Ngoài cửa sổ xe, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục.
Trong ký ức, là Ninh Nhu yêu Lạc Chân, mỗi lần về Lạc gia, nàng đều gắt gao nắm tay Lạc Chân.
Tất cả người Lạc gia đều nhìn ra, Ninh Nhu rất ỷ lại vào Lạc Chân.
Rõ ràng là yêu nhau, hiện tại vì sao lại đi tới bước đường này?
Chẳng lẽ năm đó ly hôn, không phải là cảm xúc nhất thời của hai người sao?
Lạc Phồn Tinh buông tay đứng tại chỗ, thần sắc trên mặt có chút khó xử, lại có chút kinh ngạc.
Tuy rằng bình thường không có bất luận liên hệ trực tiếp nào, nhưng nàng cũng từ Lạc Chấn Đình và Thẩm Như Mi nghe được không ít chuyện.
Ví dụ như sau khi Lạc Chân ly hôn không muốn về Lạc gia, là do Lạc Chấn Đình nhiều lần hướng Ninh Nhu biểu đạt sự bất mãn với đoạn hôn nhân này; lại ví dụ như Lạc Chân vì tìm Ninh Nhu, đã từ bỏ toàn bộ kỳ nghỉ tư nhân, có một chút tin tức liền chạy ra ngoài tìm kiếm, vô luân là xuân hạ thu đông, chưa từng có ngày nghỉ.
Năm năm qua, Lạc Chân có bao nhiêu bận rộn, có bao nhiêu mệt, không ai rõ hơn nàng.
Mặc kệ đứng từ góc độ người xem, hay là đứng ở lập trường người Lạc gia, nàng vẫn hy vọng hai người có thể hòa hảo trở lại.
Thỉnh cầu của Ninh Nhu, lãnh ngạnh mà hợp lý.
(lãnh ngạnh: lạnh lẽo cứng rắn)
So sánh, Lạc Chân mấy năm nay truy tìm và trả giá, hoàn toàn biến tất cả các sự việc khác không có một chút ý nghĩa.
Nhiệt độ nóng bỏng quay cuồng trong không khí, điều hòa tỏa ra từng trận khí lạnh, lại làm cho sự khó chịu trong không khí tăng thêm mấy phần.
Lạc Phồn Tinh hậu tri hậu giác, lúc này mới ý thức được, quan hệ hôn nhân của Lạc Chân cùng Ninh Nhu, cũng không vững chắc như nàng nghĩ.
Kết hôn, có lẽ chỉ là mong muốn của một mình Lạc Chân.
Nàng không dám đoán, nhưng không nhịn được nghĩ như vậy.
Lại mở miệng, âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều, trong giọng nói, là nồng đậm buồn khổ.
"Lạc Chân không cho phép ta gọi cô ấy là tỷ tỷ, hiện tại, tỷ cũng không cho phép ta gọi tỷi là tẩu tử sao?"
Ninh Nhu nghe tiếng liền cứng lại, tầm mắt hơi rũ xuống, nửa phút qua đi mới lên tiếng, lần thứ hai cường điệu một lần.
"Chúng ta đã ly hôn."
Cũng không biết lời này, là nói cho Lạc Phồn Tinh nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.
Không khí bỗng chốc lặng im, gió cũng bất động đứng yên.
Ninh Nhu cúi đầu, gạch đỏ dưới chỗ ngồi đã nóng đến muốn bỏng lòng bàn chân, giữa trán nàng cũng thấm ra vài giọt mồ hôi nóng, làn da trên má càng thêm trắng bạch.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức lão gia tử trong tiệm trà cũng đã cầm ô rời đi, nàng mới buông lỏng môi, chuyển đề tài.
"Lạc tiên sinh cùng Lạc thái thái, mấy năm qua có khỏe không?"
Nói đến đây, lông mày Lạc Phồn Tinh giãn ra một chút, lẩm bẩm oán giận một câu.
"Đều khá tốt, không phải mẹ ta khi đó mang thai sao? Là nữ nhi, hiện tại ta cũng có muội muội, kêu Lạc Bạch Nguyệt, mới bốn tuổi tính tình lớn đến mức không chịu được, nếu là tỷ, khẳng nhất định sẽ bị nàng phiền chết."
Đến Viên Hương gần năm năm, Ninh Nhu chưa từng kết giao bằng hữu.
Khẩu khí Lạc Phồn Tinh rất quen thuộc lại thân mật, trong nháy mắt làm cho nàng quên đi gánh nặng sinh hoạt đang đè trên người, không kìm lòng được liền cong môi cười cười.
"Ở độ tuổi này bạn nhỏ có chút nghịch ngợm, cùng các nàng ở chung, phải kiên trì nhiều."
Lạc Phồn Tinh biết lời này là đúng, vẫn là không nhịn được thấp giọng nhổ nước bọt.
" Tính cách Lạc Bạch Nguyệt, ai dám cùng với nàng so sức kiên trì? Lén nói cho tỷ, Lạc Chân là sợ nàng, về Lạc gia mà thấy nàng đều đi đường vòng."
Không biết vì sao, lại nghe thấy tên Lạc Chân.
Khóe môi Ninh Nhu mang theo ý cười vi liễm, trong đầu nhớ đến khi Lạc Chân nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh nhạt, đối với bộ dáng đại náo khóc lớn của Lạc Bạch Nguyệt lại không thể không chịu thua.
(vi liễm: sự che giấu khó bị phát hiện)
Thẳng đến khi thanh âm Lạc Phồn Tinh lại vang lên một lần nữa, nàng mới thoáng hồi thần.
"Tẩu tử, Ninh Nhu tỷ, lần này tỷ cùng chúng ta trở về sao?"
Trở về?
Lấy thân phận gì trở về?
Thần sắc Ninh Nhu bình tĩnh, cơ hồ không có bất luận do dự, liền đưa ra một câu trả lời khẳng định.
"Tháng ngày ở nơi này rất tốt, ta không dự định về Hải thị."
Câu trả lời dứt khoát lại lưu loát, Lạc Phồn Tinh nghe được liền có chút sốt ruột.
Chưa kịp nghĩ lại, nàng liền lập tức lên tiếng phản bác.
"Nơi nào tốt? Mỗi ngày vất vả làm công như vậy, ban ngày đi làm, buổi tối cũng muốn đi làm, vì cái gì không cùng Lạc Chân trở về đây? Cô ấy tìm tỷ suốt năm năm......"
Nghe thấy hai chữ "năm năm" này, ánh mắt Ninh Nhu vô ý thức lóe lên một tia dao động.
Nhưng cũng gần chỉ là dao động.
"Dựa vào năng lực của chính mình kiếm tiền sinh hoạt, ta không cảm thấy có gì khổ cực."
"Trái lại là A Lạc, thân thể của cô ấy không chịu được nhiệt độ cao ở nơi này, ngươi nên khuyên cô ấy nhiều một chút, làm cho cô ấy sớm trở về."
Lạc Phồn Tinh nghe tiếng liền cắn cắn môi, đáy lòng nhất thời có chút mất mát, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt một chút —— Ninh Nhu không ngừng không muốn cùng Lạc Chân trở về, lại còn có ngóng trông Lạc Chân sớm một chút rời đi.
Hai người như vậy, thật sự còn có khả năng cùng một chỗ sao?
***
Trở lại khách sạn, đã là ba giờ chiều.
Đầu óc Lạc Phồn Tinh rối loạn, tổng cảm thấy Lạc Chân không thể theo đuổi Ninh Nhu đem nàng trở về, ngay cả thời điểm đọc sách, cũng đều suy nghĩ đến chuyện này.
Sách lịch sử mở ra hơn nửa giờ, cũng chỉ đọc được hai trang, hiệu suất ôn tập có thể nói là quá thấp.
Chính vào thời khắc thất thần, chuông điện thoại di động cũng theo đó vang lên.
Vốn nghĩ rằng điện thoại là Lạc Chấn Đình gọi tới, không nghĩ tới ấn nhận điện thoại lại là một thanh âm nữ nhân ôn nhu uyển chuyển.
"Phồn Tinh muội muội, là ngươi sao?"
Phồn Tinh muội muội —— trên đời này, cũng chỉ có bốn người gọi mình như vậy.
Hai mắt Lạc Phồn Tinh lưỡng lự, trong nháy mắt liền nhớ tới người nói chuyện là ai.
"Tử Ninh tỷ tỷ! Là muội! Tỷ làm sao đột nhiên gọi điện thoại cho muội? Là muốn tìm Lạc Chân tỷ tỷ sao?"
Giản Tử Ninh, Lộ Dao, Chu Vị Chi, là bạn tốt cùng Lạc Chân từ nhỏ lớn lên, quan hệ mấy người vẫn rất tốt, khi còn nhỏ Lạc Chân vẫn chưa dọn ra ngoài, ba người các nàng thường xuyên tới Lạc gia tìm Lạc Chân chơi, thường xuyên qua lại, khi còn nhỏ Lạc Phồn Tinh cũng cùng các nàng quen thuộc.
"Ừm, di động Lạc Chân tắt máy, ta liên lạc không được với cô ấy, Lạc thúc thúc nói các ngươi đều ở Viên Hương."
Trên mặt Giản Tử Ninh trang điểm tinh xảo, thân trên dựa vào sô pha, hai chân tinh tế lại thon dài, tùy ý đan chéo vào nhau, tư thế lười biếng lại phong tình.
Trong phòng trừ bỏ nàng, còn có ba nữ nhân, tuổi cùng nàng không sai biệt lắm, đều là hai năm lăm tuổi, tướng mạo, dáng người, khí chất đều phi thường tốt.
Trong đó có hai cái nhìn qua thành thục hơn, phỏng chừng chính là hai người bạn tốt khác của Lạc Chân, Lộ Dao cùng Chu Vị Chi.
Lạc Phồn Tinh biết Giản Tử Ninh cùng Lạc Chân quan hệ rất tốt, không nghĩ nhiều liền đem chuyện mình biết nói ra.
"Lạc Chân tỷ tỷ ở Viên Hương, tỷ ấy nói sắp tới không tính toán về Hải Thị, các chị tìm tỷ ấy, là có chuyện gì sao?"
Viên Hương, ai mà không biết nơi đó là cái bếp lò nóng cuồn cuộn?
Giản Tử Ninh nhướng mày, trong mắt có chút kinh ngạc.
"Không trở lại? Nơi đó nóng như vậy, thân thể cô ấy làm sao mà chịu dược?"
"Muội đừng nói với ta, lần này cô ấy ngàn dặm xa xôi từ Hải Thị chạy tới Viên Châu, vẫn là vì tìm lão bà?"
Ký ức quay lại, Giản Tử Ninh lại nghĩ tới đêm năm năm trước mấy người ở quán bar tụ hội.
Sự việc Lạc Chân kết hôn, hai năm đầu ngoại trừ người Lạc gia thì không một ai biết.
Mãi đến tận năm thứ ba, cô cùng Ninh Nhu thật sự phát sinh quan hệ, hình thức hai người ở chung càng ngày càng giống các cặp tình lữ khác, cô mới đem tin tức này nói cho ba bạn tốt biết.
Tính tình Lạc Chân lãnh đạm lại cường thế, mấy người Giản Tử Ninh đều rất rõ ràng, nghe được cô nói chính mình ba năm trước đây kết hôn, không ai dám tin tưởng, tất cả đều cho là cô nói đùa.
Ngay cả người tâm tư đơn giản nhất Lộ Dao, cũng cười trêu ghẹo một tiếng.
"Lạc tổng, cô không nên lừa dối chúng tôi, nam nhân nào có bản lĩnh lớn như vậy có thể cùng cô kết hôn đây?"
Mãi đến tận khi câu nói tiếp theo của Lạc Chân vang lên, ba người mới trở nên nghiêm túc.
"Ta nói kết hôn, nhất định là phải cùng nam nhân sao?"
Lúc đó pháp luật đã thông qua luật hôn nhân đồng tính, miễn là song phương nguyện ý, bất kể là nam nhân cùng nam nhân, hay là nữ nhân cùng nữ nhân, cũng có thể kết hôn thành lập gia đình.
Hải thị hai đời hào môn, sẽ có ngầm yêu đương chơi đùa đồng tính, nhưng thật tìm đồng tính kết hôn, quả thật một cặp cũng không có.
Lạc Chân từ trước đến nay không thích tùy ý nói giỡn, càng không thể dùng loại sự tình này làm trò cười.
Rất nhanh đầu óc Chu Vị Chi xoay chuyển, phản ứng đầu tiên chính là sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
"Có ý gì? Lạc Chân, là cô đang nói thật sao? Cô thật sự tìm một nữ tử kết hôn?"
"Chẳng trách năm đó liên hôn hai nhà Thành Lạc bị hủy bỏ, Thành An mất hồn rồi bỏ chạy ra nước ngoài; chẳng trách vừa mới tan tầm cô liền chạy về nhà, ngay cả theo chúng tôi đi quán bar cô cũng không đi, đây đúng là câu chuyện tình cảm kim ốc tàng kiều mà."
Giản Tử Ninh nghe thấy hai câu này cũng hơi thay đổi sắc mặt, rất hiển nhiên, Chu Vị Chi phân tích rất đúng.
Mấy năm qua Lạc Chân thay đổi hoặc nhiều hoặc ít, rõ ràng nhất, chính là bốn người nói đến đề tài kết hôn gả chồng, cô không giống như trước kia có cảm giác phản cảm, thậm chí nhiều lần còn nói kết hôn không có khinh khủng như trong tượng tượng.
Phải biết rằng, trước kia người kháng cự kết hôn nhất, chính là cô.
Khiếp sợ qua đi, đầu tiên là chúc phúc, đến cuối cùng, mới là bất mãn oán trách.
"Kết hôn ba năm, hiện tại mới cùng ba người chúng tôi nói, Lạc tổng, cô có tâm quá nhỉ?"
Lộ Dao là người đầu tiên lên tiếng chỉ trích, ngay sau đó, Chu Vị Chi cũng thở dài.
"Quen biết nhau hai mươi mấy năm, hiện tại đến tên lão bà cô là gì, trông như thế nàocòn không biết."
Tuy rằng đều là ngữ khí vui đùa, nhưng lời nói xác thực là thật.
Giản Tử Ninh thừa thế truy kích, cũng theo đó thúc giục.
"Khi nào đem nàng mang ra đây cho chúng tôi thấy mặt? Ít nhất, cũng phải biết mặt chứ?"
Lời ám chỉ này, thực sự là quá rõ ràng.
Lạc Chân vốn định đồng ý, có thể tưởng tượng đến tính tình Ninh Nhu an tĩnh nặng nề đến gần như tự bế, vẫn là lắc lắc đầu, khó mà cùng các nàng vui đùa.
(tự bế: tự kỷ)
Thời điểm nói chuyện, hàn ý trong mắt cô tiêu tan trong nháy mắt, hoàn toàn đổi thành màu hồng tình yêu.
"Lão bà của ta ngoan ngoãn săn sóc, ôn nhu hiền thục, cùng ta là trời đất tạo nên một đôi, ta mới luyến tiếc mang ra cho các ngươi xem."
"Chờ một chút đi, chờ ta về nhà hỏi qua ý kiến nàng, lại an bài các ngươi gặp mặt."
Mà lần này, ròng rã ba năm.
Đến nỗi nguyên nhân, cũng không biết, bởi vì Lạc Chân ly hôn, đã là lần tụ hội của nửa tháng sau.
Cho đến hôm nay, ba người Giản Tử Ninh vẫn cứ không biết lúc trước Lạc Chân có phải hay không thật sự kết hôn, lại cùng ai kết hôn.
Điều duy nhất nàng biết, chính là trong năm năm này, Lạc Chân vẫn luôn tìm một nữ nhân.
Lúc này nghe nói Lạc Chân đi Viên Hương, tuy rằng có chút ngoài ý muốn của Giản Tử Ninh, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận chuyện này.
Không đợi Lạc Phồn Tinh trả lời, nàng liền đem thỉnh cầu chính mình nói ra.
"Quên đi, muội nói với cô ấy, Bùi Nghi trở về, hỏi cô ấy lúc nào rảnh rỗi về Hải thị một chuyến, mọi người cùng nhau hẹn ăn cơm, tới tụ tập một lần."
Bùi Nghi?
Hô hấp Lạc Phồn Tinh cứng lại, sửng sốt nửa ngày mới nhớ tới tên chủ nhân là ai.
Bùi Nghi, Hải Thị tam tiểu thư Bùi gia, là người diễn tấu dương cầm quốc tế trẻ tuổi nhất, so với Lạc Chân nhỏ hơn ba tuổi, từ nhỏ liền cùng Lạc Chân học dương cầm, chỉ là về sau Lạc Chân lại lựa chọn đọc sách, mà nàng lại như cũ kiên trì với giấc mơ dương cầm của mình, mười lăm tuổi liền xuất ngoại du học, rốt cuộc không trở về.
Cùng ba người Giản Tử Ninh so sánh, hiển nhiên lúc trước cùng Lạc Chân học đàn có quan hệ thân cận nhất.
Mà loại thân cận này, tựa hồ không phải là hữu nghị đơn giản như vậy.
Đêm trước khi Bùi Nghi xuất ngoại, đã từng tới Lạc gia tìm Lạc Chân, thời điểm đi, đôi mắt vẫn còn hồng.
Khi đó Lạc Phồn Tinh chỉ có tám tuổi, cũng không biết tình yêu là gì, lại ở trong thùng rác hoa viên, lần đầu tiên nhìn thấy thư tình trong truyền thuyết——
Ngay cả xem, Lạc Chân cũng không thèm xem, liền trực tiếp xé nát thư tình.
.