Núm kìa (O v O)~~ Mọi việc Long Dục đều sẽ không đích thân đứng ra, bất quá tình hình gần đây không quá yên bình, Long Dục luôn đi sớm về trễ, vì vậy cũng cho Bách Thần không ít thời gian rảnh rỗi.
Buổi sáng, sau khi Bách Thần đem những việc vụn vặt trong trang viên an bài xong, lập tức lái xe rời đi.
Anh đem xe dừng trước một phòng khám.
Vị trí phòng khám này có chút hẻo lánh, bề ngoài cũng vô cùng cũ nát, chỉ treo một tấm bảng hiệu rách rưới, ngoại trừ Bách Thần đứng ở ngoài, không có một mống người tới khám bệnh.
Bách Thần khóa kỹ xe, tiến vào.
Bên trong chỉ có một nam bác sĩ mặt áo blouse trắng đeo khẩu trang, yên tĩnh ngồi trên băng ghế trắng viết lung tung.
Mặc dù cảm giác có khách tới, cũng không quá nhiệt tình, tiếp tục cúi đầu, mặt vô biểu tình thuận miệng hỏi: “Khám bệnh à?”
Bách Thần quơ quơ tay trước mặt người nọ: “Không phải khám bệnh, tôi đến mua thuốc, bác sĩ Vương.”
Có lẽ do nghe được âm thanh quen thuộc, Vương Tước bỗng nhiên ngẩng đầu, dừng lại bút trong tay, giật mình nói: “Bách Thần ?! Cậu tới đây làm gì?”
Bách Thần thả tay xuống, vô tội nói: “Tôi nói, tôi đến mua thuốc.”
Vương Tước chớp mắt một cái, đứng dậy đi ra khoá cửa, thấp giọng nói: “Đi theo tôi.”
Hai người một trước một sau đi vào bên trong gian nhà.
Phòng này xem như là không gian chứa đựng dược phẩm, Vương Tước dừng lại trước một mặt tường cũ nát, sau đó duỗi ra một tay ra, xòe ra năm ngón tay, dán sát mặt tường.
Qua vài giây, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm, chính giữa bức tường hoàn toàn nứt ra.
Một không gian mờ tối xuất hiện ở trước mắt, dưới ánh đèn yếu ớt, một dãy cầu thang thẳng tắp sâu không nhìn thấy được điểm cuối.
Bách Thần quen thuộc bước nhanh vào, Vương Tước theo sát phía sau.
Sau khi bóng dáng hai người đều bị bóng tối nhấn chìm, mặt tường nứt ra lại một lần nữa tự động khép vào, tất cả trở lại bình thường.
Nơi này so với căn phòng củ nát bên ngoài thực là khác biệt một trời một vực, tương phản rất lớn.
Trên bàn thí nghiệm cực lớn, vô số dược phẩm hóa học cùng thiết bị tinh vi tiên tiến, còn có siêu cấp máy tính dùng để phân tích.
Quả thực như một căn cứ thí nghiệm nhỏ.
Điều này cũng không kỳ quái, Vương Tước là một quái nhân khoa học, là kỳ tài khó có được trong nhóm Alpha, thông minh hơn người.
Gã không chỉ vì Bách Thần, thành công chế ra thuốc ức chế, mà còn thành công chế ra được thuốc hướng dẫn đặc biệt làm riêng cho Long Dục.
Cũng bởi vì vậy, khiến Bách Thần cảm thấy được, anh lúc trước cứu người, cứu được thứ cực kỳ giá trị.
Mọi việc xảy ra vào vài năm trước, Bách Thần trong lúc vô ý tình cờ trên đường gặp một Omega rơi vào kỳ phát tình.
Xui xẻo thay, bên cạnh Omega không có bất cứ người nào có thể dựa vào.
Khí tức thơm ngọt mỹ vị khiến Alpha xung quanh lâm vào điên cuồng, bọn họ như lang như hổ đem người bao vây bốn phía, liều mạng tranh đoạt quyền giao phối.
Giống như một chú cừu non đi lạc giữa bầy sói, chờ đợi cậu chỉ có bị người xâm phạm, cuối cùng không còn sót lại một mảnh xương.
Lúc đó Bách Thần chỉ muốn thử một chút sức mạnh của mình, giết ra thoát khỏi vòng vây, tiện tay đem Omega này cứu ra.
Trăm lần không nghĩ tới Omega này thế nhưng là em trai của Vương Tước.
Để biểu đạt lòng biết ơn, Vương Tước liền chủ động gia nhập, trợ giúp Bách Thần làm một ít sự tình anh không thích hợp đứng ra lộ mặt.
“Đây là thuốc ức chế của cậu.” Vương Tước từ trong két bảo hiểm lấy ra một lọ thủy tinh bị bịt kín.
Bách Thần tiếp tới: “Cảm ơn.”
“Cậu và tôi còn nói cảm ơn cũng quá khách khí đi.” Vương Tước vỗ vai Bách Thần, nghiêm mặt nói: “Khu vực bên thành Tây này cơ bản đã bị chúng ta kiểm soát, gần nhất tâm trạng Long Dục cũng sẽ không quá tốt, chính cậu phải cẩn thận.”
Bách Thần đẩy mắt kính : “Không có chuyện gì, tôi sẽ chú ý, bất quá…” Anh dừng lại một chút, khóe miệng khẽ nhếch như có như không, trầm giọng nói: “Tuy cảm xúc ngài ấy có thể sẽ không tốt, bởi vì chuyện tôi cần làm nhất định sẽ khiến cho tâm trạng của ngài ấy ngày càng kém.”
“… Aizz.” Vương Tước yên lặng rùng mình một cái, gã có chút không biết lời này nên làm sao nói tiếp.
Kỳ thực so với khí thế dọa người của Long Dục, gã càng sợ Bách Thần.
Không biết tại sao, rõ ràng là một tiểu tử nhã nhặn tuấn lãng, nhưng khiến người ta bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác kinh khủng.
Giống như một con rắn độc núp trong bóng tối, chỉ cần một chút sơ hở, lập tức sẽ bị động vật máu lạnh kia cắn một phát chí mạng vào yết hầu, sau đó liền vĩnh viễn không thể đứng dậy.
Nói tóm lại, cậu ruột và cháu trai đều không phải kẻ tốt lành gì! Đều là đại biến thái!
Vương Tước ho nhẹ một tiếng, nói lảng sang chuyện khác, “Thuốc hướng dẫn ở chỗ tôi chì còn dư lại một ít, nhiều lắm chỉ đủ đến cuối tuần, nguyên liệu dự trữ đã không còn.
Ngày hôm nay nếu như có thể, tôi hi vọng… Cậu có thể đưa tôi thêm một chút.”
Nguyên liệu kỳ thực có chút khó nói, bởi vì phải là tinh dịch hoàn toàn mới của Bách Thần.
Bên trong tinh dịch có chứa lượng lớn chất dẫn dụ, bình thường là thứ Alpha dùng để ký hiệu, tựa như động vật giống đực đối với đồng loại chứng minh quyền sở hữu của mình.
Vốn dĩ khiến cho Long Dục có thói quen nhớ kỹ hương vị của Bách Thần, thậm chí đối với y sinh ra phản ứng, tinh dịch ắt là nguyên liệu không thể thiếu.
Quá trình rất đơn giản, chính là tự an ủi.
Sắc mặt Bách Thần vẫn như thường, lưu lại một câu “Tôi vào trong làm”, bình tĩnh mà xoay người rời đi.
“Đúng rồi!” Vương Tước đối với bóng lưng Bách Thần gọi: “Nơi này của tôi có một cái sextoy mông giả kiểu mới nhất, cậu có muốn hay không?”
Bách Thần không quay đầu lại, chỉ là giơ tay lên huơ huơ, biểu thị không cần, sau đó lưu loát đóng cửa lại.
Vương Tước nhún vai, đem đồ vật cẩn thận đặt vào trong ngăn kéo khoá lại, lầm bầm lầu bầu : “Đàn ông quả thực đều dựa cả vào tuốt, không cần thì chính mình giữ lại…”
Bách Thần đi vào phòng riêng, bốn phía đều là tường trắng, trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Anh ngồi ở trên giường, đem lọ thủy tinh, giấy vệ sinh cùng dầu bôi trơn nắm trong tay, chuẩn bị kỹ càng tất cả, mới chậm rãi lấy xuống mắt kính, thở phào một hơi, sau đó lấy ra một lọ thuốc uống vào.
Đây là thuốc trung hoà, để có được nguyên liệu tốt nhất, Bách Thần cần bắn tinh trong hình thái Alpha.
Thuốc tiến vào cơ thể không quá vài giây, sức mạnh Bách Thần rất nhanh liền khôi phục.
Một cổ uy áp cường đại phóng ra xung quanh, chấn động đến mức đèn treo đều lắc lư, phát ra tiếng vang “Cách cách”.
Bách Thần cảm thấy không sai biệt lắm, mới mở ra dây kéo, lấy ra côn thịt chưa cương của bản thân, ở trên tay thoa khắp dầu bôi trơn, sau đó từ từ vuốt ve lên xuống.
Vì muốn tăng cường cảm giác bắn tinh, anh nhắm mắt lại nghiêm túc tưởng tượng.
Nghĩ đến bàn chân trắng nõn của Long Dục, nghĩ đến cặp đùi mượt mà rắn chắc của Long Dục, nghĩ đến cái mông cong vểnh của Long Dục, nghĩ đến tinh khí ẩm ướt dính nước của Long Dục, nghĩ đến vòng eo thon gọn kia của Long Dục, nghĩ đến đầu vú hồng nhạt của Long Dục, còn có khuôn mặt tuấn mỹ ngạo mạn kia…
Bách Thần cau mày, một tay xoa nắn dương cụ chính mình, một tay chống ở trên giường,liên tưởng ngày càng rộng, ngày càng xa…
Anh còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy thân thể xích lõa của người đó.
Khi đó anh mới mười bốn tuổi, công việc hàng ngày vẫn chỉ là quét tước vệ sinh.
Có một lần, vốn định quét dọn căn phòng Long Dục, đẩy cửa ra mới phát hiện nam nhân căn bản không có ở trong phòng, thế nhưng tiếng nước chảy ào ào lại vọng ra từ bên trong, Bách Thần tò mò bước vào.
Một tia sáng từ bên trong cửa phòng tắm khép hờ chiếu ra ngoài, Bách Thần như bị quỷ thần xui khiến tiến lên phía trước, rón rén nhìn qua khe cửa.
Hơi nước lượn lờ làm cho phòng tắm có chút mông lung, Long Dục lỏa thể đứng ở giữa, đưa lưng quay về phía cửa, dòng nước “ào ào” rơi xuống đỉnh đầu, thấm ướt mái tóc đen dài của hắn.
Giọt nước tụ thành từng dòng chảy nhỏ, uyển chuyển uốn lượn như rắn, từ bả vai trơn bóng của Long Dục chảy xuôi xuống.
Lướt qua sống lưng thẳng tắp, sau đó phân ra, liếm láp cái mông căng tròn, còn trực tiếp chảy vào giữa khe mông, nơi sâu thẳm mà Bách Thần không nhìn thấy, cũng không được biết.
Bách Thần cảm thấy được có chút đáng tiếc, anh thả nhẹ hơi thở, lặng lẽ khom người về phía trước tìm kiếm, làm cho cánh cửa mở càng lúc càng lớn.
Da thịt dính nước cực kỳ gợi cảm, mông đùi đều hiện ra thủy quang mê người.
Long Dục một bên tắm vòi sen một bên tẩy rửa thân thể chính mình, hai tay hắn tự nhiên xoa nắn cơ thể, ngay thời điểm khớp xương ngón tay rõ ràng lướt qua mông, hai cánh mông no đủ rắn chắc lay động trong không trung.
Bách Thần choáng đầu, mắt mở to, tim đập nhanh hơn.
Bách Thần đối với cảm giác này tỉnh tỉnh mê mê, chỉ là vật dưới quần sưng lên khác thường làm lòng anh rối như tơ vò, miệng khô lưỡi khô, chỉ có thể không ngừng mà nuốt nước bọt để duy trì bình tĩnh.
Mặc dù không có tự tay chạm tới cái mông căng tròn kia nhưng vẫn có thể cảm nhận được nơi đó ướt át co dãn, thậm chí có thể tưởng tượng được cảm giác sảng khoái khi đem hạ thể sưng to chen vào hậu huyệt kia.
Bách Thần cảm thấy bản thân có chút ma chướng, bên tai tất cả đều là âm thanh tí ta tí tách, rõ ràng như vậy, vang dội đến thế.
Trong cơ thể lại dấy lên một đám lửa hừng hực, càng ngày càng lớn khiến anh không thể thở nổi.
Không biết Long Dục có thật sự nhận ra, hay là không để ý chút nào.
Hắn từ từ xoay người lại, đầu tiên là gương mặt tuấn mỹ, tiếp theo là thân trên duyên dáng.
Hơi thở Bách Thần ngày càng nặng, tim đều muốn nhảy tới cổ họng.
Anh ngắm từ phía dưới lên phía trên, nhìn thấy hai chân thon dài rắn chắc của Long Dục, nhìn thấy dương vật không nhỏ dưới háng, sau đó nhìn thấy đầu vú bị nước nóng làm cho thay đổi, đỏ tươi diễm lệ khảm trên lồng ngực rắn chắc, còn có quầng thâm vây quanh đầu vú nho nhỏ nhô cao…
Bất tri bất giác, anh lè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, bất ngờ nếm được một tia tanh ngọt.
Bách Thần giơ tay lau một cái, là máu.
Anh thế nhưng chảy máu mũi!
Bách Thần hốt hoảng dùng tay áo chà xát, một bên lau một bên mê muội mà nhìn thân thể của nam nhân.
Đặt cặp chân mỹ lệ kia ở trên vai, sau đó vùi đầu gặm cắn da non giữa hai bắp chân.
Đúng rồi, nghe nói phương thức ăn uống nguyên thủy nhất của quỷ hút máu chính là gặm cắn giữa hai chân người sống, bởi vì thịt nơi đó mềm nhất, huyết nhục mới mẻ nhất.
Bách Thần nuốt nuốt ngụm nước miếng.
Anh muốn cắn…
Cũng muốn liếm…
…
“Ha… ”
Một tiếng cười khẽ chói tai phá vỡ ý dâm của Bách Thần.
Bách Thần máy móc ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt Long Dục không tránh khỏi va chạm.
Đôi mắt hẹp dài lạnh như băng của Long Dục nhìn Bách Thần, đôi môi đỏ tươi hé mở, chậm rãi phun ra một chữ, “Cút.”
Trong nháy mắt, thời gian dường như ngưng đọng lại, Bách Thần như bị sét đánh mà giật mình, đợi đến khi anh phản ứng kịp, đã sớm chạy ra khỏi phòng, đem chính mình khóa trái trong một phòng nhỏ tối tăm.
Buổi tối hôm đó, anh nghênh đón lần đầu tiên mộng xuân, mơ thấy hai chân Long Dục bị giơ cao đặt trên vai, dưới thân anh cơ khát cầu hoan…
…
“… Hô… Hô…” Hơi thở Bách Thần trở nên dồn dập, bàn tay ve vuốt côn thịt càng lúc càng nhanh.
Trong đầu anh hoàn toàn bị Long Dục chiếm lấy lấp đầy, nghĩ đến Alpha cường đại giờ khắc này bị anh đâm chọc, một lượng lớn bạch trọc từ bên trong lỗ nhỏ phun ra, sau đó thu thập lọ thủy tinh đã bị rót đầy.