Edit+beta: LQNN203
Triệu Doanh hồi lâu không thấy Tạ Trình, anh ta tìm kiếm khắp nơi trong sảnh tiệc nhưng không tìm thấy người đâu, cũng không ai trả lời điện thoại của anh ta.
Triệu Doanh đặt ly sâm panh trong tay lên khay của người phục vụ, gãi đầu nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy Tạ Trình.
Lúc đó anh đang cầm trên tay một bó hoa hồng, anh ta gọi một tiếng thì bị anh phớt lờ như không nghe.
Vẻ mặt anh ảm đạm, khóe mắt cong lên, có chút dáng vẻ muốn cười như không cười.
Triệu Doanh: "Xong rồi!"
Đại sự không ổn, Tạ Trình trưng ra cái vẻ mặt đó, điều này cho thấy anh đang có tâm trạng rất tồi tệ, là điềm báo muốn đánh nhau.
Triệu Doanh quay đầu nhìn lại, Lâm Âm đang nói chuyện với đồng nghiệp của cô trong đoàn múa, anh chàng đó hình như là bạn múa của cô, hai người có vẻ đang trò chuyện rất hợp cạ.
Về phần vị hôn phu cũ, bóng dáng của vị hôn phu cũ cũng không thấy, Triệu Doanh vội vàng bước ra khỏi sảnh tiệc, nếu đoán không nhầm thì Tạ Trình hẳn đã đi tìm Cố Du Minh đánh nhau.
Khi còn học cấp ba, Triệu Doanh may mắn chứng kiến dáng vẻ Tạ Trình đánh nhau với người khác, quá mức hung ác thô bạo, không dám nghĩ đến.
Triệu Doanh vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy trợ lý Vương lo lắng đứng ở ngoài cửa một căn phòng, trán lấm tấm mồ hôi, tay vịn cửa, dùng sức đẩy nhưng không được, muốn đẩy cũng không dám đẩy.
Xung quanh là hai phóng viên mang theo máy quay phim nhắm vào cửa, đang quay video, hỏi Trợ lý Vương: "Sao lại thế này, không phải mời chúng tôi quay chụp quá trình khôi phục liên hôn của hai nhà Cố Lâm sao, sao lại đóng cửa?"
"Bên trong có âm thanh gì, có tiếng gì đó bị xô ngã, giống như đánh nhau."
"Vừa rồi có phải là Tạ tổng đi vào không, Tạ tổng và Cố tổng đang đánh nhau ư? Cô Lâm không có ở đây sao?"
Trợ lý Vương nhìn lướt qua thẻ phóng viên của hai người: "Chuyện hôm nay dám đưa tin một chữ, sau này đừng nghĩ lăn lộn trong giới truyền thông."
Một trong số các phóng viên nhận ra trợ lý Vương là người bên cạnh Tạ Trình, vội vàng xóa bản ghi hình vừa rồi trước mặt Trợ lý Vương, đồng thời kéo phóng viên kia đi.
Triệu Doanh vội vàng bước tới, ghé tai vào cửa lắng nghe.
Trợ lý Vương: "Tôi sợ bên trong đánh gây ra mạng người, anh có muốn tìm người phá cửa không?"
Anh ta là cấp dưới của Tạ Trình, không được sự cho phép của boss anh ta không thể tùy tiện đưa ra quyết định này, Triệu Doanh thì khác, Triệu Doanh là bạn của boss.
Triệu Doanh ghé trên ván cửa lắng nghe, sau đó nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Chờ hai phút nữa."
Trợ lý Vương không hiểu.
Triệu Doanh nói nhỏ: "Người bị đánh là Cố Du Minh, lão Tạ là người đã đánh anh ta."
Trợ lý Vương hiểu ra.
Hai phút sau, Triệu Doanh lùi lại hai bước, bước lên trước, đá tung cánh cửa.
Toàn bộ căn phòng là một đống hỗn độn, trên mặt đất đầy rẫy hoa bách hợp bị giẫm nát, trụ hoa lăn đầy đất, đồ trang trí bằng thủy tinh vỡ tung tóe trên sàn.
Cố Du Minh nằm trên sàn, cặp kính đã biến mất, vài chiếc cúc áo của anh ta đã bị xé toạc, phía trước chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của anh ta dính một chút máu, sống mũi và môi anh ta dính đầy máu, khóe mắt trái của anh ta bị bầm tím.
Tay Tạ Trình nắm lấy cổ Cố Du Minh nổi gân xanh, tay còn lại nắm thành nắm đấm, giơ lên cao nhắm vào má Cố Du Minh.
Triệu Doanh bước tới, nắm lấy cổ tay Tạ Trình: "Đừng đánh nữa, như vậy được rồi."
Tạ Trình giật mạnh, sức lực lớn đến mức suýt chút nữa quật ngã Triệu Doanh.
Triệu Doanh bị hất tung, nhận ra sắp có chuyện lớn xảy ra.
Anh ta biết Tạ Trình là người như thế nào, anh ta đã từng chứng kiến anh đánh nhau với người ta đến đổ máu đầy mặt.
Nhưng anh ta chưa từng thấy qua vẻ mặt của anh lúc này, trong mắt không có tức giận, cái gì cũng không có, giống như một vũng nước đọng.
Anh không còn cảm xúc như một con người.
Trong mắt anh, Cố Du Minh không còn là mạng người, anh sẽ đánh chết người.
Triệu Doanh lo lắng, tay run run sờ vào túi, cuốn "Pháp luật hình sự" lần trước anh ta đặt cho Tạ Trình đã giao đến rồi, nhưng anh ta lại không mang theo.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, tìm đơn đặt hàng, mở hình ảnh trên trang chi tiết sản phẩm, đưa cho Tạ Trình: "Bình tĩnh, cho dù là cậu giết người hay giết người một cách dã man, đều là vi phạm pháp luật."
Trên màn hình điện thoại di động của Triệu Doanh có bìa sách màu đỏ, quốc huy màu vàng, dòng chữ "Luật Hình sự của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" (Bản sửa đổi mới) được viết bằng màu trắng, nhà xuất bản Pháp luật Trung Quốc.
Tạ Trình như không nhìn thấy, anh nhấc Cố Du Minh, người đã bị đánh dở sống dở chết lên khỏi sàn và hung hăng đập vào tường, "oành" một tiếng, cây cột bên cạnh lăn vài vòng trên đất.
"Hãy nghĩ đến Lâm Âm, nếu cậu đánh chết người, cậu sẽ bị pháp luật trừng trị," Triệu Doanh chỉ vào bốn chữ "Pháp luật hình sự" trên màn hình điện thoại di động của mình, nói tiếp, "Khi đó Lâm Âm không phải là góa phụ sao, cậu nhẫn tâm à?"
Nghe thấy tên của Lâm Âm, Tạ Trình cuối cùng cũng dừng lại, cầm lấy khăn giấy mà trợ lý Vương đưa cho, lau vết máu trên tay.
Cố Du Minh từ trên tường đứng lên, kéo thẳng cổ áo sơ mi, nhổ ra một ngụm nước bọt có pha lẫn máu tanh mặn: "Đánh đi, sao lại không đánh, không dám à?"
Triệu Doanh liếc Cố Du Minh: "Không muốn chết thì mẹ nó câm ngay cái miệng."
Lại liếc nhìn Tạ Trình: "Đánh nhau với loại người này không sợ bẩn tay sao?"
Mặt đất vương đầy hoa bách hợp trắng bị giẫm nát, ở giữa có vài bông hồng đỏ thắp sáng.
Tạ Trình ngồi xổm xuống, nhặt lấy duy nhất một cành hoa hoàn hảo nhất trong mấy bông hồng, cầm trong tay, xoay người đi ra khỏi cửa.
Triệu Doanh đi theo Tạ Trình vào toilet, nhìn anh đặt bông hồng trên bồn rửa, vặn vòi, rửa tay.
Các khớp ngón tay phải của anh bị thương khi đánh nhau, rách da, lộ ra một chút thịt đỏ.
Triệu Doanh đứng một bên với vẻ mặt không chịu nổi: "Đau không?"
Tạ Trình thậm chí không cau mày, dường như không cảm thấy đau đớn, lạnh lùng nhìn tay cho đến khi nước chảy ra từ ngón tay trở nên rõ ràng.
"Cố Du Minh đã nói gì với cậu, có thể khiến cậu tức giận như vậy," Triệu Doanh ngập ngừng hỏi, "Anh ta có phải nói gì về Lâm Âm không?"
Tạ Trình ném khăn giấy lau tay vào thùng rác, hối hận vì vừa rồi không giết chết Cố Du Minh.
Tiệc tối vẫn đang diễn ra, ăn uống linh đình, tiếng người ồn ào, che khuất tiếng đánh nhau trong căn nhà ấm trồng hoa.
Lâm Âm bị Lưu Hiểu Thanh kéo đi ăn cơm, cô nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy Dương Thấm Vũ.
Dương Thấm Vũ mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá màu vàng kim, để tóc dài, đeo một đôi hoa tai tua rua và đôi giày cao gót màu đen được đính kim cương.
Lưu Hiểu Thanh kéo Lâm Âm một chút: "Đừng để ý tới cô ta, vừa thấy chính là tới tìm phiền phức."
Vẻ mặt vô tội hiện lên trên mặt Dương Thấm Vũ: "Vị tiểu thư này, tôi và cô không thù không oán, sao cô lại nói chuyện khó nghe như vậy, nếu tôi vô ý xúc phạm đến cô thì tôi xin lỗi cô."
Lời nói có phần ủy khuất và khéo léo, những người xung quanh nhìn Lưu Hiểu Thanh, cho rằng cô ấy là người có lỗi.
Lưu Hiểu Thanh gương mặt đỏ bừng vì tức giận, nâng cằm nhìn Dương Thấm Vũ, giọng nói bất giác cao lên: "Thảo nào antifan gọi cô là Dương bạch liên, cô đúng là một đóa sen trắng thịnh vượng, cướp vị hôn phu của người khác còn dám lên mặt."
Dương Thấm Vũ khẽ nhíu mày: "Không phải nói rõ hết rồi sao, là hiểu lầm, những tấm ảnh đó đều là của antifan, cô kích động như vậy, không phải là antifan đó chứ?"
"Cô!" Lưu Hiểu Thanh tức giận đến ăn mất ngon, cô chỉ muốn xé cái miệng Dương Thấm Vũ ra thành từng mảnh, "Mặc kệ cô nói thế nào, chuyện cô chen chân vào tình cảm của người khác cũng không tẩy sạch được."
"Tôi không muốn làm ai tổn thương," Dương Thấm Vũ hai mắt ngấn nước, bị ánh sáng chiếu vào càng thêm có vẻ tủi thân, "Chuyện đó vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, nếu cô Lâm nhất định muốn bám lấy tôi không buông, vậy thì tôi không còn cách nào."
"Cô vô tội, cô quá vô tội, chỉ vì cô là người tốt, người khác sẽ hãm hại cô," Lưu Hiểu Thanh tức giận đến mức suýt chút nữa không nói được gì, ngay cả đứa cháu trai học tiểu học mà cô phụ đạo làm bài tập về nhà cũng không làm cho cô tức giận như vậy, "Không phải cô tới gây chuyện trước sao? Còn không biết xấu hổ nói người khác bám lấy mình không buông."
Tính khí của Lưu Hiểu Thanh nổi tiếng là con Phật, cô là một con cá muối không có khát vọng, là một vũ công hỗn tạp trong một đoàn múa, cả ngày được chăng hay chớ, trước nay không cùng đồng nghiệp nào tị hiềm.
Nhân vật phản diện lạnh lùng không gây khó chịu, bạch liên hoa ngây thơ mới là khó chịu nhất, Lưu Hiểu Thanh lấy trong túi ra một sợi dây chun buộc tóc vào để không bị kéo trong lúc đánh nhau.
Nhân viên phụ trách an ninh trong bữa tiệc tối của đài truyền hình cứ nhìn chằm chằm vào Lưu Hiểu Thanh, một bên liền mạch nói chuyện, dường như coi cô như kẻ phá rối, sẵn sàng đến đưa cô đi bất cứ lúc nào.
Lâm Âm nắm lấy cánh tay của Lưu Hiểu Thanh, chặn cô ấy sau lưng cô: "Cô ta không phải tới kiếm chuyện sao, đừng hùa theo cô ta."
Lưu Hiểu Thanh đã chuẩn bị, bạch liên hoa này quá đáng ghét, cô ấy hôm nay thế nào cũng phải chơi đến cùng với cô ta.
"Cô đi ăn chút gì đó cho bớt giận đi, tôi sẽ đến sau," Lâm Âm đè lại Lưu Hiểu Thanh, "Cô ta vốn dĩ đến đây vì tôi, sớm muộn gì tôi cũng phải nói một lần với cô ta."
Lưu Hiểu Thanh nhíu mày: "Không được, cô ta là giả bộ yếu đuối, cô là yếu đuối thật.
Cô ta không nói đạo lý, không có đạo đức, cô không ứng phó được với cô ta đâu."
Lâm Âm lấy ra một sợi dây chun từ trong túi xách của Lưu Hiểu Thanh, cũng buộc tóc lên: "Đừng lo lắng, tôi không dễ bắt nạt như vậy đâu."
"Phán Phán," Lâm Âm nhìn thấy Chu Phán Phán đang đi tới từ xa, "Phiền cô giúp tôi để ý Hiểu Thanh."
Chu Phán Phán nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng cũng đại khái hiểu được, bước lên trước, nắm lấy cánh tay Lưu Hiểu Thanh, dẫn cô ấy ra khỏi đám người.
Lưu Hiểu Thanh vùng vẫy: "Phán Phán, sao cô lại thế này, tôi biết cô có xích mích với Lâm Âm, nhưng bây giờ Dương Thấm Vũ đang bắt nạt đoàn múa của chúng ta, cô ta còn vu khống tôi, nói tôi đã đăng ảnh giường chiếu của cô ta."
Chu Phán Phán: "Được, cứ coi như tôi ghét Lâm Âm, không những không muốn giúp cô ấy mà còn ngăn cản người khác giúp cô ấy."
Lưu Hiểu Thanh: "Này, Chu Phán Phán, cô sao lại thế này, thả tôi ra."
Khi Lưu Hiểu Thanh bị Chu Phán Phán đưa đi, Lâm Âm liếc nhìn Dương Thấm Vũ, quay người bước đến ban công của bữa tiệc, Dương Thấm Vũ theo sau.
Lâm Âm đứng ở bên cạnh lan can quay đầu nhìn về phía Dương Thấm Vũ: "Cô muốn gì?"
Dương Thấm Vũ khẽ nhíu mày: "Ý cô là sao, thế nào là tôi muốn gì?"
"Đừng giả bộ ngây thơ đáng thương, ở đây không có người khác," Lâm Âm nói, "Rốt cuộc cô muốn gì, cứ việc nói thẳng ra đi."
Dương Thấm Vũ thuận tay vén tóc xõa bên tai, nâng cằm, nhếch môi dưới mỉa mai: "Tôi nên hỏi cô câu này mới phải, cô muốn gì, tại sao lại quấn lấy Cố Du Minh không bỏ?"
Lâm Âm nghĩ mà buồn cười: "Cái gì gọi là tôi quấy lấy anh ta không bỏ, tôi còn chặn thông tin liên lạc của anh ta, cô nói cho tôi biết tôi quấn lấy anh ta như thế nào."
Cô nói thêm: "Hôm nay anh ta không phải đến xem buổi biểu diễn của cô sao, còn chuẩn bị chín trăm chín mươi bông hoa bách hợp cho cô, sao cô lại tìm tới tôi mà không ở cùng với anh ta?"
Nói đến đây sự tức giận và không cam lòng trong lòng Dương Thấm Vũ đều bị khơi ra.
Sau khi biểu diễn xong, cô ta đến gặp Cố Du Minh, xem anh bố trí hoa trong nhà ấm, căn phòng bày đầy hoa bách hợp trắng.
Trước kia khi ở bên nhau anh thích tặng cho cô ta những bông hoa bách hợp, cô ta tự nhiên nghĩ những bông hoa này là dành cho cô ta.
Cho rằng anh đang chuẩn bị một bất ngờ cho cô ta, cho rằng cuối cùng anh đã thông suốt rằng anh muốn ở bên cô ta.
Cô ta đang tràn đầy vui mừng nhưng bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, những bông hoa đó hoàn toàn không phải tặng cho cô ta, là Cố Du Minh tặng cho Lâm Âm, anh muốn khôi phục liên hôn với Lâm Âm.
Dương Thấm Vũ nhìn Lâm Âm, tức giận nghiến răng nghiến lợi, sắc bén nói: "Cô cố ý, cố ý nói như vậy, nói những đóa hoa kia là tặng cho tôi, chỉ là để xem trò cười của tôi!"
"Tôi không rảnh rỗi như vậy, nếu cô muốn nổi điên thì đi tìm Cố Du Minh." Lâm Âm nói xong, xoay người bước ra ngoài ban công.
Dương Thấm Vũ tiến lên hai bước chặn Lâm Âm, hai mắt không biết vì sao đẫm lệ, trong hốc mắt xoay tròn: "Cô cho rằng tôi là người thứ ba xen vào tình cảm của người khác sao, tôi nói cho cô biết Lâm Âm, tôi không phải!"
"Lúc tôi học đại học đã cùng với Cố Du Minh ở bên nhau, chúng tôi đã có khoảng thời gian rất vui vẻ.
Không phải anh ấy không yêu tôi mà là anh ấy chia tay tôi dưới áp lực của gia đình.
Lần này tôi về nước chính là để quay lại với anh ấy, cô mới là kẻ thứ ba!"
Dương Thấm Vũ nhìn chằm chằm vào Lâm Âm: "Nếu không phải cô, làm sao anh ấy và tôi có thể ra nông nỗi như ngày hôm nay!"
Lâm Âm cau mày: "Tôi không muốn biết về những chuyện giữa hai người.
Tôi và Cố Du Minh đã hủy hôn, sau này đừng quấy rầy tôi nữa."
Giọng nói của Lâm Âm trở nên lạnh hơn: "Cũng đừng đội mũ của kẻ thứ ba lên đầu tôi, tôi không phải không biết xấu hổ như vậy."
"Cô không biết xấu hổ!" Dương Thấm Vũ quệt đi nước mắt, ngạo mạn nói: "Cô nghĩ mình có thể cao quý như vậy sao, nhưng cô chỉ là một tiểu công chúa hết thời thôi, khi cô suy sụp, cô nghĩ nhà họ Cố còn có thể để cô vào cửa sao?"
Lâm Âm nghi hoặc hỏi: "Rắc rối, suy sụp cái gì?"
Dương Thấm Vũ ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh trai cô thật sự rất yêu thương cô, còn không có nói cho cô biết gia đình cô sắp phá sản?"
"Cô ngu ngốc thật đấy Lâm Âm, cái khác không nói, cô không nhìn ra bữa tiệc tối hôm nay sao? Đài truyền hình mỗi năm sẽ mời các doanh nhân ở Uyển Thành, Cố Du Minh ở đây, rất nhiều người ở đây, vậy còn Lâm Sâm thì sao? Anh ta từng là khách mời trong bữa tiệc mà."
Lâm Âm gần đây bởi vì chuyện múa mà vẫn luôn giằng co với Lâm Sâm và Lâm Du, đã ở trong khách sạn nửa tháng không về nhà.
Cô chỉ biết nhà họ Cố đã liên thủ với một số gia tộc lớn khác để tấn công anh cả, cô gọi điện hỏi trợ lý của anh cả, trợ lý nói không sao cả, bảo cô không nên lo lắng.
Cô không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, Lâm Âm tự trách bản thân vô cùng, anh cả đã làm việc vất vả rồi, đến giờ phút này cô vẫn còn cáu kỉnh với anh mà bỏ nhà ra đi.
Mọi chuyện bắt đầu khi cô hủy hôn với Cố Du Minh, nếu không có cô thì anh cả sẽ không phải giải quyết chuyện này.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Âm, Dương Thấm Vũ nghĩ cô lo mình không còn được gả cho nhà họ Cố, tự hào cười: "Từ trước đến nay cô là một thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, có gia tộc chống lưng, cô muốn gả cho ai thì gả cho người đó.
Bây giờ nhà họ Lâm các người sắp suy sụp, lại làm mất lòng nhà họ Cố, xem ai dám cưới cô."
Lâm Âm nhìn về phía Dương Thấm Vũ: "Cuộc sống của phụ nữ chẳng qua là kết hôn thôi sao?"
Dương Thấm Vũ chế nhạo: "Cô chính là không gả đi được nữa, bắt đầu tìm kiếm tài nguyên cho mình, cô có thể tiến vào đoàn múa, có thể bước lên sân khấu đài truyền hình của Uyển Thành, chẳng lẽ không phải dựa vào Lâm gia các người, còn không phải có tiền thôi sao, có gì mà hơn người."
"Cô có phải đặc biệt ghen tị với tôi không?" Lâm Âm liếc nhìn Dương Thấm Vũ, cô ta rất thích kim cương, thích đắp lên người mình những viên lớn, "Ghen tị tôi có xuất thân tốt hơn cô, tùy tiện liên hôn cũng có thể vớ được một người đàn ông khiến cô cố gắng hết sức mà không thể có được."
"Cô nói bậy," Dương Thấm Vũ bị nói trúng tim đen, giọng nói càng lớn hơn, cô ta nghiến răng, mở to mắt ra, vẻ mặt có chút dữ tợn, "Lâm gia các người sắp sụp đổ rồi, cô còn có cái gì để đố kỵ nữa, mất đi gia tộc của mình, cô không là cái thá gì cả!"
Lâm Âm không cảm thấy cô có gì để nói với Dương Thấm Vũ nữa, xoay người, tiếp tục đi ra ngoài ban công.
Dương Thấm Vũ bị Lâm Âm làm cay mắt, cô ta gần như bị cô làm cho phát điên, cô thế nhưng không thèm quan tâm.
Dương Thấm Vũ không thuận theo buông tha mà đi theo sau: "Sớm muộn gì tôi cũng gả vào cửa nhà họ Cố, cô cũng trở thành hai bàn tay trắng."
"Sao lại mặc kệ người ta, định đi tìm Tạ tổng sao? Lâm Âm, cô quá ngây thơ rồi, cô thật sự cho rằng người ta bỏ ra năm trăm vạn ủng hộ cô là có hứng thú với cô sao? Ngay cả nhà họ Cố cô cũng không trèo tới được, còn dám vọng tưởng đến nhà họ Tạ, nằm mơ đi!"
Lâm Âm quay đầu lại liếc nhìn Dương Thấm Vũ, ánh mắt như đang nhìn một người phụ nữ điên cuồng: "Cô tránh xa tôi ra được không?"
"Bảo tôi tránh xa cô ra, cô có phải chê tôi dơ bẩn không, cô cũng giống như Cố Du Minh, cũng cho rằng tôi dơ bẩn, đúng không!" Dương Thấm Vũ mất đi lý trí, giống như bị điên, túm lấy ly rượu bàn bên cạnh hất lên người Lâm Âm, "Được rồi, bây giờ cô cũng bẩn như tôi, có gì mà tự hào."
Chất lỏng rượu đỏ nhuộm đỏ phần lớn chiếc váy trắng, rất bẩn, vải ướt dính vào da, dính nhớp, bít lỗ chân lông trên làn da, có một cảm giác phiền muộn hít thở không thông.
Lâm Âm cúi đầu, nhìn chiếc váy bị bẩn, mũi đau xót, cô đột nhiên cảm thấy mình có chút ấm ức, cô đã làm sai cái gì, người ngoại tình không phải là cô, cô vừa mới chia tay với tra nam, tại sao cô lại bị đối xử như vậy.
Một mình cô không thành vấn đề, sao chuyện này lại ảnh hưởng đến anh cả? Một mình anh cả gánh vác công việc kinh doanh của gia đình đã rất vất vả rồi, cô không những không giúp được mà còn cản trở anh.
Một loạt người đã tập trung ở lối vào ban công, xem trò hề này với sự phấn khích.
"Đó không phải là Lâm Âm sao, sao lại bị hất rượu vang đỏ, chật vật quá đi."
"Người bên cạnh là Dương Thấm Vũ đi, sao hai người này lại hạnh họe nhau?"
"Không phải lúc trước có nhiều chuyện ồn ào sao, Cố Du Minh ngoại tình với Dương Thấm Vũ, nhà họ Lâm đề nghị hủy hôn."
"Sao phiên bản này không phải là những gì tôi đã nghe, người ta nói Lâm Âm ngoại tình với Tạ Trình."
"Không thể nào, nhà họ Tạ là một gia tộc giàu có, hơn hẳn nhà họ Cố một bậc, Tạ Trình có ánh mắt cao như thế nào, những khuê tú danh viện đều muốn nói chuyện với anh ấy nhưng anh ấy lại phớt lờ, nhà họ Lâm bê bối hôn nhân thế này chắc anh ấy cũng gạt qua thôi."
"Vậy cũng không hẳn đâu, không phải người yêu bạch nguyệt quang mà Tạ Trình tìm kiếm lúc trước chính là Lâm Âm sao?"
"Đó không phải là nhận nhầm người sao? Lâm Âm tự mình nói ở lễ đính hôn mà, nói là nhận nhầm người."
"Mấy người này, nhìn thấy nhà họ Lâm sắp chết, bắt đầu bỏ đá xuống giếng à?"
"Cái gì mà bỏ đá xuống giếng, những gì chúng tôi nói là sự thật."
Dương Thấm Vũ nhìn thấy Lâm Âm hai mắt đỏ bừng, trong lòng càng thêm kiêu ngạo: "Tôi muốn xem một tiểu công chúa bị hủy hôn như cô sẽ có kết cục tốt đẹp gì."
Nghe xung quanh ồn ào, Lâm Âm cảm thấy tai ù đi, mím chặt môi, nhướng mắt nhìn Dương Thấm Vũ, giơ tay "chát" một tiếng tát vào mặt cô ta: "Câm miệng!"
Lớn như vậy đây là lần đầu tiên cô đánh một người, tay cô hơi run.
Dương Thấm Vũ che bên má bị đánh nóng rát của mình, vươn tay định đánh lại cô, nhưng lại bị quản lý của cô ta ngăn lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhà họ Lâm vẫn chưa sụp đổ, nếu Lâm tổng đó biết chị đánh em gái anh ta, chị cũng đừng nghĩ lăn lộn trong giới giải trí, chị nhịn một chút, chờ nhà họ Lâm thực sự sụp đổ lại động thủ cũng không muộn."
Dương Thấm Vũ bị tát trắng bệch cũng không dám đánh trả, không muốn ngậm bồ hòn, cô ta nhìn những người đang xem xung quanh, che nửa khuôn mặt rồi bật khóc: "Tôi biết cô coi thường tôi, nghĩ rằng tôi chỉ là một diễn viên liền có thể tát theo ý muốn."
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Dương Thấm Vũ không tốt khi đóng phim truyền hình, nhưng cô ta đã nhập vai bạch liên hoa rất tốt, với vẻ ngoài đáng thương, khiến tất cả những ai không biết sự thật đều hoang mang.
"Bất kể như thế nào cũng không thể đánh người được."
"Không phải nói tiểu công chúa nhà họ Lâm này tính cách rất tốt, giáo dưỡng rất tốt sao, tát người ta là sỉ nhục người ta."
"Đây là cách Lâm Sâm dạy dỗ sao, dạy thành cái dạng gì vậy?"
"Nào có còn là tiểu công chúa hào môn, kiêu căng như vậy, đánh người ta, hào môn nhà ai dám cưới cô ta."
Lâm Âm bước ra khỏi đám đông, nhìn lên thấy Tạ Trình đang đứng phía sau.
Cô biết tôn trọng thân phận, nhiều người ở đây phải nhìn sắc mặt anh.
Cô đơn giản nhưng cũng không ngốc, cô biết dù có giải thích không phải lỗi của mình, là do Dương Thấm Vũ đổi trắng thành đen thì cũng không có tác dụng bằng một câu Tạ Trình nói.
Dương Thấm Vũ có thể dùng thủ đoạn bạch liên hoa để lấy thiện cảm, sao cô lại không thể mượn uy phong của Tạ Trình.
Lâm Âm đi đến trước mặt Tạ Trình, bàn tay oánh nhuận như ngọc kéo tây trang đắt tiền của anh, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Tạ Trình."
Chiếc áo vest của Tạ Trình đã bị nhăn và mất một chiếc cúc, là vừa rồi trong nhà ấm đánh nhau với Cố Du Minh mà rớt mất, vết thương ở khớp ngón tay phải vẫn hơi đau.
Những lời nói của Cố Du Minh cứ văng vẳng bên tai anh, mỗi lần nhớ lại là lòng đau thấu xương.
"Anh đến muộn rồi, Tạ Trình."
Anh trước giờ luôn chướng mắt Cố Du Minh, chỉ có điều, anh ghen tị với Cố Du Minh, ghen đến mức muốn giết Cố Du Minh.
Tạ Trình trầm mặc nhìn Lâm Âm, ánh mắt rơi vào trên ngực trái của cô, nơi đó có một nốt ruồi màu hồng mà anh nghe được từ người đàn ông khác.
Lâm Âm ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Trình bằng một đôi mắt ngấn nước, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong, hy vọng anh sẽ nói gì đó, bất cứ điều gì.
Nhưng ánh mắt anh rất lạnh lùng.
Lâm Âm xấu hổ rút tay về, thầm nghĩ, cô và anh vốn dĩ không thân, lại xảy ra hiểu lầm lớn như vậy, anh hận cô còn không kịp, còn có cớ gì phải giúp cô.
Thật tốt là anh đã không hạ thấp cô như những người khác.
Dương Thấm Vũ thấy Tạ Trình không đáp ứng yêu cầu giúp đỡ của Lâm Âm, sắc mặt còn rất khó coi, đoán anh sẽ không chống lưng cho cô.
Dương Thấm Vũ kéo thẳng gấu váy, giẫm giày cao gót nạm kim cương đi đến chỗ Lâm Âm: "Trên tay cô dính rượu vang đỏ, cẩn thận đừng làm vấy bẩn quần áo của Tạ tổng."
Vừa nói cô ta vừa liếc nhìn chiếc váy trắng loang lổ vết rượu vang đỏ của Lâm Âm, kề vào tai cô, giọng điệu giễu cợt: "Trông cô đã thế này rồi mà còn dám dính vào người Tạ tổng, muốn anh ta thay cô nói chuyện à, nằm mơ!"
Lâm Âm mím môi, đang nghĩ xem nên nói gì với Dương Thấm vũ.
Nhưng, thân thể Tạ Trình đột nhiên chuyển động.
Anh giơ tay, đặt lòng bàn tay vào vòng eo mảnh mai của cô rồi dẫn cô dừng lại giữa sảnh tiệc.
Anh đứng trong ánh sáng rực rỡ nhất, nhìn xuống cô, trong mắt hiện lên muôn ngàn cảm xúc, không ai biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh vòng qua eo cô, ôm vào lòng rồi đưa cho cô một nhành hoa hồng đỏ.
Ánh mắt anh vô cùng bá đạo, giống như một con sư tử đang tuần tra địa phận của mình: "Sáng mai tám giờ, Cục Dân Chính.".