Lâm Âm bị Tạ Trình đưa tới bên cửa sổ đăng ký kết hôn, điền vào đơn, vào phòng bên trong chụp ảnh giấy chứng nhận.
Cả hai người đều mặc áo sơ mi trắng, làn da đều rất trắng, mắt đen tóc đen, ngồi trước bức tường nền đỏ, quả là xứng đôi vừa lứa.
Nhiếp ảnh gia nhìn trước ống kính: "Hai bạn trẻ cách xa nhau quá, có thể cho một đứa trẻ vào giữa luôn đấy, lại gần một chút, gần chút nữa."
Lâm Âm có chút đỏ mặt, dịch sang bên cạnh Tạ Trình, đầu cô gần như tựa vào vai anh.
Ảnh chụp nhanh chóng được rửa ra, có tổng cộng bốn tấm ảnh, trong đó hai tấm dùng trên giấy đăng ký kết hôn của hai bên, hai tấm còn lại là do Tạ Trình giữ, Lâm Âm đuổi theo: "Sao anh giữ cả hai tấm vậy, cho tôi một tấm đi."
Tạ Trình: "Em muốn?"
Lâm Âm: "Cũng không thực sự muốn ảnh của anh, chỉ là, mỗi người giữ một tấm mới công bằng."
Sắc mặt Tạ Trình trầm xuống rõ ràng: "Không cho."
Lâm Âm: "..." Bá đạo tổng tài các anh đều âm binh bất định, ngang ngược vô lý như vậy sao?
Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, cả hai bước ra khỏi Cục Dân Chính.
Trời còn chưa tối, mặt trời chói chang với ánh sáng dịu nhẹ buông xuống phía chân trời, hoàng hôn màu cam rộng lớn bao phủ nửa bầu trời.
Lâm Âm đứng bên cổng, quay đầu nhìn xung quanh, giống như lúc vừa tới, không thấy một phóng viên nào.
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta hẳn là không bị phóng viên chụp ảnh đâu nhỉ?"
Các phóng viên đợi từ sáng cho đến khi Cục Dân chính chuẩn bị tan làm, nhiều người nghĩ cô sẽ không đến nên đã rời đi, những người còn lại đều bị trợ lý Vương tống cổ.
Tạ Trình nhướng mày: "Em không muốn cho người ta biết chuyện chúng ta kết hôn, muốn ẩn hôn?"
Lâm Âm nhẹ gật đầu: "Vừa rồi muốn nói với anh chuyện này, anh nói đi lãnh chứng trước."
Tạ Trình nhướng mắt, nâng cằm chỉ vào một quán cà phê bên kia đường: "Qua bên kia nói."
Khi sang đường, một chiếc ô tô điện lao qua góc cua với tốc độ khá nhanh.
Lâm Âm không kịp né tránh, suýt bị chiếc xe xẻo mất vào bắp chân.
Tạ Trình ôm eo cô, kéo cô vào lòng, chiếc xe lướt qua cô mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Lâm Âm thoát ra khỏi cánh tay Tạ Trình, vỗ vỗ ngực: "Nguy hiểm thật, cảm ơn anh đã cứu tôi."
Tạ Trình: "Giữa vợ chồng với nhau không cần phải khách sáo như vậy." Nói xong anh nắm tay Lâm Âm dẫn cô qua đường.
Lâm Âm đi theo bên cạnh Tạ Trình, ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy cảm giác này khá kỳ lạ, lần cuối cùng cô nhớ được mình được dắt qua đường là khi cô còn nhỏ.
Cùng Cố Du Minh ở bên nhau qua hơn ba tháng cũng không như vậy.
Tới bên kia đường, Lâm Âm rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Tạ Trình, đi theo cạnh anh bước vào quán cà phê.
Tạ Trình tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, anh thích dựa vào cửa sổ, vì có thể nhìn bao quát cảnh vật trong và ngoài cửa, khi mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình, anh sẽ cảm thấy an toàn.
Lâm Âm cũng thích dựa vào cửa sổ, bởi vì có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, người đi đường và những thứ đẹp đẽ khác.
Lâm Âm nhìn Tạ Trình: "Sao anh lại muốn cùng tôi đi lãnh chứng, cái gì anh cũng không lấy được từ tôi."
Tạ Trình: "Nhà tôi đang thúc ép chuyện kết hôn, tôi cần giấy đăng ký kết hôn."
Lâm Âm nghĩ về những hiểu lầm cẩu huyết khác nhau giữa cô và Tạ Trình: "Có rất nhiều cô gái muốn kết hôn với anh, tại sao lại là tôi?"
Người đàn ông ngồi trên ghế, nhướng mắt nhìn cô, giọng điệu ngạo nghễ như chim công mở màn: "Bởi vì bọn họ không xứng với tôi."
Lâm Âm buồn cười: "Anh là đang khen chính mình hay là khen tôi?"
Tạ Trình nhìn Lâm Âm chăm chú, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Còn em, tại sao em lại đồng ý kết hôn?"
Lâm Âm cầm ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, latte ở đây tuy êm dịu nhưng đắng, cô cho một viên đường vào cốc, nhẹ nhàng khuấy cà phê, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô đã nghĩ rõ ràng: "Đầu tiên, anh đẹp trai, mỗi ngày được đối mặt với một người đàn ông như vậy rất vui mắt."
Tạ Trình nhếch môi dưới với tâm trạng tốt, ngữ khí dễ chịu đi rất nhiều: "Tiếp tục."
Lâm Âm: "Thứ hai, anh sẽ không ngăn cản tôi múa, ở bên anh tôi có thể làm những gì tôi muốn."
Tạ Trình gật đầu.
"Thứ ba," Lâm Âm dừng lại, rũ mi, hơi mím môi, nhướng mắt nhìn Tạ Trình, nói động cơ kết hôn chính của cô, "Cố gia quá đáng khinh, liên kết những gia tộc khác để chèn ép anh cả tôi, chỉ có anh mới có thể giúp nhà chúng tôi.
"
"Tất nhiên, nhà chúng tôi sẽ không để anh chịu thiệt.
Tôi biết tập đoàn Tạ thị của anh muốn bước vào ngành xản xuất thiết bị y tế.
Nhà họ Lâm chúng tôi năm đó khởi nghiệp chính là trong ngành y tế, nền tảng vững chắc, khi khủng hoảng của nhà tôi kết thúc, chúng tôi có thể cung cấp cho anh rất nhiều sự giúp đỡ.
Anh giúp tôi, tôi giúp anh, đôi bên cùng có lợi.
"
Tạ Trình nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt của cô thật sự rất trong sạch, sạch sẽ tinh khiết, giống như một dòng suối trong vắt chậm rãi, không có chút tạp chất nào.
Thực sự ngây thơ đến đáng yêu.
Tất cả những gì cô nói đều đúng, nhưng cô không hiểu luật rừng cá lớn nuốt cá bé cũng áp dụng cho giới kinh doanh.
Anh hoàn toàn có thể chờ khi Lâm Sâm bị ép đến bước đường cùng mà nuốt trọn cả Lâm gia, những cơ sở y tế hùng hậu ấy sẽ là của anh.
Như vậy càng phù hợp với phong cách kiên quyết, máu lạnh và tàn nhẫn của anh.
Tạ Trình bày ra một thái độ kinh doanh sắc sảo, giọng điệu của anh có chút lười biếng: "Em nhận được ba lợi ích từ tôi, lý tưởng của em, tiền của tôi và cơ thể tôi."
Lâm Âm đỏ mặt: "Tôi không thèm muốn cơ thể của anh, ý tôi là nghiện đôi mắt của anh, chỉ là nghiện mắt thôi.
Lấy một người đàn ông đẹp trai còn tốt hơn là lấy một người đàn ông xấu."
Tạ Trình nhấp một ngụm cà phê, khẽ nhướng đôi lông mày xinh đẹp, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Lâm Âm trong lòng biết so với những gì cô nhận được từ Tạ Trình thì những gì Tạ Trình nhận được từ cô quá ít, cứ như làm từ thiện.
Vì vậy để bày tỏ sự thành khẩn của mình, cô đã nói rất thấu đáo: "Anh có quyền chấm dứt cuộc hôn nhân này bất cứ lúc nào, tôi không có ý kiến.
Anh cũng có thể nhờ luật sư của mình soạn thảo một thỏa thuận.
Sau khi ly hôn, tôi sẽ không mang đi bất kỳ tài sản nào của anh."
Ánh mắt Tạ Trình hơi trầm xuống: "Thỏa thuận? Ly hôn?"
Lâm Âm thề sắc son mà nói: "Anh vừa rồi không phải nói vì ứng phó trưởng bối trong nhà sao? Anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy anh, anh có thể đệ đơn ly hôn bất cứ lúc nào."
Tạ Trình tựa lưng vào ghế nhìn Lâm Âm, cũng không nói thêm nữa, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.
Sau một hồi, Tạ Trình đứng lên: "Đưa em về nhà."
Lâm Âm ngăn anh lại: "Chờ đã, tôi có một yêu cầu khác."
Tạ Trình dựa vào lưng ghế nhìn cô: "Yêu cầu gì?"
Lâm Âm: "Trước tiên chúng ta có thể không thông báo chuyện kết hôn được không, chỉ cần trưởng bối trong nhà của anh biết là được."
Tạ Trình rất hứng thú: "Cho tôi biết lý do tại sao không thể công bố."
Lâm Âm nói ra mà không cần suy nghĩ: "Bởi vì...!kích thích."
Tạ Trình cười nhẹ: "Được." Anh chấp nhận lý do này.
Lâm Âm đi theo Tạ Trình đến bãi đậu xe, lý do không công khai tất nhiên không phải vì kích thích, mà là vì anh cả và anh hai của cô.
Hai anh trai không thích Tạ Trình, anh cả cảm thấy Tạ Trình đê tiện vô liêm sỉ, hung ác lại bạo lực, anh hai luôn coi Tạ Trình như kẻ thù, hận không thể chặt đầu anh.
Họ sẽ không chấp nhận cô và Tạ Trình lãnh chứng.
Đặc biệt nếu họ biết cô kết hôn với Tạ Trình vì lợi ích công ty của gia tộc, họ sẽ không đồng ý.
Trong mắt Lâm Sâm và Lâm Du, đây là bán em gái của mình để lấy vinh quang, các anh thà tuyên bố phá sản công ty bây giờ còn hơn chấp nhận sự giúp đỡ của Tạ Trình.
Tạ Trình biết mình là hình tượng nào trong mắt Lâm Sâm và Lâm Du, đoán được cố kỵ của Lâm Âm: "Tôi sẽ dùng một công ty nước ngoài để đầu tư vào cổ phiếu dưới danh nghĩa đầu tư, sẽ không để anh trai của em biết người đứng sau là tôi.
"
"Cảm ơn," Lâm Âm quay lại nhìn Tạ Trình, hóa ra anh biết anh cả và anh hai của cô sẽ không nhận anh làm em rể, "Đúng rồi, nếu anh cần tôi giúp ứng phó với người nhà anh, chẳng hạn như đóng vai vợ chồng ân ái gì đó trước mặt các trưởng bối, tôi không thành vấn đề gì."
"Thể hiện tình cảm," Tạ Trình gật đầu, "Được."
Hiếm khi cô chủ động đưa ra bất cứ yêu cầu nào với anh, anh không dễ dàng mà từ chối, anh luôn muốn làm cô vừa lòng, cho cô cơ hội trổ tài.
Tiếp theo là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Lâm Âm ở nhà vài ngày, sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh liền đi làm như bình thường, vừa rời khỏi phòng múa đã bị Lưu Hiểu Thanh kéo lại.
Vừa ăn sáng Lưu Hiểu Thanh vừa nắm lấy Lâm Âm, hỏi: "Cô không đi lãnh chứng với Tạ tổng sao?"
Lâm Âm: "Không."
Không ai ngoại trừ Ôn Thiến biết cô và Tạ Trình đã lãnh chứng, vì sợ tin tức này sẽ bị lộ ra ngoài sẽ bị anh cả và anh hai biết được.
Lưu Hiểu Thanh: "Không lãnh chứng cũng tốt.
Mặc dù Tạ tổng giàu có và đẹp trai nhưng anh ấy luôn khiến người ta cảm thấy rùng mình và ớn lạnh.
Lỡ đó là một tên biến thái giấu mặt thì sao, cô có nghĩ vậy không?"
Lâm Âm mỉm cười, cô không biết Tạ Trình có phải là một kẻ biến thái hay không, chỉ biết rằng cô đã lãnh chứng với anh.
Lưu Hiểu Thanh nói nhỏ: "Lý Vân Cẩn hôm đó có phải muốn tỏ tình với cô không, tôi thấy anh ấy đỏ mặt muốn nói gì đó, nhưng bị Dương Thấm Vũ ngắt lời."
Lâm Âm trong lòng nóng lên, bắt đầu tập luyện, đáp: "Đừng nói bậy, không thể nào đâu."
Lưu Hiểu Thanh lại bắt đầu nói về Dương Thấm Vũ: "Trong bữa tiệc tối, cô ta bị ánh mắt của Tạ tổng làm cho sững sờ không dám nói lời nào, khiến tôi cười chết đi được.
Đáng lẽ tôi nên quay lại, phát đi phát lại, xem cô ta kiêu ngạo như thế nào."
Lâm Âm bây giờ không có thời gian bàn chuyện về Dương Thấm Vũ, cô đang chuẩn bị cho cuộc thi múa Hoa Quế Cup sắp sửa khai mạc.
Giải Hoa Quế Cup do Trung Quốc đăng cai tổ chức ba năm một lần, có hàm lượng vàng rất cao, có thể gọi là giải Oscar của ngành múa, những người chiến thắng mỗi kỳ đều trở thành những nhân vật quan trọng trong ngành múa và là huy chương mà mọi vũ công đều khao khát nhất.
Đoàn múa gần đây không biểu diễn, Lâm Âm đã dành hết tâm sức để chuẩn bị cho cuộc thi, ngoài cô còn có một vài người trong đoàn đã đăng ký, bao gồm Chu Phán Phán, Lý Vân Cẩn và những người khác.
Lâm Âm bảo Lưu Hiểu Thanh cũng báo danh, Lưu Hiểu Thanh lắc đầu: "Làm sao có thể mong đợi một con cá muối bắt đầu phấn đấu được, cô điên rồi sao!"
Lưu Hiểu Thanh nói: "Thật tiếc khi giải Hoa Quế là một màn múa solo, nếu không cô có thể thành lập một đội với Lý Vân Cẩn, hai người đã phối hợp rất tốt.
Đúng rồi, cô thật sự không suy xét đến Lý Vân Cẩn chút nào sao, anh ấy thực sự rất tốt."
Lâm Âm bây giờ không nghĩ tới bất kỳ ai, cô đã là người có gia đình, mặc dù cô không có quan hệ sâu sắc với người chồng hợp pháp của mình, cũng không có bất kỳ quan hệ thể xác nào.
Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến: "Lâm Âm, có người tìm."
Lâm Âm đi ra ngoài xem xét, hóa ra là Cố Du Minh, anh ta làm sao còn mặt mũi đi tìm cô.
Lâm Âm bước tới với vẻ mặt khó chịu: "Sao anh lại ở đây, mặc kệ anh có chuyện gì hay không, mời anh đi cho."
Cố Du Minh nhìn Lâm Âm, cô đang mặc bộ đồ múa mà cô mặc khi tập luyện, trên trán cô có những hạt mồ hôi, khi cô bước ra, đôi mắt của cô sáng lên, khi nhìn thấy anh ta, ánh sáng trong mắt cô đột nhiên tối sầm đi, giọng điệu cô khi nói chuyện với anh ta cũng lạnh lùng, sự dịu dàng từ lâu đã không còn nữa.
Cố Du Minh bị biểu hiện của Lâm Âm làm nhói lòng: "Âm Âm, chúng ta không nên đi đến nước này, không đến nước này."
Lâm Âm lùi lại một bước, vạch ra ranh giới rõ ràng với Cố Du Minh: "Tại sao lại không đi đến nước này, anh ngoại tình với Dương Thấm Vũ, chúng ta chia tay, sau này chúng ta không cần gặp lại, nhưng anh có thể hợp tác với những người khác để đối phó với anh cả tôi."
Anh ta nên biết rằng hai người anh trai cô là giới hạn của cô.
"Anh thật sự không muốn làm gì anh cả em, anh chỉ muốn em quay lại với anh, chuyện này cũng không đúng sao?" Cố Du Minh nhìn Lâm Âm, vừa ép buộc vừa dụ dỗ, "Chỉ cần em hứa sẽ khôi phục liên hôn, cuộc khủng hoảng kinh tế của anh cả em có thể giải quyết ngay lập tức, anh bảo đảm!"
Lâm Âm liếc nhìn Cố Du Minh: "Không cần."
Cô không khỏi nghĩ đến, nếu như không có Tạ Trình, Cố Du Minh đã dùng Lâm Sâm và toàn bộ gia tộc họ Lâm quấn quanh cổ cô để ép cô phải phục tùng, cả đời này của cô sẽ bị chính tay của Cố Du Minh hủy hoại.
Càng nghĩ về điều đó, Lâm Âm càng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Em đừng ngây thơ cho rằng Tạ Trình sẽ giúp em, anh ta chỉ đang giả vờ dỗ dành em thôi." Cố Du Minh tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy cổ tay Lâm Âm, "Anh rất vui vì ngày đó em không đến Cục Dân Chính cùng anh ta, hẳn là vì trong lòng em không buông bỏ được anh đúng không?"
"Anh nghĩ nhiều rồi," Lâm Âm thu tay về, nhìn Cố Du Minh một cách đề phòng rồi chỉ về hướng thang máy, "Đi ra ngoài đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
Nói xong lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện, Cố Du Minh không còn cách nào khác đành phải từ bỏ: "Được rồi, anh đi.
Chờ em bình tĩnh lại rồi chúng ta bàn sau."
Sau khi Cố Du Minh rời đi, sự lạnh lẽo trên lưng Lâm Âm rất lâu sau đó mới tan biến.
Cô bình tĩnh lại một lúc, gọi điện cho Tạ Trình để hỏi anh liệu cô có thể chuyển đến nhà anh không.
Cố Du Minh có thể tìm đến đoàn múa, biết đâu một ngày nào đó anh ta sẽ tìm được khách sạn nơi cô ở, quá nguy hiểm.
Tạ Trình đang họp thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Mọi người nhìn qua đều cảm thấy rất kỳ quái, điện thoại di động của Tạ tổng sao có thể đổ chuông, mỗi lần họp đều tắt tiếng, còn yêu cầu họ tắt tiếng điện thoại di động.
Ai dám có tiếng chuông điện thoại vang lên trong cuộc họp liền cuốn gói, vì thế anh đã làm gương rất tốt, vào Tạ thị năm năm, điện thoại di động của anh chưa từng vang lên một lần trong phòng họp.
Bây giờ quy tắc này đã bị chính anh phá vỡ.
Các giám đốc điều hành có vẻ như đang họp nghiêm túc, nhưng thực tế sự chú ý của họ đã đổ dồn vào điện thoại di động của Tạ Trình từ lâu, suy đoán xem yêu tinh là ai, thế nhưng có thể khiến cho tổng giám đốc máu lạnh vô tình không gần nữ sắc của bọn họ phá giới.
Tạ Trình đưa điện thoại lên tai, thấp giọng nói: "Alo."
Bởi vì phòng họp quá yên tĩnh, cùng với sự bát quái thần kỳ thêm vào, nhiều người có mặt đã nghe thấy một giọng nữ phát ra từ ống nghe điện thoại di động của tổng giám đốc, nhẹ nhàng và mềm mại, giống như làm nũng: "Tạ Trình."
Quả thật là yêu tinh.
Điều tuyệt vời hơn nữa là Tạ tổng, người luôn nghiện công việc, hôm nay đã tan làm sớm.
Lúc đó giám đốc tài chính đang báo cáo với Tạ Trình, sau khi báo cáo xong nói rằng mình có một số ý tưởng công việc muốn trao đổi.
Tạ Trình khép laptop lại, cầm điện thoại di động và chìa khóa xe đứng dậy: "Cứ sắp xếp lại rồi gửi mail cho tôi."
Giám đốc tài chính liếc nhìn thời gian, thời gian này vẫn còn cách thời gian Tạ tổng tan làm quá sớm, chẳng lẽ công ty đã xảy ra chuyện gì sao, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Sao vậy Tạ tổng?"
Tạ Trình đứng dậy khỏi ghế văn phòng: "Cái gì sao vậy?" Nói xong liền bước ra khỏi văn phòng.
Giám đốc tài chính, cũng là một người nghiện công việc, cảm thấy rất thất vọng vì Tạ tổng đã không cùng mình tăng ca.
Ông ta sờ lên cái bụng trung niên của mình, vò đầu bứt tóc, tự hỏi tại sao mình không thể so sánh với tiểu yêu tinh trong điện thoại của Tạ tổng.
Sau giờ làm việc, Lâm Âm quay lại khách sạn để thu dọn hành lý, Tạ Trình đã cử tài xế đến đón và đưa cô về ngôi nhà mà Tạ Trình đang ở.
Căn nhà của Tạ Trình rất rộng, được trang trí với tông màu lạnh, chủ yếu là xám và đen, trông thật lạnh lẽo và thiếu sức sống.
Lâm Âm tìm một phòng cho mình và cất hành lý đi, lại nhìn quanh nhà, cố gắng tìm một nơi có nhiều không gian để tập múa.
Ở khách sạn không có điều kiện như vậy, Lâm gia cũng không có, các anh cũng không cho cô múa.
Lâm Âm rất thích nơi này của Tạ Trình, vì nó an toàn và tự do.
Lâm Âm đi ra khỏi phòng ngủ sau khi tắm xong, nhìn thấy cửa phòng khách mở ra, Tạ Trình từ bên ngoài bước vào.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục được ủi phẳng phiu, áo vest mở ra, ngón tay thon dài kéo cà vạt, ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi về nhà của mình, em ngạc nhiên lắm à?"
Lâm Âm thật sự rất ngạc nhiên, không phải anh ở công ty cả ngày sao, sao lại về rồi?
Lúc trước cô nghe trợ lý Vương nói Tạ Trình dành phần lớn thời gian ở công ty, kể cả vào cuối tuần, đối với anh, nhà chỉ là một nơi để ngủ, thỉnh thoảng anh ở gần công ty sau khi tăng ca muộn rồi ngủ trong khách sạn, thậm chí không về nhà.
Lâm Âm vốn nghĩ rằng vì Tạ Trình không mấy khi về nhà, nên cho dù cô có chuyển đến nhà anh ở, cô cũng sẽ không thể gặp được anh.
Ai có thể ngờ rằng cô gặp được anh chưa đầy nửa tiếng sau khi chuyển đến.
Lâm Âm: "Anh tan làm sớm vậy?"
Tạ Trình cởi áo khoác, tháo cà vạt, nới lỏng cổ áo sơ mi, ngón tay trắng nõn vô tình lướt qua yết hầu đang nhô lên: "Ừ."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, người chuyển phát nhanh chuyển đến một kiện hàng.
Lâm Âm nhìn nhìn: "Người gửi là Triệu Doanh, mặt trên ghi là quà cưới." Lâm Âm rất tò mò không biết Triệu Doanh sẽ tặng quà gì cho Tạ Trình.
Tạ Trình rửa tay, từ phòng tắm đi ra: "Em muốn xem?"
Nhìn vẻ mặt của Tạ Trình, có vẻ không phải chuyện tốt.
Triệu Doanh sẽ không nghĩ cô và Tạ Trình thật sự đã kết hôn đó chứ, sau đó tặng anh một số thứ chỉ người trong cuộc mới có thể dùng.
Tạ Trình mở hộp, thấy trong hộp có bảy, tám quyển《 Pháp luật hình sự 》.
Triệu Doanh gọi đến: "Nhận được chuyển phát nhanh chưa, tôi đã chuẩn bị thêm vài quyển cho cậu, mỗi phòng một quyển."
Có nghĩa là, mặc kệ ở phòng ngủ, ban công, phòng ăn, phòng khách, bể bơi, phòng tập gym, thư phòng hay bất cứ nơi nào khác mà anh giở thú tính quá độ với con gái nhà người ta hay cường thủ hào đoạt đều là trái pháp luật.
Tạ Trình luôn cảm thấy Triệu Doanh không đáng tin cậy, khi nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt anh lướt qua làn da non nớt và đôi môi căng đỏ mọng của cô.
Yết hầu của anh cuộn lên lăn xuống, cảm thấy không còn gì thích hợp hơn để làm quà cưới nữa.
Lâm Âm cầm một quyển lên xem, không khỏi thắc mắc: "Sao Triệu Doanh lại gửi cho anh 《 Pháp luật hình sự 》, anh muốn thi tư pháp à?".