53.
Chương 53.
Nhìn tuổi của Bạch Dao và Vưu Lương Hành, khi ba mẹ cầm bộ sưu tập ảnh cưới thì người bình thường đều sẽ nghĩ tới việc có phải bị thúc dục hôn sự hay không nếu là nhà bình thường xác thật có khả năng bị như vậy nhưng Vưu Lương Hành lại quá quen thuộc đối với cha mẹ mình, không nghĩ nhiều chỉ nhàn nhạt nói:
"Ba mẹ có kế hoạch du lịch ở đâu chưa?"
Bạch Diễm cười nói:
"Năm nay không đi, hàng năm đều đi ra ngoài chơi, thế giới lớn như vậy, cũng không quá muốn đi."
Vưu Lương Hành không hề nói tiếp, Bạch Dao thì cười tủm tỉm ngồi xuống bên người bà, hứng thú bừng bừng nói:
"Con giúp mẹ chọn đồ nhé, con thấy....!bộ này không được, bộ này năm trước đã lỗi mốt rồi, ư, cái này cũng được a, tinh xảo gợi cảm, mẹ, mẹ mặc bộ này khẳng định rất đẹp."
Bạch Diễm chớp mắt nói: "Thật không?"
Hai mẹ con tươi cười đầy mặt hòa thuận vui vẻ bên nhau, chỉ thoáng qua ai bảo đây là mẹ con, giống như hai chị em hơn.
Mắt Vưu Lương Hành nhìn thẳng, thân mình của ba Vưu Minh cũng thẳng tắp yên lặng nhìn tập tranh, diện mạo hai người tương tự tới 8 phần, nhưng ai cũng không mở miệng, không nhúc nhích, nhìn bộ dáng giống như muốn hóa thân thành bồi cảnh.
Ở cái nhà này là thiên hạ của mẹ con họ Bạch, ba con họ Vưu chỉ xếp sau.
Hai mẹ con vui vẻ lửa chọn, sau đó Bạch Diễm quay đầu hỏi: "Cái này thế nào?"
Vưu Lương Hành nhanh chóng trả lời: "Đẹp"
Bạch Diễm lộ ý cười, rồi ngóng nhìn Vưu Minh nói:
"Còn anh thấy sao?"
Vưu Minh cũng nói: "Đẹp."
Đáp án giống nhau nhưng Vưu Lương Hành là con trai có thể cho qua, Vưu Minh là chồng thì lại không được, Bạch Diễm rất bất mãn nói:
"Thật có lệ."
Sắc mặt Vưu Minh bỗng chốc biến đổi, bộ dạng của ông rất xuất sắc còn được bảo dưỡng thích đáng, nhưng vì tính cách ít nói, biểu tình lại thưa thớt, tuổi càng lớn càng thích nghiêm mặt, nhưng một khi sốt ruột, cảm giác tổng tài bá đạo thoáng chốc sụp đổ, thậm chỉ còn có chút hoảng loạn.
"Diễm Diễm, anh không phải có lệ với em."
Khóe mắt của bà hơi nhướng lên, không tỏ ý kiến, lập tức thân mình ông thẳng tắp dựa lại gần, nắm lấy tay bà, thành khẩn nói:
"Em cho anh xem đương nhiên anh cảm thấy em mặc gì cũng đẹp, em là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp, cả đời này chưa từng có lúc nào khó coi cả."
Ông luôn ít lời nhưng nhìn đuôi mắt nhướng lên của vợ, nháy mắt liền bức ra những lời buồn nôn như trong phim thần tượng.
Bạch Diễm nhíu mày:
"Theo như lời anh nói vậy thì cả đời này đều không thể lựa chọn được rồi?"
Vưu Minh nói:
"Chọn đồ quá mệt mỏi đi, đồ bên trong tập tranh này đều mua hết đi, mua về đổi từng bộ rồi chụp."
Bà trừng mắt nói:
"Lúc nào anh cũng nói mua mua mua, thật là tục tằng!"
Ngữ điệu của bà như đang tức giận, nhưng quay đầu một cái lại tươi cười, bà lật giở tập tranh vừa lòng nói:
"Được rồi, như vậy đi, trừ bỏ vài món Dao Dao nói không đẹp kia còn lại đều mua một bộ, trở về chậm rãi chụp."
Mùi thuốc súng không tiếng động mà tiêu tan.
Vưu Lương Hành ngồi bên người Vưu Minh rõ ràng nghe thấy phụ thân ngày thường vững trãi như thái sơn của mình tựa như tìm được đường sống trong chỗ chết im ắng thở ra một hơi.
Náo loạn một đoạn thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc nhật trình năm nay cha mẹ hắn đã quyết định xuống, trong lòng Vưu Lương Hành cũng thả lỏng theo, không vì gì khác bởi vì may mắn năm nay hắn không cần phải đi theo lăn lộn khắp nơi.
Mỗi năm vào ngày mùng 1 tháng 7 này, là ngày trọng đại gia đình tụ hội, kỳ thật nói về bản chất là ngày kỷ niệm kết hôn của phụ thân Vưu Minh và mẫu thân Bạch Diễm.
Cha mẹ nhà người khác, kỷ niệm ngày kết hôn đều ước gì được trải qua thế giới chỉ có hai người, nhưng cha mẹ của Vưu Lương Hành lại bất đồng, càng là ngày này, càng muốn con cái ở gần, với lý do trừ bỏ con cái ra những người khác đều không thể là minh chứng cho tình yêu của họ.
Khi còn nhỏ Vưu Lương Hành không hiểu lắm, chỉ cảm thấy cha mẹ vốn nị oai bên nhau vào ngày này càng thêm trầm trọng, chờ dần dần lớn lên, sau đó phát giác mình không thể nhẫn được thói quen chứng kiến tình yêu của bọn họ nhưng muốn trốn cũng không thể trốn được nữa.
May mắn một năm chỉ có một ngày, chính mình nỗ lực về nhà ăn một bữa cơm, thôi cũng có thể kiên trì được.
Vưu Lương Hành hơi hơi xuất thần, chợt bàn tay hắn bị Bạch Diễm lôi kéo, hắn quay đầu nhìn thấy một đôi mắt doanh doanh xinh đẹp:
"Nhìn Tiểu Lương của mẹ nào, có gầy hay không....!ừ, dường như không gầy đi."
Sau khi hoàn thành việc của mình, lúc này Bạch Diễm mới có thời gian đánh giá đứa con trai đi học ở bên ngoài, bà nói tiếp:
"Một mình ở bên ngoài cầu học sẽ rất mệt đi, chờ năm nay con tốt nghiệp thì về Bắc Kinh nhé, mỗi ngày mẹ làm.....!ừ, mẹ bảo ba con mỗi ngày làm thức ăn ngon cho con."
Vưu Lương Hành nói:
"Mẹ, khai giảng năm nay còn mới lên năm 3."
Bạch Diễm: "Gì???"
Nhất thời không khí trở nên an tĩnh.
Vưu Minh nghiêm túc nói:
"Ý mẹ con ở đây là đặt kỳ vọng vào con, năm nay cố gắng dụng công, tranh thủ cuối năm tốt nghiệp,"
Vưu Lương Hành tập mãi thành quen nói: "Dạ."
Chỉ là nói chuyện nhà, ở ngoài nhìn vào thì vẻ là do hồi lâu không gặp, nhưng nếu nghe cẩn thận thì thật là một lời khó nói hết, Vưu Lương Hành thực sự đã bó tay đối với chị mình, nhưng nếu so Bạch Dao với Bạch Diễm thì thật sự như gặp sự phụ, đại khái Bạch Dao chỉ kế thừa khoảng 80% sự tùy hứng của Bạch Diễm.
Những người khác tuyệt đối không thể tưởng tượng được, vị mẫu thân của Vưu Lương Hành tuy rằng mang danh hiệu ảnh hậu nổi tiếng trong và ngoài nước nhưng nội tại thực sự là một tiểu công chúa vàng ròng 24k, vị tiểu công chúa này không biết vì sao xui xẻo trùng hợp gặp phải Vưu Minh vị tổng tài nghiêm túc bá đạo, hai người kết hợp, sinh ra một cô con gái là Bạch Dao giống hệt Bạch Diễm và một cậu con trai là Vưu Lương Hành giống hệt Vưu Minh......
Vì vậy địa vị cụ thể trong nhà có thể xếp theo thứ thự.....
Lớn nhất là Bạch Diễm, Bạch Dao xếp thứ 2, Vưu Minh xếp thứ 3, còn Vưu Lương Hành.....
Vì thế hắn dọn ra ngoài.
Thời gian vội vàng trôi qua, đã tới 6 giờ, người một nhà ngồi trên bàn ăn, trước khi ăn cơm Vưu Minh đứng dậy kéo một khúc đàn violon, tặng một bộ trang sức bằng kim cương cũng một chiếc xe thể thao mới cho Bạch Diễm.
Bà che miệng, lệ quang chợt lóe, cười mắng:
"Đã bao nhiêu năm anh vẫn tục tằng như vậy, cũng không sợ bọn nhỏ chê cười sao, anh nói đi, trừ em ra, ai sẽ dễ dàng bị đả động như vậy chứ."
Vưu Minh cảm khái gật đầu, liên tục nói không có, không có ai, hai người thân mật ôm nhau ra phòng khách nhảy một điệu Waltz, Vưu Lương Hành ngồi xem suốt 1 giờ, rốt cuộc nghe thấy tiếng mẫu thân nói:
"Nhanh ăn cơm đi."
Vưu Lương Hành cúi đầu ăn cơm, một bữa cơm mà thấy mệt mỏi hơn nhiều so với việc chạy bộ buổi sáng và đánh quyền anh.
Vưu Minh liếc nhìn con trai, thấy bộ dạng của hắn không được tự nhiên, thì cảm khái nói:
"Con còn nhỏ, cái gì đều không hiểu, chờ khi con yêu đương sẽ biết."
Vưu Lương Hành nhìn Bạch Diễm, lại nhìn Bạch Dao ngồi bên cạnh, yên lặng không nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, Vưu Minh nhớ tới một việc hỏi:
"Dao Dao, gần đây còn tiền tiêu vặt không?"
Bạch Dao không thiếu nhất là tiền nhưng biểu tình chuyển sang đáng thương vô cùng nói:
"Không còn a, ba."
Vưu Minh gật đầu:
"Ừ, chốc nữa ba chuyển cho con mấy trắm vạn, chú ý chút, đừng tiêu quá hoang phí."
Bạch Dao cười hì hì nói:
"Con cảm ơn ba."
Tuy rằng biểu tình lãnh khốc nhưng con gái cười một cái trong lòng lại mỹ tư tư, ánh mắt chuyển sang hỏi Vưu Lương Hành:
"Con còn bao nhiêu?"
Vưu Lương Hành nhớ lại nói:
"Khoảng 5000."
Vưu Minh gật đầu:
"Ừ, vậy hẳn là đủ rồi."
Bạch Diễm bĩu môi nói:
"Tại sao anh lại luôn bất công với Tiểu Lương như vậy."
Vưu Minh nói:
"Vưu Lương Hành là con trai a, trước giờ anh vẫn như vậy, còn Dao Dao là con gái nha, con gái phải nuôi dưỡng thật tốt."
Bạch Diễm hừ một tiếng không cãi cọ với ông, bà ngẩng đầu nhìn Vưu Lương Hành, thần thái ôn nhu nói:
"Không có việc gì, mẹ cho con tiền tiêu vặt nhé."
Nói xong bà cầm di động chuyển khoản.
Tiếng WeChat của Vưu Lương Hành vang lên, tiền tới tài khoản, Bạch Diễm phát bao lì xì cho hắn.
Click mở ra, là 200 đồng.
Vưu Lương Hành bình tĩnh đáp:
"Con cảm ơn mẹ."
Tâm tình của Bạch Diễm rất tốt:
"Thật ngoan."
Kết thúc bữa cơm, vì để lại không gian cho cha mẹ, Vưu Lương Hành và Bạch Dao lần lượt trở về phòng, trước khi đóng cửa hắn còn nghe thấy âm thanh điệu Waltz vang lên dưới phòng khách, hắn dừng một chút mới vào phòng.
......!Tựa như vừa tiến vào một thế giới mới, rốt cuộc cũng thanh tĩnh.
Thở ra một hơi, đột nhiên Vưu Lương Hành cảm thấy mệt mỏi, mỗi ngày vào lúc này hắn đều vận động làm nóng thân thể, đánh quyền anh một giờ, nhưng chỉ ở nhà trong chốc lát, lại cảm thấy như bị tra tấn tinh thần, nhất thời không còn sức lực.
Hắn nằm xuống giường, không bao lâu chợt vang lên âm thanh xoay tay nắm cửa, Vưu Lương Hành theo phản xạ có điều kiện nghĩ là Bạch Dao, nhanh chóng nhỏm dậy chặn trước cửa.
Người bên ngoài vặn vặn tay cầm dùng sức đẩy cửa về phía trước, cánh cửa không chút di chuyển, có thể là do dùng sức đẩy mà không thể làm cánh cửa suy chuyển, người ngoài cửa rõ ràng dừng lại một chút, nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Là âm thanh nam giới.
Vưu Lương Hành mở cửa, quả nhiên là Vưu Minh, vóc người ông cao gầy, ánh mắt nghiêm túc hỏi:
"Chặn cửa làm cái gì?"
Vưu Lương Hành nói: "Trùng hợp a."
Thanh âm Vưu Lương Hành tinh tế ngọt mềm vang lên, Vưu Minh nghe vậy nhịn không được nhướng mày, con hắn a, nơi nào cũng giống hắn chỉ trừ thanh âm này.......!Thôi, nói chính sự:
"Sang năm thực tập con đã quyết định hạng mục chưa?"
Nếu là người bình thường, còn chưa tới khai giảng đã nghiên cứu cái này có khả năng là quá sớm, nhưng Vưu Lương Hành lại trả lời:
"Con chưa có, trường học cũng chưa nói."
"Con muốn tự mình làm hay không?"
Vưu Lương Hành nhẹ nhàng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Vưu Minh có chút nghi hoặc, Vưu Minh đưa một chồng tài liệu trên tay cho hắn nói:
"Đọc cái này."
Vưu Lương Hành cúi đầu lật xem vài tờ, phát hiện tập tư liệu này có logo của gia tộc bọn họ nhưng nội dung lại không thuộc sản nghiệp của gia tộc.
- ----- Truyền thông - phát sóng trực tiếp.
Vưu Lương Hành nói:
"Đây là gì ạ?"
Vưu Minh lời ít ý nhiều nói:
"Bánh kem mới theo trào lưu của thời đại, gần đây ba đang suy xét về phương diện này, nếu con có thời gian, hạng mục này giao cho con."
Vưu Minh chưa từng có yêu cầu gì đối với Vưu Lương Hành về quan hệ tới sản nghiệp gia tộc, Vưu Lương Hành ghi danh vào khoa quản lý của Đại học A hoàn toàn là quyết định của chính mình, hắn chưa bao giờ có ý định kế thừa gia sản mới học tập những cái đó.
Trước mắt Vưu Minh đưa ra kiến nghị này nhưng vẫn cho Vưu Lương Hành tự quyết định.
Hắn dừng lại trong chớp mắt rồi trả lời:
"Để con nhìn xem a."
Đây là có ý suy xét, Vưu Minh cũng không hề có ý can thiệp sâu, quay đầu đi rồi, Vưu Lương Hành đưa ông đến chỗ ngoặt ở cầu thang, lướt xuống dưới thấy không biết từ khi nào nhà ăn đã biến thành một biến hoa, mẹ hắn với tâm tình rất tốt đang châm nến, rót rượu vang.
Hắn sửng sốt, bỗng nhiên thấy hối hận vì đã liếc nhìn xuống.
Trở lại phòng, Vưu Lương Hành xem qua toàn bộ tư liệu một lần, sau khi xem xong tuy rằng suy nghĩ chưa được rõ ràng nhưng chợt sinh ra ý muốn xem lại một lần nữa.
Phát sóng trực tiếp - livestream.
Về cái này hắn không hiểu biết nhiều, toàn bộ ấn tượng của hắn về mảng này đều đến từ KK mà thôi..