Edit+beta: LQNN203
Lâm Âm vẫn đến làm việc trong đoàn múa như thường lệ, buổi trưa Lâm Sâm đến gặp cô, nói với cô Cố Du Minh bị thương đang được điều trị trong bệnh viện, nói anh ta bị một tên cướp đánh.
Lâm Sâm nói tiếp: "Lời này của Cố gia cũng chỉ lừa gạt được người khác, đường đường là trưởng tử trưởng tôn của Cố gia, ai dám đánh cậu ta."
Lâm Âm suy nghĩ một chút: "Anh cho rằng Tạ Trình đánh anh ta?"
Lâm Sâm gật đầu: "Chuyện của Tạ Trình là Cố Du Minh ở đằng sau dở trò, Cố gia từ chối điên cùng cậu ta, sau khi vết thương cậu ta khỏi dự định sẽ đưa cậu ta ra nước ngoài, cậu ta xem như đã mất hoàn toàn tư cách người thừa kế tiếp theo của Cố gia."
Lâm Âm luôn cho rằng không phải Cố Du Minh làm: "Cố Du Minh luôn là người khẩn trương nhất về thân phận người thừa kế của mình, rất nghe theo lời trưởng bối Cố gia, lần này sao anh ta có thể bốc đồng như vậy được."
Tình yêu khiến con người ta phát điên, ghen tuông khiến người ta mất đi lý trí.
Lâm Sâm không nói nhiều, nhìn Lâm Âm: "Anh không có tư cách trách cứ em cùng Tạ Trình tự mình lãnh chứng, tiếp theo em định làm gì?"
Lâm Âm thậm chí không nghĩ tới: "Chỉ cần anh ấy không đề cập ly hôn, hiện tại em cũng sẽ không chủ động nói ra, em muốn nói chuyện với anh ấy."
Lâm Sâm im lặng một lúc, đối với hôn nhân của Lâm Âm anh vẫn luôn tự trách, đầu tiên là anh nhìn lầm Cố Du Minh nên đã sắp xếp để Lâm Âm hẹn hò và đính hôn, sau này Lâm Âm lại vì anh, vì chuyện kinh doanh trong nhà mà lãnh chứng với Tạ Trình.
Lâm Âm nhìn Lâm Sâm, ôm lấy cánh tay anh lắc lắc, làm nũng nói: "Anh cả, hôn sự của em hãy để em quyết, được không?"
Cuối cùng Lâm Sâm cũng nhượng bộ, cho phép Lâm Âm đến sống tại nhà của Tạ Trình, với điều kiện Tạ Trình là người chồng tốt, nếu để anh phát hiện ra Tạ Trình bắt nạt cô, anh sẽ lập tức đưa cô đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.
Lâm Âm cười đến hai mi mắt cong cong: "Cảm ơn anh cả, em biết anh cả thương em nhất mà."
Sau khi tạm biệt Lâm Sâm, Lâm Âm trở lại đoàn múa tiếp tục đi làm.
Vào buổi chiều, cô Trần đến kiểm tra các buổi biểu diễn báo danh cá nhân của Lễ hội mùa xuân, Chu Phán Phán, Lưu Hiểu Thanh và những người khác đều báo danh các tiết mục của riêng họ.
Trần Mỹ Hân nhìn Lâm Âm: " 《 Cò trắng 》 chứ?"
Điệu múa này đã giúp Lâm Âm giàng được giải huy chương vàng đặc biệt của Hoa Quế Cup, đó là điệu múa hay nhất của cô cho đến nay.
Ngoài ra cô còn có tài năng vũ đạo đáng kinh ngạc, còn có một số tác phẩm tiêu biểu đã trở nên nổi tiếng trong giới, được gọi là một vũ công tài năng, là Kiều Thiên Thiên nhỏ, và cô sẽ là giám khảo chính nhận xét các vũ công trong mùa tiếp theo.
"Cô Trần, em không muốn múa bài này, em muốn múa một bài mới," Lâm Âm đã nghĩ về nó tối qua, "Tên của điệu múa này là《 Phá Quang 》."
Đó là một điệu múa chủ đề chống bạo lực gia đình.
Buổi tối tan làm, Lâm Âm quay lại nhà Tạ Trình, không có ai ở nhà, Tạ Trình vẫn chưa về.
Sau khi ăn tối, Lâm Âm đến phòng tập múa, hết lần này đến lần khác đứng bên cửa sổ nhìn lối đi dưới lầu, đến mười giờ tối cũng không thấy Tạ Trình về.
Cô ngồi trên sàn phòng múa, dựa vào tường, gọi điện cho Ôn Thiến trò chuyện một lúc.
Ban ngày cô phải luyện tập rất nhiều, hơn nữa mấy ngày nay vì chuyện của Tạ Trình mà buổi tối không thể ngủ ngon, cho nên cô dựa vào tường ngủ gục lúc nào không biết.
Tạ Trình trở về nhà, liếc nhìn phòng khách vẫn bật đèn, nhưng không có ai ở đó.
Cuối cùng tìm thấy Lâm Âm đang ngủ trong phòng múa.
Anh bước tới, ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô đang ngủ.
Hơi thở của cô rất nhẹ, anh không dám phát ra một âm thanh nào vì sợ đánh thức cô.
Làn da của cô trắng đến mức có thể nhìn thấy một lớp lông tơ trong suốt dưới ánh đèn.
Sống mũi thanh tú nhỏ nhắn, lông mi như lông quạ phủ bóng nhỏ trên mi mắt, đôi môi tựa như cánh hoa hồng trong sáng sớm, kiều diễm ướt át.
Không biết đang mơ thấy gì, cô khẽ nhíu mày.
Anh không nhịn được vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, khiến lông mày cô giãn ra.
Anh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô, không gần nhau, khoảng cách nửa người giữa hai cơ thể.
Không biết qua bao lâu, vị trí của các vì sao bên ngoài cửa sổ đã thay đổi, Tạ Trình đứng dậy, cúi xuống, nhẹ nhàng bế người phụ nữ đang ngủ trên sàn lên, bước ra ngoài phòng múa.
Cơ thể cô nhẹ đến nỗi dường như không trọng lượng trong tay.
Nhưng lại có vẻ nặng nề khiến anh hơi lo lắng, sợ rằng mình sẽ không thể bế được cô.
Người trong tay anh động đậy, anh tưởng cô sắp tỉnh lại, cô khẽ khịt mũi, tiếp tục ngủ, không mở mắt.
Cô mặc một bộ đồ múa màu đen, anh dùng cánh tay và lòng bàn tay đỡ cô, giữa da và da chỉ có một lớp vải mỏng.
Cũng không phải là một quãng đường dài, lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã đổ mồ hôi, anh đặt cô xuống giường rồi vội vàng rời đi, sợ rằng nếu nhìn cô thêm một lần nữa, anh sẽ phạm phải tội ác không thể tha thứ với cô.
*****
Sáng sớm hôm sau, Lâm Âm tỉnh dậy, nhìn bộ quần áo múa trên người, cô thế mà ngủ thiếp đi trong lúc luyện tập, sau đó liền nhìn phòng ngủ của mình xem ai đưa cô trở về.
Lâm Âm thậm chí còn không thay quần áo, bước ra khỏi cửa phòng ngủ để xem xét, vẫn không có ai ở nhà.
Tạ Trình đêm qua trở về rồi lại rời đi, cô muốn nói chuyện với anh, nhưng thậm chí còn không nhìn thấy mặt anh.
Mấy ngày sau cũng vậy, Lâm Âm không hề gặp Tạ Trình, anh đến rồi đi như ảnh, cố ý tránh mặt cô.
Một ngày một tuần sau, Lâm Âm nhận được cuộc gọi từ Lâm Sâm, nói Cố Du Minh đã được Cố gia đưa đến Mỹ.
Ngay sau khi cúp máy không lâu, Lâm Âm nhận được tin nhắn từ Ôn Thiến.
Nữ diễn viên hết thời Dương Thấm Vũ bị chụp ảnh tại sân bay trên chuyến bay đến Mỹ.
Ôn Thiến nói trên WeChat: "Dương Thấm Vũ hẳn là đi tìm Cố Du Minh, vậy cũng tốt, tra nam tiện nữ nhốt lại với nhau, đỡ phải phiền người khác."
Ngày hôm sau, Lâm Âm nhận được một lá thư.
Những năm này đều sử dụng điện thoại di động hoặc e-mail để liên lạc, hiếm khi nhận được thư giấy.
Lâm Âm nhìn phong thư, nó được gửi từ một bệnh viện tư nhân, mở ra nhìn lướt qua chỗ ký tên, Cố Du Minh.
Cô đoán Cố gia sợ Cố Du Minh sẽ lại gây chuyện nên tịch thu thiết bị điện tử của anh ta, anh ta đành phải liên lạc với cô bằng cách viết thư trước khi ra nước ngoài.
Bức thư viết tay này dài hai trang, nhưng Lâm Âm thậm chí còn không đọc, xé ra ném vào thùng rác.
Cô không muốn nghe Cố Du Minh nói nữa, tương lai cũng sẽ không liên hệ gì với anh ta, bức thư này không có gì tốt đẹp.
Buổi tối tan làm, Lâm Âm mua một bó hoa hồng về nhà, tự tay cắt tỉa, cắm vào bình.
Như thường lệ ăn tối một mình, đi dạo trong sân sau bữa ăn, trở về phòng thay quần áo và tập múa.
Đã hơn một tuần kể từ lần cuối cùng cô gặp Tạ Trình.
Cô nghĩ anh có lẽ không thích cô.
Nếu thích một người, sẽ muốn gặp cô, cố gắng không nghĩ về cô, nhưng vẫn nghĩ về cô hết lần này đến lần khác và gọi tên cô một cách không kiểm soát.
Lâm Âm luyện tập vũ đạo, đi tắm nhưng không ngủ được nên xuống phòng khách dưới lầu ngồi nghỉ trên sô pha.
Sau khi nghịch điện thoại một lúc, cô cầm một quyển《 Pháp luật hình sự 》ở bên cạnh.
Tạ Trình gần đây không có ở nhà, cũng không có đọc mấy cuốn sách này, kiểm tra tư pháp rất khó.
Anh không nghiêm túc đọc sách, học tập, khẳng định sẽ không qua được kỳ thi.
May mắn thay lúc trước khi ở nhà anh đọc sách rất nghiêm túc, còn thường xuyên viết viết vẽ vẽ ghi chép vào sách, quay đầu nhặt lên, kỳ thi không phải một chút hy vọng cũng không có.
Lâm Âm chán nản mở cuốn sách ra, nhìn thấy chữ viết tay của Tạ Trình ở khắp các trang, nhưng anh không ghi chú, chỉ có hai chữ được viết liên tục trên đó: Lâm Âm.
Lâm Âm nhanh chóng lật từng trang, hầu như trang nào cũng có tên cô.
Cô nhìn vào một số quyển 《 Pháp luật hình sự 》rải rác trong phòng khách, ban công, phòng ăn, phòng múa và những nơi khác trong nhà.
Mỗi quyển đều như thế này, có tên của cô trên đó.
Trong số đó, tên trong quyển ở phòng múa được viết nhiều nhất và nặng nhất, ngòi bút cào xé từng trang.
Lâm Âm trở lại phòng khách, không biết sau bao lâu liền nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, đứng dậy đi tới, thấy Tạ Trình được trợ lý Vương đỡ đi vào.
Một mùi rượu xộc tới, Lâm Âm nhìn Tạ Trình, anh đang mặc một bộ âu phục màu đen với áo sơ mi trắng bên trong, hẳn là vừa về từ tiệc xã giao.
Nhìn thấy Lâm Âm, Tạ Trình như tỉnh lại một chút, đẩy trợ lý Vương đang dìu anh vào cửa, trầm giọng nói: "Tôi không cần ai giúp."
Trợ lý Vương đã ở bên Tạ Trình nhiều năm, loại xã giao gì cũng đã gặp qua, trên bàn tiệc cũng không có mấy người dám rót rượu Tạ Trình, lần này cũng không ngoại lệ.
Lần này là Tạ Trình tự mình rót rượu, trợ lý Vương thở dài nói với Lâm Âm: "Cô Lâm, vất vả cho cô rồi."
"Không sao, anh về trước đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy." Lâm Âm đuổi trợ lý Vương đi, vừa nhìn lại đã thấy Tạ Trình một tay giật cà vạt trên cổ, ngồi trên ghế sô pha, tựa lưng vào gối, ngửa đầu nhắm mắt, nhìn qua không rõ say hay không.
Lâm Âm bước tới, dùng tay thăm dò nhiệt độ cơ thể Tạ Trình, quan sát sắc mặt của anh, thấy anh không có dấu hiệu ngộ độc rượu, liền xoay người vặn khăn ấm lau mặt cho anh, sau đó dặn người giúp việc nấu bát canh giải rượu bưng lên.
Lâm Âm ngồi bên cạnh Tạ Trình, dùng thìa đút cho anh mấy ngụm canh: "Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy, cơ thể khó chịu không?"
Người đàn ông nằm trên ghế sô pha lắc đầu, trông vẫn còn tỉnh táo.
Người giúp việc rửa bát rồi trở về phòng ngủ, Lâm Âm ở cùng Tạ Trình ngoài phòng khách, tắt một ít đèn pha để anh cảm thấy thoải mái hơn khi nhắm mắt.
Lâm Âm tắt đèn quay lại, nhìn thấy Tạ Trình không biết từ khi nào đã ôm quyển《 Pháp luật hình sự 》 trên ghế sô pha vào trong lòng ngực.
Cô bước tới, đưa tay đón lấy: "Anh say như vậy, còn nghĩ đến chuyện thi tư pháp?"
Người đàn ông ôm cuốn sách vào lòng, không cho cô lấy, làm sao cũng không cho cô lấy, nói lấy đi sẽ gây ra tai nạn.
Lâm Âm không còn cách nào khác, đành để anh ôm quyển sách, hỏi: "Anh muốn lên lầu trở về phòng nghỉ ngơi không?"
Tạ Trình không chịu, khăng khăng muốn ngồi trên sô pha, vì vậy cô đành phải ngồi một bên với anh.
Lâm Âm có chút buồn ngủ, vô tình dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.
Tạ Trình uống canh giải rượu, đầu cũng không còn choáng váng nữa, quay đầu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Cô ngủ rất ngoan, giống như lần trước ngủ trong phòng múa, tư thế thoải mái, giống như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.
Anh rướn người, cúi người lại gần, dụi nhẹ chóp mũi lên cổ cô, ngửi thấy mùi sữa tắm hoa hồng thoang thoảng, cùng mùi hương cơ thể dễ gây nghiện độc đáo như thuốc độc của cô.
Anh giống như một con sói bị dụ dỗ, máu trên toàn thân bắt đầu chảy ngược lên.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô, anh đã nghĩ về nó trong hơn bảy năm, đã hôn lên đôi môi đó trong vô số đêm.
Cảm thấy cổ họng mình khô khốc, yết hầu anh vô tình cuộn lên lăn xuống.
Anh nghĩ, chỉ một chút, một chút thôi.
Anh cúi đầu áp môi mình vào môi cô.
Một giây kia khi môi anh chạm vào, anh cảm thấy mềm mại vô cùng, giống như chạm vào thạch thơm, từng lỗ chân lông trên cơ thể anh đang rục rịch muốn gặm nhấm cô, nuốt chửng cô.
Thân thể của anh vừa động,《 Pháp luật hình luật 》 trên đùi rơi xuống đất phát ra âm thanh, anh đột nhiên tỉnh lại, khôi phục lại đầu óc bị dục vọng khống chế.
Trong giấc ngủ, cô bị quấy rầy, khẽ cau mày.
Anh nghe thấy tiếng cô thì thầm, giữa môi cô gọi tên ai đó.
Cô đang gọi ai, người đàn ông nào?!
Anh nắm chặt tay, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt anh, anh ghen ghét đến mức phát điên, cho đến khi nghe rõ lời cô nói.
Đôi môi đầy đặn và bóng bẩy kia đang gọi tên anh, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ: "Tạ Trình."
Anh không kiềm chế được nữa mà hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.
Lâm Âm từ trong giấc ngủ mở mắt ra, nhìn thấy mình đang bị đè ở trên sô pha, người đàn ông trên người cao như núi, cô gần như thở không ra hơi.
Môi cô bị chặn lại, chỉ có thể rên rỉ từ cổ họng.
Cô duỗi tay đánh anh: "Tạ Trình, anh uống nhiều quá, bình tĩnh lại."
Người đàn ông rời khỏi môi cô, nhìn xuống cô, đôi mắt anh đen hơn màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Khi cô yên lặng, anh lại hôn cô.
Sau những đấu tranh ban đầu, cô bắt đầu cố gắng chấp nhận anh.
Lần đầu tiên hôn một người, cô sợ hãi và hồi hộp, cơ thể khẽ run lên, ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy cổ anh, thừa nhận hơi thở hừng hực của anh.
Dì giúp việc đi ra rót nước, vừa mở cửa đã phát ra động tĩnh, đôi nam nữ đang ôm nhau trên sô pha hoảng hốt.
Lâm Âm vội vàng buông Tạ Trình ra, từ bên cạnh anh chạy lên lầu với khuôn mặt ửng hồng, xông vào phòng, xoay người đóng cửa lại, tim đập thình thịch.
Cô dựa vào tấm cửa, cúi đầu chạm vào môi mình, lần đầu tiên cô biết đôi môi của một người đàn ông lại mềm mại và mạnh mẽ như vậy, giống như dã thú, giống như muốn nuốt chửng một người.
Nhiệt tình như vậy, không thể khống chế, nhất định là rất thích.
Hoặc có thể anh đã bị ảnh hưởng bởi rượu.
Lâm Âm nằm trên giường, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, thật lâu cũng không ngủ được, lăn lộn ở trên giường, ngượng ngùng một hồi, vui sướng một hồi, lại mất mát một hồi, sợ chính mình tự mình đa tình.
Cô thích nụ hôn của anh, mặc dù anh có vẻ không có kinh nghiệm, cắn vào lưỡi cô vài lần khiến lưỡi cô đau, cảm giác đau khác với chấn thương bình thường, cảm giác đau này khiến người ta hưng phấn, khiến người ta muốn càng nhiều hơn.
Cô nghĩ, điều này hẳn chính là thích, kiểu thích giữa nam và nữ.
Cô thích anh.
Có tiếng gõ cửa, Lâm Âm ngồi dậy chỉnh lại quần áo và đầu tóc: "Vào đi."
Tạ Trình từ ngoài cửa đi vào, anh đã tắm xong, vẻ say rượu trên mặt đã tan biến, trên người anh đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, cầm một hộp thuốc màu trắng.
Vì chuyện vừa xảy ra, Lâm Âm đỏ mặt khi nhìn thấy anh, những hình ảnh đó cứ lởn vởn trong đầu cô.
Cô ổn định tâm lý, duy trì mặt ngoài bình tĩnh, hỏi: "Anh tìm em có chuyện gì không?"
Tại sao anh lại mang theo hộp y tế, có phải trên người anh có vết thương nên cần cô giúp anh băng bó?
Tạ Trình đi tới bên giường Lâm Âm, ngồi xổm xuống, mở hộp thuốc ra, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy mắt cá chân của Lâm Âm, giọng nói khàn khàn: "Bôi cho em chút thuốc mỡ."
Lâm Âm nhìn xuống và phát hiện ra mắt cá chân của cô bị bầm tím, chắc hẳn là do vô tình bị thương trong quá trình tập múa vào ban ngày, anh không nói bản thân cô cũng không nhận ra.
Trước khi bôi thuốc mỡ, anh xoa xoa cho cô, ngước mắt lên hỏi cô: "Đau không?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ đến điều gì đó, sau đó đổi thành gật đầu, nhìn anh bằng một đôi mắt ngấn nước, giọng nói nhẹ nhàng mà làm nũng: "Đau, anh giúp em thổi."
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Xin cảm ơn tất cả các bạn, xin cúi đầu cảm ơn!
Editor: Hôn rồi!!!.