn Tạ gõ nhẹ ngón tay xuống sàn, thu hút sự chú ý của Trần Tùng.Bạc Sơn Tạ cẩn thận đỡ An Liễu dựa vào cột sắt sau lưng, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, ra hiệu Trần Tùng theo mình ra ngoài.Trần Tùng dù khó hiểu nhưng vẫn đứng dậy đi theo.“Mở cốp xe.” Ra phía bên ngoài, hắn cũng không còn cố kỵ gì nữa, mở miệng ra lệnh cho Trần Tùng.Cậu ta kiên nhẫn làm theo.Tiếp đó Bạc Sơn Tạ mở cửa xe, bước vào trong tìm tòi một hồi, lúc bước ra ngoài trên tay còn cầm một ống tiêm nhỏ.“Giữ chặt phần đầu Zombie.” Bạc Sơn Tạ thấy Zombie trong cốp xe đã gầm gừ có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi thúc giục: “Nhanh lên!”Trần Tùng đưa tay giữ chặt đầu Zombie, quả nhiên là người trong quân đột vẫn khác, chỉ vài động tác đơn giản là hắn có thể tiêm thuốc vào người Zombie, không hề giống bộ dáng lúng túng ngày hôm trước của An Liễu.Hai người nhanh chóng đóng cốp xe, vừa mới chuẩn bị bước vào bên trong trạm xăng thì đã nghe thấy tiếng động cơ “gru gru” vang lên càng ngày càng gần.Trần Tùng cảnh giác quay đầu lại, tay trái vô thức vuốt ve khẩu súng được dắt bên hông.

Bạc Sơn Tạ cũng xoay người lại, nhìn thấy đống dụng cụ chứa xăng vứt thành một đống bên ngoài trạm xăng, hắn tiện tay ném luôn ống tiêm đã sử dụng qua bên đó, sau lại thuần thục rút một chiếc khăn lụa trong túi áo Blouse ra lau tay.Hắn vừa làm xong hết chuyện này, hai chiếc xe việt dã đã băng qua màn mưa tiến về phía họ.Xe nhanh chóng dừng xe lại, đám người bên trong mở cửa bước xuống, tính toán chạy về phía trạm xăng.


Nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đứng chờ ở đó từ trước.

Bọn họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ là thất thần trong giây lát, bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy về phía bên trong.Nhìn thấy nhiều người như vậy, Bạc Sơn Tạ ghét bỏ lùi về phía sau.

Trần Tùng vẫn tiếp tục quan sát.Hai bên cảnh giác nhìn nhau, cuối cùng một người đàn ông với vẻ ngoài hung ác, một nửa gương mặt bị sẹo che mất bước ra ngoài, hùng hổ tiến về phía hai người chào hỏi.“Xin chào, tôi là Từ Ách Hàn, đang trên đường tới căn cứ thì gặp trời mưa lớn, cho nên phải vào đây tá túc một đêm.

Hai vị không phiền chứ?”Trần Tùng hơi bất ngờ, giọng điệu của Từ Ách Hàn vô cùng ôn hòa, không giống vẻ dữ tợn của hắn ta chút nào.Một câu kia của hắn ta vốn chỉ là lời khách khí, dù sao người cũng đã tiến vào đây rồi, còn có thể đuổi bọn họ đi sao?Thế nhưng, Bạc Sơn Tạ vốn không phải là người để ý những thứ đó, hắn thẳng thừng đáp: “Phiền.”Từ Ách Hàn: “…”Trần Tùng đang chuẩn bị nói: “…”Cảm nhận được ánh mắt của đám người đứng sau Từ Ách Hàn bất thiện, tuy nụ cười trên mặt hắn ta vẫn còn, nhưng đã phai nhạt đi không ít.

Lại âm thầm so sánh lực lượng bên mình với bên địch, Trần Tùng quyết đoán: Không đánh lại!Cậu ta quan sát thấy từ nãy tới giờ chủ yếu là người đàn ông tên Từ Ách Hàn này nói chuyện, đám người nghe.


Nếu như không nhầm thì đây chính là thủ lĩnh của bọn họ.

Vì thế cậu ta xua tay nói: “Gặp nạn giúp đỡ nhau là chuyện thường tình, không có vấn đề gì.”Từ Ách Hàn gật đầu, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện: “Được, tôi nghỉ ngơi ở bên kia, nếu có gì cần giúp đỡ có thể nói một tiếng, nếu như giúp được Từ Ách Hàn tôi quyết không từ chối!”Bạc Sơn Tạ hừ lạnh một tiếng.Trần Tùng cũng cười đáp: “Tôi là Trần Tùng, cũng đang trên đường trở về căn cứ, nếu anh Hàn đây không ngại phiền thì chúng ta có thể đồng hành!”Bạc Sơn Tạ khó chịu xoay người bước vào bên trong.

Hai người đứng nói chuyện chủ động xem như không thấy.Phát hiện Trần Tùng cũng tiến về căn cứ, hảo cảm của Từ Ách Hàn với cậu ta lập tức tăng cao.

Hắn ta gật đầu liên tục nói “được”.

Ngừng một lát hắn lại hỏi: “Dị năng của cậu là gì?”“Dị năng?” Trần Tùng không hiểu lắm.“Cậu không có dị năng ư?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận