An Liễu thấy tình thế không ổn vội vàng bước lên phía trước nói: “Ngài Bạc, hiện tại mạt thế xuất hiện, chủng Zombie xuất hiện này không biết khi nào mới kết thúc, nhân loại càng phải dựa vào nhau để chống lại bị Zombie hóa đúng không? Ngài xem, cứu một người hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa còn là cứu người trong tình thế hiện giờ lại càng đáng quý hơn…”Cô còn muốn nói gì đó nữa nhưng đã bị Bạc Sơn Tạ không kiên nhẫn ngắt lời, hắn thản nhiên nói: “Cứu người là chuyện của chính phủ…”Nói tới đây, hắn hơi ngừng lại quét mắt nhìn An Liễu một vòng, ánh mắt đó giống như tia rada không khỏi khiến cô cảm thấy khó chịu lùi về phía sau vài bước.
Bạc Sơn Tạ nâng kính, ánh mắt lạnh lùng đưa ra phán đoán của bản thân: “Sức chiến đấu bằng không, IQ không đủ dùng, phiền phức.”An Liễu và Trần Tùng tự động phiên dịch câu này thành: Không có giá trị lợi dụng, không cần thiết đem theo.Khóe miệng An Liễu giật giật, cô mở miệng muốn bào chữa cho mình: “Tôi…” Lời lên tới cổ họng lại bị nuốt về, quả thật hắn nói quá chuẩn xác khiến cô cũng không biết phản bác lại thế nào.“Mang đi.” Bạc Sơn Tạ lạnh lùng hạ lệnh, tiếp đó hắn ta dẫn đầu bước ra ngoài.
Đi được vài bước hắn lại đột nhiên quay người nói: “Hai Zombie kia rất có thể là điểm mấu chốt trong quá trình tìm ra thuốc đặc trị biến chủng Zombie, nếu như căn cứ các người không quan tâm… Vậy thì bỏ đi.”Buông xuống câu này, Bạc Sơn Tạ bình tĩnh rời đi.Trần Tùng rối rắm không thôi.
Cậu ta hết nhìn An Liễu lại quay đầu nhìn ra phía bên ngoài.An Liễu nhìn thấy sự dãy giụa trong ánh mắt ấy, cô thở dài, cho cậu ta một cái thang, nói ra lời Trần Tùng khó có thể mở miệng: “Anh Trần, không thì thế này, anh cứ đưa Bạc tiến sĩ cùng “dụng cụ” nghiên cứu của ngài ấy trở về căn cứ trước, em sẽ tìm cách theo sau.”“Không được!” Gần như sau khi An Liễu nói xong, Trần Tùng đã lập tức từ chối lời đề nghị này.
Cậu ta mím môi, hồi lâu sau quả quyết: “Đi! chúng ta đi trước, trên đường trở về căn cứ anh sẽ liên lạc với đội trưởng Hứa báo cáo về chuyện này.”Nghe thấy câu này, An Liễu cảm động tới mức rơi nước mắt.
Tuy ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng thật lòng An Liễu biết mình không muốn làm như vậy…Cô hèn lắm.Có con đường sống ai lại muốn đi tìm chết cơ chứ.Trần Tùng nói là làm, lập tức kéo tay An Liễu chuẩn bị rời khỏi đây.
Nào ngờ vừa mới đi tới cửa căn hầm đã đụng Bạc Sơn Tạ quay lại.
Trần Tùng khách khí nói: “Bạc tiến sĩ, tôi sẽ đưa cô Liễu đây trở về căn cứ trước, ủy khuất ngài ở lại đây thêm một thời gian, căn cứ sẽ cử người tới đón ngài sau.”Bạc Sơn Tạ không thèm để ý giọng điệu khinh khỉnh đó của cậu ta, hắn ta nâng tay đẩy gọng kính lên cao, vừa mở miệng nói chuyện vừa đánh giá tình hình thiệt hơn bên ngoài: “Bên ngoài rất đông Zombie, nếu muốn chết thì cứ bước ra.”Lời của hắn không phải là nói dối.
Tuy nhiên Trần Tùng lại không mấy tin tưởng, cậu ta kéo tay An Liễu muốn bước ra bên ngoài.Bạc Sơn Tạ liếc mắt nhìn hai người, xong cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nói: “Muốn chết thì chết xa một chút, đừng kéo Zombie lại bên này.”Trần Tùng cau mày, vừa muốn nói gì đó thì đã bị An Liễu ra hiệu im lặng, cô nói: “Lời ngài ấy nói là thật.”Thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu ta, An Liễu giải thích: “Nếu em đoán không nhầm… Cặp kính ngài ấy đang đeo là màn hình camera mini của bên ngoài cánh cửa sắt.”Nghe cô nói như vậy, Bạc Sơn Tạ theo thói quen đưa tay nâng kính lên cao.
Ở mặt trong kính quả thật chính là màn hình camera bên ngoài bệnh viện, Zombie như đánh hơi thấy thứ gì đó, đi lại lúc nhúc trong đại sảnh bệnh viện.Số lượng Zombie không một ngàn thì cũng năm trăm, quả thật khiến người ta nhìn mà tê dại cả da đầu.Trần Tùng bán tin bán nghi.An Liễu lườm cậu ta một cái: “Đây là sự thật, em đâu có lý do gì để lừa anh.”Trần Tùng nghĩ nghĩ, cảm thấy lời cô cũng có lý, tuy nhiên: “Sao em lại biết chuyện này?”Khóe môi cô cong lên, ánh mắt tràn đầy sự đắc ý, vừa định nói gì đó thì bên trong phòng thí nghiệm lại vang lên tiếng gào rú ghê người.Ánh mắt Bạc Sơn Tạ hơi thay đổi, vội vàng bước nhanh vào bên trong.Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng lập tức theo sau.Bên trong phòng thí nghiệm, hai Zombie cấp 2 kia đã tỉnh, hiện tại bọn chúng đang không ngừng giãy dụa trên bàn giải phẫu, cũng may xích sắt cố định bọn chúng vẫn còn chắc chắn, cho nên nhất thời chúng vẫn chưa giãy ra được.Bạc Sơn Tạ nhanh chóng đeo găng tay lên, tiếp đó cầm một ống tiêm ở bàn bên cạnh chuẩn bị tiến về phía bàn giải phẫu.
Đúng lúc này, hắn lại đẩy gọng kính lên theo bản năng, nhìn thấy hình ảnh bên trong camera truyền tới, Bạc Sơn Tạ hơi sững người lại.Bởi vì hắn đang xoay người lại cho nên An Liễu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng phân phó: “Một người ở lại đây giúp đỡ, một người ra bên ngoài cản Zombie tiến vào.”An Liễu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng gào rú điên loạn của bọn Zombie bên ngoài, cùng với tiếng đập cửa sắt rầm rầm.
Hai Zombie bên trong như được hưởng ứng, lại càng gào to hơn.Làn sóng âm kích thích não bộ của An Liễu, tầm mắt của An Liệu lập tức mờ đi.
Tới lúc định thần lại thì Trần Tùng đã chạy ra ngoài từ lâu.Bạc Sơn Tạ lập tức phân phó: “Lại đây giữ chặt Zombie này.”Làn da Zombie rất cứng, chỉ có phần đầu lưỡi là mềm dẻo, mũi tiêm có thể đâm xuyên qua.
Nhưng hiện tại Zombie đã tỉnh, cho nên Bạc Sơn Tạ không cách nào tiêm được.
Hắn cần một người giúp đỡ.An Liễu nhìn quanh phòng thí nghiệm một hồi, phát hiện hắn đang nói mình, cô mếu máo, sợ hãi nhìn hai Zombie đang điên cuồng trên bàn giải phẫu.“Mau lên!”Bạc Sơn Tạ lại thúc giục.Cô không tình nguyện bước tới gần, nhìn Zombie giãy dụa hung ác trên bàn giải phẫu, An Liễu tay chân luống cuống không biết nên giúp đỡ như thế nào.“Tôi phải làm gì?” Cũng may đầu óc cô vẫn còn linh hoạt, cô nhanh chóng thỉnh giáo Bạc Sơn Tạ.“Dùng tay giữ chặt đầu nó.”Bạc Sơn Tạ cao hơn cô cả nửa cái đầu, lúc này hắn đứng sát vào người An Liễu, một cảm giác áp bách ập tới khiến cô cảm thấy khó thở.An Liễu hít sâu một hơi, cuối cùng run rẩy vươn tay ra chạm vào làn da sền sệt lạnh lẽo của Zombie.Zombie lắc đầu một cái đã dễ dàng hất tay cô ra ngoài.
Bạc Sơn Tạ cau mày: “Tiếp tục! Dùng lực!”An Liễu sợ tới mức phát khóc, lại vươn tay giữ chặt đầu Zombie, tuy lần này thời gian lâu hơn nhưng cũng nhanh chóng bị hất tay ra ngoài.Làm liên tục vài lần vẫn không được, An Liễu nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở nặng nề của Bạc Sơn Tạ, dường như hắn đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.
An Liễu hít hít mũi, lại vươn tay giữ chặt đầu của Zombie.Bạc Sơn Tạ cũng vươn tay bóp cằm Zombie, cố định đầu lưỡi của nó.
Khoảng cảnh giữa An Liễu và Zombie rất gần, còn gần hơn cả với hắn, mùi hôi thối từ miệng nó phát ra sộc lên mũi cô, lập tức khiến đầu óc cô mơ hồ, bàn tay bất giác buông lỏng.Bạc Sơn Tạ đang tập trung đưa mũi tiêm vào lưỡi Zombie cho nên không mấy chú ý tới tiểu tiết này, tới khi nhận ra thì Zombie đã giãy ra được, còn cắn mạnh vào ngón trỏ của hắn.Đầu ngón tay truyền tới cảm giác đau nhức, ngón tay tê tê khiến Bạc Sơn Tạ không thể không buông tay.
An Liễu cũng nhận ra bản thân mình đã gây họa, cô vội vàng muốn mở miệng xin lỗi.Bạc Sơn Tạ nghiến răng phun ra vài chữ: “Cút ra bên ngoài, đổi cậu ta vào đây!”An Liễu không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra bên ngoài muốn thay chân cho Trần Tùng.
Tuy nhiên, vừa mới bước ra tới gần cửa đã phát hiện số lượng Zombie bên ngoài nhiều vô cùng.
Zombie đang không ngừng dùng móng tay cào cửa ken két hòng xông vào bên trong.
Trần Tùng vất vả lắm mới ngăn cản bọn chúng được.Da đầu An Liễu tê dại, cô cảm thấy, hai con Zombie trong kia mới đáng yêu làm sao! Sao cô lại ngu ngốc chạy ra ngoài này làm gì?Kịp thời nhận ra sai lầm của mình, An cô nương nhanh chóng chạy ngược vào trong phòng thí nghiệm để sửa sai.Bạc Sơn Tạ nhìn thấy người trở lại là cô mà không phải là Trần Tùng thì cũng không tỏ vẻ gì.
Chỉ lạnh lùng cầm kim tiêm đi tới gần bên Zombie còn lại.An Liễu nhìn thấy con Zombie cắn vào tay hắn ban nãy giờ phút này lại nằm im bất động cũng không dám thắc mắc gì, chỉ cun cút chạy tới bên con Zombie còn lại, đưa tay giữ chặt đầu nó giúp Bạc Sơn Tạ thuận tiện làm việc.Bạc Sơn Tạ đưa mắt nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng tiêm vào lưỡi con Zombie kia một chất dịch đặc sệt màu đỏ hệt như máu.Lần này An Liễu sống chết giữ chặt đầu nó cho nên quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi.Chưa đầy ba mươi giây sau, sự giãy dụa của Zombie đã yếu hơn, cuối cùng là ngừng hẳn.
Tiếng gào rú bên ngoài như không tìm thấy sự đáp lại, cuối cùng cũng nhỏ dần đi.Hai cánh tay An Liễu đau nhức, đợi tầm hai phút sau cô mới cẩn thận hỏi lại: “Ngài Bạc, tôi có thể buông tay được chưa?”.