102.
Chương 102
Khang Thánh Triết nói muốn sờ một chút, nhưng tay hắn lại không thành thật chạm vào lưng Vưu Lương Hành mà dọc theo đường cong cột sống, di chuyển một đường tới eo, thoáng chốc sau ngón tay đã tới đai lưng của Vưu Lương Hành.
Chỉ cách một lớp quần áo đơn bạc, ngón tay của Khang Thánh Triết bóp lấy eo thịt của Vưu Lương Hành, không đau không ngứa, nhưng cực kỳ bóng bỏng.
Vưu Lương Hành cả giận:
"Cậu làm gì đó."
Khang Thánh Triết: "Tôi đang xem anh có đứng thẳng hơn tôi hay không."
Dù miệng thì nói vậy nhưng tay hắn vẫn không thu lại, Vưu Lương Hành hừ lạnh một tiếng:
"Ai xem như vậy?"
Khang Thánh Triết dõng dạc nói:
"Tôi xem như vậy đó."
Vưu Lương Hành: "...."
Mặt kẻ này dày tới mức này rồi, Vưu Lương Hành quả thật không có biện pháp, đánh lại không thể dùng sức đánh, chỉ có thể không nhẹ không nặng xoay người, tung chân đá văng hắn ra.
"Khang Thánh Triết, tôi đang nói chuyện đứng đắn với cậu."
Khang Thánh Triết lộ ra nụ cười, hì hì nói:
"Tôi không đứng đắn sao?"
Người này mà đứng đắn thì người đứng đắn trên thế giới này tuyệt chủng hết rồi.
Vưu Lương Hành sôi máu, hung hăng vỗ một chưởng lên lưng Khang Thánh Triết, kẻ này hứng chịu một bàn tay, thân hình ưỡn lên phía trước.
....!Đột nhiên đứng thẳng thành công.
Vưu Lương Hành cả kinh, nhất thời quên việc mình đang tức giận, vội vàng nói:
"Nhanh nhớ kỹ, đúng là tư thế này."
Khang Thánh Triết ừ ừ đáp lời, trên thực tế chịu đựng không được hai giây, tư thế lại khôi phục bộ dạng cũ, nói hắn không cố ý ai mà tin được,
Vưu Lương Hành: "....!Cậu muốn chết."
Khang Thánh Triết thành khẩn nói:
"Anh phải tin tưởng tôi a, tôi không muốn vậy."
Vưu Lương Hành thật muốn đánh chết hắn.
Thực ra tư thế đứng thẳng của Khang Thánh Triết cũng không quá khó coi, nhưng lại tạo một loại cảm giác lười nhác đặc thù, nhìn thế nào cũng không có tinh thần.
Vưu Lương Hành nghiêm túc sờ sờ lưng hắn, phát hiện không phải lưng hắn cong mà là thói quen từ nhỏ, phần lưng thả lỏng không thích dùng sức, trừ phi có ngoại lực tác động mới dựng thẳng dậy, bằng không người này tuyệt đối không chịu cử động.
Vưu Lương Hành nhíu mày nói:
"Cậu không thoải mái ở đâu à?"
Khang Thánh Triết nghĩ nghĩ: "Ừm."
Vưu Lương Hành có chút lo lắng hỏi: "Không thoải mái ở đâu?"
Khang Thánh Triết suy tư nói:
"Chỉ cần đứng thôi đã thấy mệt, muốn dựa vào đâu đó hoặc nằm xuống, nếu không được thì ngồi xuống cũng có thể tạm chấp nhận."
Vưu Lương Hành: "....." Là do lười thôi đúng không?
Vưu Lương Hành hừ lạnh, rồi mở to mắt, hung hăng vỗ một chưởng làm Khang Thánh Triết đứng thẳng.
Những nơi khác thì thôi nhưng ở trong đội quốc kỳ, Vưu Lương Hành thật không thể để Khang Thánh Triết với bộ dạng này ra trận được, hắn giúp Khang Thánh Triết điều chỉnh lại tư thế, bắt đầu từ đứng thẳng sau đến tư thế đi đường, tư thế cầm cờ, tất cả mọi thứ.
Ngắn ngủi 10 phút, Khang Thánh Triết được thể nghiệm một phen cái gì gọi là đau đớn cùng sung sướng.
Giãy giụa hay làm nũng hoàn toàn không có kết quả, Khang Thánh Triết thở ngắn than dài:
"Lương Lương, nếu tôi làm tốt thì sẽ có khen thưởng chứ."
Đây là công việc thuộc bổn phận, lấy đâu ra khen thưởng, Vưu Lương Hành lãnh đạm nói:
"Cái lông cũng không có."
Sắc mặt Khang Thánh Triết suy sụp xuống, giây tiếp theo phảng phất như nước mắt vỡ đê, bất quá dù có giả khóc cũng không người dỗ dành, Khang Thánh Triết làm bộ làm dạng như vậy rồi nhanh chóng nói:
"Buổi tổng kết khóa học quân sự anh sẽ đến chứ?"
Vưu Lương Hành nói: "Sẽ đến."
Khang Thánh Triết suy nghĩ 1 giây, lên nói ngay:
"Tôi đây sửa chủ ý rồi, tôi muốn soái nhất toàn trường."
Vưu Lương Hành nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, như đang cười nhạo Khang Thánh Triết nghĩ gì thì muốn cái đó, nhưng thình lình bị bộ dạng nghiêm túc này của hắn làm bật cười ra tiếng.
Ý cười còn trên khuôn mặt, Khang Thánh Triết thò tới gần:
"Cho tôi sờ một lần nữa được không, lần này nghiêm túc a."
Vưu Lương Hành cả kinh, kẻ kia đột nhiên nhào tới hắn trốn không kịp, vừa lúc Khang Thánh Triết chạm vào sau người hắn.
Xác thật người này không sờ loạn, hai tay chỉ bơi lội trên lưng Vưu Lương Hành, nhưng người này lại đứng sát vào người hắn, vô hình chung hắn có loại cảm giác như lãnh thổ bị xâm lược.
Tức khắc hai người đàn ông kịch liệt dây dưa, một lát sau, phía sau họ vang lên thanh âm của Lương Sở Lâm, với chất giọng run rẩy vừa tức vừa vội.
"Khang Thánh Triết! Cậu làm gì với Lương Lương ca vậy!"
Nhìn bộ dạng sốt ruột của Sở Lâm, phảng phất như một chú gà mẹ đang bảo vệ gà con trước móng vuốt của diều hâu vậy, nếu không phải Liêu Túc ở bên cạnh đang lôi kéo hắn, thì nhất định hắn đã xông lên cắn cho tên Khang Thánh Triết một ngụm rồi.
Còn Liêu Túc lại trưng ra bộ dạng người qua đường đứng xem náo nhiệt, cười hì hì nói:
"Hai người nên chú ý thị giác người qua đường một chút đi, ảnh chụp đều bị quần chúng nhân dân chụp rồi, tin tức nhiều sẽ làm khoa mất mặt đó."
Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết vất vả lắm mới kết thúc việc lôi lôi kéo kéo, lúc này hắn mới phản ứng lại hỏi:
"Có người chụp ảnh sao?"
Liêu Túc nói: "Có, vài người cơ."
Vưu Lương Hành thường xuyên bị người chụp trộm nên cũng không để ý, lúc này chỉ hỏi thêm một câu:
"Có người chụp mà cậu lại mặc kệ à."
Liêu Túc nói: "Tôi quản bọn họ làm gì, là tôi gây ồn ào để bọn họ chụp hay sao, tôi đứng bên kia nhìn hơn nửa ngày đó."
Vưu Lương Hành: "...."
Vưu Lương Hành hòa hoãn nói: "Đi, tới bên này đánh một trận."
Liêu Túc: "Ba ba! Hổ độc không ăn thịt con a!"
Vưu Lương Hành: "....!Tiền đồ đâu?"
Liêu Túc bằng phẳng đáp: "Từ khi bắt đầu bị phân vào ở cùng 1 ký túc với cậu, tôi còn tiền đồ hay sao, có thể sống là tốt lắm rồi."
Một người lại một người đều độc như vậy, Vưu Lương Hành không còn lời để nói, trong lúc nói chuyện, Lương Sở Lâm đã sớm chạy đến bên người Vưu Lương Hành, tự thể nghiệm làm vách ngăn làm Vưu Lương Hành tránh xa Khang Thánh Triết ra.
Liêu Túc còn ở bên cạnh cười hì hì:
"Không sao mà, chụp thì chụp dù sao nhiều lắm thì chỉ bổ mắt cho mấy hủ thôi."
Lương Sở Lâm nhìn chằm chằm Khang Thánh Triết, hừ lạnh nói:
"Nếu có người nghĩ là thật thì làm sao bây giờ?"
Liêu Túc nói: "Không thể, Lương ca và K thần không phải người như vậy."
Lời này vừa thoát ra khỏi miệng, ba người ở đây bỗng im lặng rời ánh mắt đi, Liêu Túc không rõ tình hình, mờ mịt hỏi:
"A? Làm sao vậy? Sao không nói lời nào?"
Lương Sở Lâm yên tĩnh, nhìn Liêu Túc với ánh mắt phức tạp, tràn ngập đồng tình, vốn tưởng rằng mình thật đáng thương phải trơ mắt nhìn Khang Thánh Triết mưu toan nhúng tràm Lương Lương ca, không nghĩ tới có người ngây thơ không biết gì cả càng đáng thương hơn, vì vậy không khỏi đồng bệnh tương liên nói:
"Liêu ca, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
Liêu Túc mờ mịt nhưng ngăn không được vui vẻ, vui tươi hớn hở trả lời:
"Được a."
Bên này vừa hẹn ăn cơm chiều cùng, Lương Sở Lâm vừa quay đầu lại thấy Khang Thánh Triết tro tàn lại cháy, không biết xấu hổ lại lần nữa dán lên người Vưu Lương Hành, thật giống một con gấu lớn nằm bò lên người kia, như thế nào cũng cảm thấy phiền phức.
"Cậu...!cậu....!Cậu cách Lương Lương ca ra xa một chút đi!"
Khang Thánh Triết hoàn toàn không nghe vào, vẫn như cũ bất động ghé vào trên người Vưu Lương Hành, mới đầu Vưu Lương Hành còn túm hắn ra nhưng sau lại mặc kệ hắn.
Cách đó không xa, Lương Sở Hàm xuất thần nhìn thân ảnh hai người dán sát nhau kia.
Bên cạnh có người hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Lương Sở Hàm nói: "Không có gì."
Đám người kia cất bước đi, tầm mắt Lương Sở Hàm lại trở lại chỗ cũ một lần nữa, có thể là hẹn cùng đi ăn cơm chiều cho nên bốn người với thân ảnh cao thấp phập phồng dần đi xa.
Lương Sở Hàm ngóng nhìn rất lâu, không tự giác mặc niệm:
".....!Chỉ là bạn bè đúng không."
***
Trực giác của phụ nữ đáng sợ như thế nào, trước tiên không cần đề cập đến, ở một địa điểm khác, có rất nhiều nữ đồng chí còn mẫn cảm hơn rất nhiều so với Lương Sở Hàm đang bùng nổ.
Liêu Túc chỉ nghĩ mặc kệ vài ba người chụp ảnh, nhưng không biết rằng người chụp ảnh ở sân vận động lại nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, đoàn người bọn họ vừa mới đến nhà ăn thì trên diễn đàn Tieba của đại học A đã có một bài đăng tụ tập những bức ảnh đủ mọi góc độ.
[Báo!!! Rốt cuộc học trưởng Vưu và người khổng lồ mới nhập học của khoa văn học có quan hệ gì!!!!].