Du Ân không ngờ rằng Phó Đình Viễn đã đi lại về, cũng không ngờ rằng anh quay trở là vì mang cơm cho cô.
Sau khi định thần lại, cô nhận ra mình vừa mới khóc lớn một trận, đôi mắt chắc hẳn đã sưng đỏ, vội vàng định đóng cửa lại.
Cô không muốn nhất là biểu hiện sự yếu ớt và chật vật của mình trước mặt Phó Đình Viễn.
Cô vô thức cảm thấy anh sẽ cười nhạo sự thê thảm của cô bằng biểu cảm và thần thái cao cao tại thượng ấy của anh.
Trước khi cô đóng cửa, Phó Đình Viễn đã duỗi chân dài ra chặn lại: "Du Ân!"
Phó Đình Viễn vừa liếc mắt một cái liền biết cô đã khóc, vả lại còn khóc rất dữ dội.
Dáng vẻ cô trốn tránh khóc một mình, tự mình gánh chịu khiến anh đau khổ đến mức không nói nên lời.
"Xin lỗi."
"Em đánh tôi đi, hay là mắng tôi cũng được."
"Tôi thực sự không biết làm thế nào để bù đắp những tổn thương mà chuyện này đã gây ra cho em."
Phó Đình Viễn vừa chặn cửa vừa nói những lời xin lỗi như vậy.
Du Ân giễu cợt nói: "Không cần bù đắp, chỉ cần về sau chúng ta luôn duy trì một mối quan hệ xa lạ đến mức không thể xa lạ hơn là được."
Mọi khổ sở mà cô gặp phải đều do anh gây ra.
Sau khi lời nói của cô vừa dứt, Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt âm trầm.
Khí tràng của con người anh luôn mạnh mẽ, Du Ân làm sao có thể chịu được ánh mắt như vậy của anh, thế nên cửa cũng không đóng mà đã xoay người muốn chạy trốn.
Phó Đình Viễn kéo cô lại, gằn từng chữ rõ ràng: "Du Ân, những gì tôi nói trong nhà kho là nghiêm túc."
Trước mặt Phó Thiến Thiến và những người đó, anh thừa nhận rằng anh đã yêu cô.
Bây giờ cô nói bọn họ duy trì mối quan hệ xa lạ, làm sao mà anh có thể làm được điều đó.
Du Ân không chút khách khí mà đáp lại anh một câu: "Tôi cũng đã từng nói, tôi không thèm."
Phó Đình Viễn bị cô chặn họng thì sắc mặt lại sa sầm đi vài phần.
Du Ân nghĩ theo tính tình của anh thì chắc hẳn sẽ nổi giận, dù sao anh cao cao tại thượng như vậy, lại bị cô chán ghét và cự tuyệt hết lần này đến lần khác, chắc chắn anh sẽ cảm thấy mất hết thể diện.
Du Ân nghĩ rằng Phó Đình Viễn sẽ hất bỏ cô, sau đó phẫn nộ bỏ đi.
Như vậy cũng tốt, anh sẽ không đến tìm cô nữa.
Kết quả, Phó Đình Viễn trừng mắt nhìn cô hồi lâu, song chỉ rủ mắt xuống, đưa đồ ăn trong tay cho cô: "Ăn cơm đi."
Du Ân vừa định mở miệng từ chối, lại nghe thấy anh nói: "Hoặc là em tự cầm rồi ngoan ngoãn ăn hết, hoặc là tôi vào nhà trông chừng em ăn."
Du Ân không hề nghĩ ngợi mà lựa chọn vế trước, sau khi nhận lấy đồ ăn từ trong tay anh bèn lạnh lùng đóng cửa lại.
Đường đường là tổng giám đốc Phó thị lại bị khóa trái cửa, Phó Đình Viễn chỉ có thể đè nén lửa giận mà xoay người rời đi.
Bây giờ cảm xúc của Du Ân không ổn định, có ấn tượng rất xấu về anh.
Nếu anh cứ lắc lư trước mặt cô thì sẽ chỉ khiến cô thêm phiền chán mà thôi.
Là một ông trùm trong thương giới, anh am hiểu nhất là nên sử dụng sách lược như thế nào.
Sau khi Phó Đình Viễn xuống lầu và ngồi vào trong xe của mình, việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại cho Giang Kính Hàn: "Tôi sẽ gửi số điện thoại của Du Ân cho cậu, cậu hãy gọi cho cô ấy.
Cô ấy muốn kiện Phó Thiến Thiến, cậu làm luật sư của cô ấy."
Giang Kính Hàn và Hứa Hàng đã biết chuyện hôm nay từ trong miệng của Dịch Thận Chi, thế nên Giang Kính Hàn cảm thán: "Cho tới giờ cũng chỉ có người khác yêu cầu để tôi giúp đỡ họ trong vụ kiện, nhưng không ngờ rằng cũng có một ngày tôi tự đưa mình lên cửa."
Hơn nữa, Giang Kính Hàn cũng có thể chắc chắn cho dù anh ta có chủ động đưa tới cửa, Du Ân cũng sẽ không dùng anh ta.
Phó Đình Viễn ghét bỏ nói: "Nhờ cậu giúp việc thôi mà sao cậu nói nhảm nhiều thế?"
Giang Kính Hàn: "..."
Đây là thái độ nhờ người ta làm việc à?
Giang Kính Hàn lại trêu chọc Phó Đình Viễn: "Cậu đúng là đại nghĩa diệt thân, nhưng mà em gái cậu quả thật cũng nên chịu chút dạy dỗ rồi."
Mấy người Giang Kính Hàn và Dịch Thận Chi cũng thỉnh thoảng khó hiểu.
Phó Đình Viễn và Phó Thiến Thiến đều sinh ra từ cùng một cha mẹ, làm sao tính cách của họ lại khác nhau lớn đến vậy.
Phó Đình Viễn là con cưng của trời.
Còn Phó Thiến Thiến là một kẻ cặn bã, học thì không học được, phẩm hạnh cũng chẳng có phẩm hạnh.
Giang Kính Hàn nói xong, lại thở dài: "Du Ân nhất định sẽ không dùng tôi.
Hơn nữa hiện tại cô ấy có một Ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy làm bạn trai, Chung Văn Thành nhất định sẽ tìm một luật sư tốt cho cô ấy."
Khỏi nói cũng biết trong lòng Phó Đình Viễn có bao nhiêu vướng mắc, Giang Kính Sơn đúng là cái gì không nói lại nói tới cái này.
Cũng do anh có mấy tên anh em xấu, suốt ngày cứ chê cười anh.
“Dù cô ấy có cần hay không, cậu cũng gọi cho cô ấy trước đi.” Ít nhất tấm lòng của anh đã giao đến.
Giang Kính Hàn đáp: "Được được được, biết rồi."
Hai người đang định cúp điện thoại thì Phó Đình Viễn nghe thấy tiếng rống giận dữ của một cô gái truyền đến từ đầu dây bên Giang Kính Hàn: "Giang Kính Hàn, anh lại lén hút thuốc ở nhà à?"
Cô gái lại hừ nói: "Phiền chết đi được, một tuần tới anh tự đi phòng khách mà ngủ một mình đi, đến khi nào tan hết mùi khói thuốc trên người anh mới thôi!"
Mà Giang Kính Hàn - với tư cách là một luật sư am hiểu đấu võ mồm - im lặng như gà trong suốt quá trình, không một lời phản bác.
Phó Đình Viễn nghe đến đó cũng không nhịn được cười, bây giờ đến lượt anh không chút khách khí mà cười nhạo Giang Kính Hàn: “Đại luật sư Giang, cậu ở nhà mình còn không dám hút một điếu thuốc, thế mà ngày nào cậu cũng luyên thuyên trước mặt chúng tôi cậu hạnh phúc cỡ nào à?"
Ngày thường, mỗi lần bọn họ tìm Giang Kính Hàn ra ngoài tụ tập uống rượu gì đó, Giang Kính Hàn rất hiếm khi ra ngoài.
Vừa được gọi, anh ta đã nói muốn về nhà để làm bạn với vợ yêu.
Cho dù ra ngoài rồi thì miệng cũng không tách rời khỏi cô vợ yêu bé bỏng nhà anh ta, show hạnh phúc show ân ái đủ kiểu.
Chọc Dịch Thận Chi lần nào cũng trào phúng anh ta, show ân ái thì nhanh chết.
Sau khi Giang Kính Hàn bị Phó Đình Viễn trêu chọc rồi, anh ta cũng không hề khó chịu: "Cô ấy không cho tôi hút thuốc là vì tốt cho sức khỏe của tôi."
Phó Đình Viễn vạch trần anh ta: "Cậu có chắc không phải vì người ta ghét mùi khói thuốc không?"
Giang Kính Hàn cố hết sức ngụy biện: "Cô ấy sao có thể ghét được mùi khói thuốc? Mùi khói thuốc là thứ nam tính nhất trên người đàn ông."
Phó Đình Viễn cũng lười quan tâm đến anh ta: "Cậu là luật sư, tôi không nói lại cậu.
Chúc cậu hạnh phúc.
Cúp đây."
Sau khi Phó Đình Viễn cúp điện thoại, bấy giờ mới lái xe rời khỏi nhà Du Ân.
Đi được nửa đường, anh nhớ ra điều gì đó liền gọi điện cho Chu Nam: "Kiểm tra lại cho tôi một chút, khi nào thì Diệp Văn rời khỏi Giang Thành.
Nếu có thể giúp tôi giữ ông ấy lại một ngày."
Hôm nay không gặp được Diệp Văn, trong lòng Du Ân chắc hẳn rất tiếc nuối.
Nếu có thể, anh muốn dùng chính sức lực của mình để giúp cô bù đắp sự tiếc nuối này.
“Được.” Sau khi Chu Nam nhận lệnh thì liền đi liên hệ.
Phó Đình Viễn vừa kết thúc cuộc gọi với Chu Nam thì điện thoại của ông cụ lại gọi đến.
“Mẹ cháu hiện tại đang làm ầm ĩ ở chỗ ông này, khi nào cháu có thời gian thì tới nhìn chút đi.” Ông cụ nói qua điện thoại như vậy.
Phó Đình Viễn cau mày nói: "Được."
Vì sao mẹ anh làm ầm ĩ ở chỗ ông cụ, anh rõ nhất.
Vừa rồi trên đường anh đi đặt cơm cho Du Ân đã nhận được điện thoại từ mẹ anh, đơn giản là vì việc của Phó Thiến Thiến.
Đổng Văn Huệ vừa nghe mấy đã mắng anh suốt, đại khái là anh không có lương tâm, tống cả em gái vào tù, còn không cho phép cô ta nộp tiền bảo lãnh.
Phó Đình Viễn đã sớm dự đoán được Đổng Văn Huệ sẽ phản ứng như vậy từ lâu, nhưng anh không nhân nhượng: "Nó đã làm sai, đương nhiên sẽ bị pháp luật trừng phạt.
Nếu lần này không cho nó chịu khổ để nhớ lâu chút thì về sau nó còn có thể gặp phải mầm tai vạ lớn hơn nữa.".