Bên tai vang lên thanh âm nữ nhân, mơ hồ lộ ra mấy phần hàn ý lạnh thấu xương.
Ninh Bảo Bảo đưa tay từ trên tóc nới lỏng ra, đầu ngón tay nhỏ bé trắng bạch nhẹ nhàng gãi gãi trên má phấn nộm, một lát qua đi, mới cúi đầu, mềm mại 'Ừ' một tiếng.
"Ngươi là bằng hữu của mụ mụ.
"
Bằng hữu?
Lạc Chân nghe tiếng liền chấn động, không nghĩ tới Ninh Nhu lại thật sự hướng Ninh Bảo Bảo giới thiệu chính mình, vẫn là lấy thân phận bằng hữu.
Rõ ràng đã từng là có quan hệ thân mật như vậy, bây giờ, liền nhẹ nhàng bâng quơ biến thành bằng hữu.
Trong lòng liền có cảm giác khó chịu không tên.
Lời nói trong cổ họng như bị ngăn lại, một chữ cũng không nói ra được.
Bốn phía lại một lần nữa lâm vào yên lặng.
Ninh Bảo Bảo không dám quang minh chính đại nhìn Lạc Chân, hai cánh tay trắng nhỏ buông xuống bên người, không biết vì căng thẳng hay là vì sợ sệt, mười ngón tay chăm chú tóm lấy góc áo, động cũng không dám động.
Trầm mặc lâu dài làm cho nàng cảm thấy bất an, nàng ngẩng đầu lên lén lút hướng về phía trước nhìn ngó, còn không thấy rõ mặt nữ nhân, đối phương đã từ trên mặt đất đứng lên.
Lập tức khoảng cách giữa hai người liền kéo rất xa.
Nếu không dự định từ hài tử nơi này tìm chút tin tức, liền không cần thiết phải đợi thêm nữa.
Lạc Chân liếc mắt, hướng lão sư đứng bên cạnh gật đầu ra hiệu muốn rời khỏi.
Cô và Ninh Bảo Bảo, quan hệ vốn rất lúng túng, lần này gặp gỡ, hoàn toàn là một quyết định sai lầm.
Không nên tới.
Mái hiên ở hành lang đã che chắn một phần ánh nắng.
Ninh Bảo Bảo đoán được Lạc Chân muốn đi, theo bản năng tiến hai bước muốn đuổi theo, nhưng cũng chỉ như là mèo con vừa đến tuổi trăng tròn, lá gan nhỏ như vậy, nhưng lại nhịn không được muốn thân cận với người mình thích.
Nàng nghĩ, nữ nhân xinh đẹp trước mặt này nhất định là tỷ tỷ xinh đẹp trong ảnh chụp.
Bằng không, các nàng vì cái gì lại giống nhau như vậy?
Lạc Chân nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ, tức khắc bước chân liền bước dài thêm nữa, hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này.
Tốc độ nhanh như vậy, Ninh Bảo Bảo ngước đầu, làm sao mới đuổi theo kịp đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp càng ngày càng rời xa chính mình.
Bước chân nàng nhỏ, còn muốn tiếp tục đuổi theo sau, nhưng nữ nhân trước mắt lại đột nhiên ngừng lại, nhíu chặt lông mày lắc lắc đầu với nàng.
"Đừng đi theo ta, về nghỉ ngơi đi.
"
Ngữ điệu lạnh lẽo như muốn trục xuất, nghe vào, rất mất kiên nhẫn.
Dễ dàng khiến người khác nhớ tới ánh mắt âm lãnh khủng bố lần trước.
Ninh Bảo Bảo sững sờ tại chỗ, đôi mắt nhỏ ướt nhẹp, nháy mắt bên trong đều là ảm đạm.
Má nàng rất trắng, biểu tình trên mặt như đang ủy khuất, nhưng lại có vẻ như hoang mang, tựa hồ là đang chất vấn —— tại sao chán ghét mình?
Lạc Chân khẽ mím đôi môi lại, từ trên khuôn mặt này nhìn thấy bóng dáng Ninh Nhu trước đây, ngực không tự giác liền run rẩy.
Giờ khắc này ngay cả khi cả cô cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt vừa vô tội vừa dáng thương này, so với Lạc Bạch Nguyệt đại náo khóc lớn, lực sát thương mạnh lớn gấp mấy trăm vạn lần.
Chỉ là vừa liếc mắt nhìn, tâm cô lại không khống chế được mềm nhũn.
Nhất định là bởi vì đứa trẻ này quá giống Ninh Nhu, bằng không, cô không có khả năng làm ra chuyện không có nguyên tắc như vậy.
Cô buông lỏng môi, không tiếng động mà thở dài, cho Ninh Bảo Bảo chút thời gian phản ứng, eo hơi cong cong hạ xuống, trực tiếp đem bàn tay nhỏ mềm trắng nõn nắm trong tay.
Lão sư đúng ở cửa cách đó không xa, đi đường, chỉ cần một chút sức lực.
Trước nay Lạc Chân chưa từng ở chung với bất kỳ tiểu hài tử nào, mặc dù năm ấy Lạc Phồn Tinh đến Lạc gia, khi đó mới bốn tuổi, cô cũng đặc biệt trốn tránh muội muội không cùng cha mẹ này, cô không muốn có một chút tiếp xúc nào.
Cho tới, Lạc Bạch Nguyệt, mỗi ngày chỉ biết khóc lóc om sòm ồn ào, rất giống tiểu tổ tông, cô càng ngày càng không yêu thích, đừng nói nắm tay, hai tỷ muội còn chưa nói chuyện được mấy câu.
Sờ lên tay tiểu bằng hữu cảm giác hoàn toàn bất đồng với người lớn, nho nhỏ, mềm mại, làm da non mịn, làm người khác không dám dùng thêm chút sức lực, sợ không cẩn thận sẽ lưu lại vệt đỏ.
Cảm giác khó nói nên lời, chỉ là trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.
Thời điểm trên đường đi, bởi vì sợ Ninh Bảo Bảo theo không kịp, bước chân cũng bất tri bất giác mà chậm lại.
Một đoạn đường này, cô lại có cảm giác đi mấy km vậy, phía sau lưng cũng đều là mồ hôi lạnh.
Thẳng đến khi đem tay Ninh Bảo Bảo bỏ vào tay lão sư, tim vẫn đập nhanh như cũ.
Không khí trở nên ấm áp hơn một chút.
Lạc Chân chớp chớp mắt, có thể nhìn ra một tầng hàn ý trên gương mặt tinh xảo đó.
Ninh Bảo Bảo chưa đến bốn tuổi, còn hay sinh bệnh, trong lòng cô như thế nào lại có chút hận, lại có chút oán, cũng vô pháp phẫn nỗ cùng bất mãn phát tiết lên người tiểu hài tử đáng thương này.
Luyến tiếc thương tổn Ninh Nhu, cũng luyến tiếc thương tổn Ninh Bảo Bảo, đến cuối cùng, trong lòng cô chỉ còn sự khổ sở và đau đớn, mọi thứ cũng chỉ có một mình cô gánh vác.
Nói không khó chịu là không có khả năng.
Nhớ tới mẫu thân Tô Chi, bà thống hận chính mình, đem hết thảy mọi điều sai trái đẩy lên người mình.
Nếu năm năm trước, có thể buông xuống cái gọi là kiêu ngạo và tôn nghiêm, thuận theo chân tâm, cự tuyệt ký xuống giấy thỏa thuận ly hôn kia, có thể hiện tại đã không phải thống khổ như vậy?
Hô hấp Lạc Chân vô thức thở hổn hển, giống như chú cá nhỏ bị sóng biển đánh trôi về bãi cát, liền hô hấp khó khăn.
Chính vào lúc cô thất thần, một bàn tay bé nhỏ lặng lẽ nắm lấy ngón tay út của cô, nhẹ nhàng đung đưa.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, ánh mắt rũ xuống, đồng tử nhìn thấy chính là một gương mạt tươi cười đáng yêu lại hồn nhiên thẹn thùng.
Khuôn mặt Ninh Bảo Bảo tươi cười.
Ngoan như vậy, sâu trong lòng còn ẩn giấu chút lấy lòng, nhìn phá lệ đau lòng.
Cô vẫn không có ý định vì nụ cười mà hoãn lại đây, trong không khí lại vang lên một tiếng từ biệt mềm mại ôn nhu mà e lệ.
Chỉ có hai chữ, liền làm toàn bộ đau thương trong lòng cô quên đi trong giây lát.
"Tái kiến.
"
Lạc Chân chưa từng thấy hài tử như Ninh Bảo Bảo.
Trong trí nhớ, Lạc Phồn Tinh bốn tuổi hoạt bát rộng rãi, cả ngày ở nhà chạy tới chạy lui, tuy rằng không cần đại nhân đặc biệt chăm sóc, nhưng cũng không yên tĩnh dù chỉ một khắc, bốn tuổi Lạc Bạch Nguyệt kiêu căng điêu ngoa, mỗi ngày chỉ biết là khóc nháo, tại mọi thời khắc đều muốn người ở bên cạnh bảo vệ, gặp phải một điểm không hài lòng liền muốn nổi nóng.
Ninh Bảo Bảo cùng các nàng đều bất đồng.
Nàng rất yên tĩnh, cũng rất ngoan ngoãn, tựa hồ, mỗi một điểm hấp dẫn và ưu điểm trên người Ninh Nhu, đều bị nàng kế thừa.
Lạc Chân có thể cảm thụ được, cơ hồ Ninh Bảo Bảo đối với mình có loại hảo cảm đặc thù.
Loại hảo cảm này cùng sùng bái của Lạc Phồn Tinh đối với mình không giống, cùng e ngại của Lạc Bạch Nguyệt đối với cô cũng bất đồng.
Là do nàng chưa từng có trải nghiệm qua —— không mang theo một điểm mục đích, cực kỳ thuần túy lại tự nhiên ngóng trông thân cận.
Cảm giác rất đặc thù.
Lão sư không biết quan hệ của hai người, cũng không biết hai người vừa nói cái gì.
Nhìn thấy Ninh Bảo Bảo chủ động hướng về Lạc Chân cáo biệt, cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng, ôn nhu nói một câu.
"Bảo Bảo thật ngoan.
"
Lạc Chân nghe tiếng nới lỏng môi, lạnh lẽo trên mặt hơi rút đi.
Thời điểm mở miệng, âm thanh cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
"Tái kiến.
"
Còn có thể tái kiến sao?
Nhất định sẽ.
Tâm cô có chút rối loạn, lại mím chặt môi lần nữa.
Mãi đến tận khi ra khỏi nhà trẻ, lông mày cô vẫn còn nhíu chặt.
Trịnh Bang ngừng xe bên lề đường ngoài nhà trẻ, Dư Bạch đi xử lý băng ghi hình nên không có trong xe.
Lạc Chân lên xe, Trịnh Bang vốn định đưa cô về khách sạn, lại bị cô lên tiếng ngăn lại.
"Đợi thêm chút đi, chờ Ninh Nhu đến đây.
"
Đã năm giờ, lại qua bốn mươi phút, Nhinh Nhu sẽ đến đây đón Ninh Bảo Bảo về nhà.
Cố chủ yêu cầu, đương nhiên phải nghe theo vô điều kiện.
Trịnh Bang đem xe hướng ra xa một chút, cố ý tìm một góc tối bí mật dừng lại.
Lạc Chân ngồi ở phía sau, thân thể hơi dựa vào cửa xe, tay phải đỡ trán, bên trong vẻ mặt đều là sự buồn khổ.
Bởi vì buổi chiều ở bên ngoài quá lâu, dị ứng của cô càng thêm nghiêm trọng, bên trong xe phủ một luồng khí lạnh vờn quanh, trên má cũng phủ lên một tầng phấn nhàn nhạt.
Bản thân cô cũng không thèm để ý, Trịnh Bang ngồi ở ghế điều khiển, xuyên thấu qua tấm gương thấy rõ mặt cô, nhìn ra chút khác thường.
"Lạc tiểu thư, mặt ngài! có muốn trước tiên đi bệnh viện xem sao không.
"
Hai ngày trước, Lạc Chân có hỏi qua, bệnh viện trong huyện có thuốc trị dị ứng.
Cũng may Thẩm Như Mi có gửi thuốc đến đây, buổi tối hẳn là có thể lấy được.
Lạc Chân lắc đầu, trong đầu vẫn còn cảnh tượng Ninh Bảo Bảo nói "tái kiến" với mình.
"Không cần.
"
"Có thể tra được thời gian cụ thể Ninh Nhu mang thai sao?"
Cô vẫn còn để ý nam nhân không biết tên kia, cái người đã mang Ninh Nhu rời khỏi cô, lại cũng chính là người đã vứt bỏ Ninh Nhu.
Trịnh Bang lấy điện thoại ra tra đi tra lại một lúc, rất nhanh liền đưa ra câu trả lời.
"Hiện nay chỉ có thể căn cứ tuổi tác của tiểu hài tử mới có thể suy đoán ra thời gian cụ thể, ta cần phải tìm bệnh viện nàng sinh sản mới có thể xác định được.
"
Nói đến đây, hắn cũng nhớ đến một chuyện hết sức kỳ quái.
Do dự một chút, vẫn là nói thật với Lạc Chân.
"Lạc tiểu thư, liên quan đến hài tử này, địa phương khả nghi quả thực không ít.
"
"Đúng như suy đoán, hẳn là giữa tháng sáu năm năm trước Ninh tiểu thư mang thai, ngày mười tháng sáu đã đến Viên Hương, mười ba ngày liền đi Hòe Tang thôn.
"
"Ở Hòe Tang thôn gần mười tháng, người Trương gia nói không có một người nào đến tìm nàng, nàng cũng chưa từng rời thôn, có thể xác định, trong khoảng thời gian này nàng không tiếp xúc với bất kỳ nam nhân nào.
"
"Ninh Bảo Bảo là sinh ra ngày mười tám tháng tư năm sau, sau khi nàng sinh không lâu, Ninh tiểu thư liền đi tìm việc, với vòng tròn công tác này, chúng ta có thể tra ra rất nhiều tư liệu, đến bốn năm nay, hầu như chưa từng có bất kỳ nam nhân nào tìm tới hai mẹ con các nàng.
"
"Vì lẽ đó, thời gian cụ thể Ninh tiểu thư mang thai, chỉ có hai khả năng, một là khi nàng tới Viên Hương, cũng chính là trước ngày mười tháng sáu, hai là sau khi nàng đến Viên Hương, ba ngày trước khi đến Hòa Thang thôn.
"
"Bởi lúc đó nàng không có sử dụng thẻ căn cước nên không hề lưu lại bất kỳ thông tin nào, bởi vậy chúng ta không cách nào xác nhận ba ngày kia nàng ở cùng một chỗ với ai, cũng không biết đến cùng đã phát sinh cái gì.
"
Hoài thai mười tháng, là khoảng thời gian cơ bản nhất.
Tất cả suy đoán của Trịnh Bang, đều căn cứ vào điểm này.
Trên đời này chưa từng có chuyện nữ nhân với nữ nhân có thể có con, đám người kia đem Ninh Nhu xem như chuột bạch mà làm thí nghiệm, có thể đoán trước thai nhi trong bụng này sau khi sinh ra nhất định có bệnh, nhưng không nghĩ tới, bọn họ đã cấy vào bụng Ninh Nhu một mô thai.
Qua hơn mười tháng thai nhi mới bắt đầu hoàn thiện.
Ngoại trừ Ninh Nhu, không một ai biết nàng đã mang thai Ninh Bảo Bảo mười ba tháng mới có thể sinh nàng ra.
Càng nghe, liền thấy chân tướng càng ngày càng khó hiểu.
Huyệt thái dương Lạc Chân cơ hồ rất đau, lời của Trịnh Bang làm cho cô sinh ra một suy đoán không tốt.
Nếu thật sự Ninh Nhu hoài thai trong ba ngày sau ngày mười tháng sáu, có phải là cho thấy, đứa bé này, kỳ thực cũng không phải là nàng cam tâm tình nguyện muốn?
Một nữ nhân nhu nhược, đi tới địa phương hoàn toàn xa lạ, một khi bị người xấu nhìn chằm chằm, căn bản nữ nhân ấy sẽ không có cơ hội phản kháng.
Huống chi, tính cách Ninh Nhu lại mềm mại như vậy.
Cô không dám suy nghĩ tiếp, lòng bàn tay đã bốc lên chút mồ hôi lạnh.
Trầm mặc nửa ngày, đôi lông mày lại nhíu chặt phun ra ba chữ.
"Tiếp tục tra.
".