Quán cà phê Thời Gian và cả quán bar Hoa Lộ mà Phó Đình Viễn thường đến đều nằm dưới trướng của Dịch Thận Chi.
Đó cũng là cứ điểm để trò chuyện hoặc gặp gỡ những khách hàng quan trọng của bọn họ trong ngày thường.
Mỗi một nhân viên ở hai nơi này ngoại trừ công việc của mình ở mặt ngoài thì đều có thân thủ rất tốt.
Nếu có chuyện gì xảy ra sẽ đến bảo vệ họ trước tiên.
Từng có chuyện Phó Thiến Thiến gây ra, Phó Đình Viễn hiện rất quan tâm đến sự an toàn của Du Ân.
Du Ân nhận thấy điều gì đó từ giọng điệu nghiêm nghị của Phó Đình Viễn, hỏi anh với vẻ hoài nghi: "Chắc không phải nhân viên quán này, ai cũng biết võ đấy chứ?"
Nếu không tại sao anh lại nói có chuyện gì xảy ra thì có thể "bảo vệ" cô?
Phó Đình Viễn nhẹ nhàng đáp lại cô một câu: "Em cho là thế nào?"
Du Ân hít sâu một hơi, sau đó cảnh giác hỏi anh: "Phó Đình Viễn, anh làm ăn có đứng đắn không đó?"
Anh và mấy người Dịch Thận Chi đặc biệt kinh doanh một quán cà phê như vậy, còn sắp xếp rất nhiều người có thân thủ rất tốt.
Cảnh tượng này cứ có cảm giác như là thủ đoạn mà các đại ca xã hội đen trong mấy bộ phim điện ảnh trên TV mới có.
Phó Đình Viễn bị bộ dạng của cô chọc tức đến bật cười: "Nếu tôi không phải kinh doanh đứng đắn thì có thể được bầu làm mười người trẻ xuất sắc hàng đầu Giang Thành à?"
Phó Đình Viễn vừa nói như vậy, Du Ân trái lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy người Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi trước đó được bình chọn là mười thanh niên tài tuấn hàng đầu ở Giang Thành hàng năm, được chính phủ công nhận và trao giải, chắc chắn không thể làm càn.
Phó Đình Viễn giải thích: "Mọi ngành đều có mặt nguy hiểm của nó.
Chúng tôi làm như vậy là vì sự an toàn cá nhân của chính mình."
Không phải ai cũng có thể chấp nhận thất bại, có người sẽ bí quá hóa liều nếu không đạt được lợi ích như mong muốn, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Hơn nữa số tiền liên quan càng lớn càng khiến nhiều người suy nghĩ không thông.
Bọn họ cũng là để tự bảo vệ mình.
Phòng ngừa chu đáo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào là môn học bắt buộc của bọn họ.
“Ồ.” Du Ân gật đầu, sau đó còn nói: “Vậy thì Annie mà trước đây tôi học làm cà phê cùng cũng có thân thủ rất tốt?”
Annie là nhân viên pha chế tại quán cà phê Thời Gian, lúc trước cô đã học cách pha cà phê từ Annie.
Phó Đình Viễn gật đầu: "Ừ, đai đen Taekwondo, nhà vô địch cách đấu."
Du Ân sững sờ.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được một cô gái xinh đẹp như Annie, làm một công việc cao cấp là nhân viên pha chế lại có quyền cước công phu tốt như vậy.
Thế mà lúc trước cô lại không nhìn ra được một chút nào.
Phó Đình Viễn nói thêm: "Những lúc không có việc gì, em có thể tiếp tục tìm cô ấy bái sư học nghệ.
Lần này học thuật phòng thân gì đó."
Du Ân cảm thấy lời đề nghị này của anh không tệ, vừa định gật đầu đồng ý thì đã thấy Phó Đình Viễn xoay người đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Với thân thể này của em, vẫn nên tìm cho em một vệ sĩ thì hơn."
Du Ân có chút không vui: "Thân thể này của tôi thì làm sao?"
Cô thừa nhận rằng mặc dù cô hơi gầy nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không học được thuật phòng thân chứ?
Phó Đình Viễn lại nhìn cô thật sâu, sau đó khàn giọng nói: "Không làm sao cả, chỗ nên có thịt cũng rất có thịt."
Du Ân: "..."
Sau khi ly hôn, chồng trước bỗng nhiên giở trò lưu manh, làm sao bây giờ?
Phó Đình Viễn trông có vẻ bình tĩnh, lại cúi đầu xuống ăn.
Không thể tiếp tục đối mặt với cô thêm nữa, bằng không thật sự rất muốn tiến lên cắn cho cô một cái.
Phó Đình Viễn cũng không ngờ rằng rõ ràng mình đang trêu chọc Du Ân, nhưng cuối cùng trêu chọc đến nỗi toàn thân mình bốc hỏa.
Anh vừa ăn, trong đầu anh vừa hiện lên những hình ảnh kiều diễm của hai người họ trước đây khi ở cùng nhau.
Cứ thế, sau khi cơm nước trong tình trạng toàn thân khó chịu, anh nhanh chóng đứng dậy và rời đi, nếu không anh sợ rằng mình sẽ làm gì đó với Du Ân.
Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Du Ân cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Muội Muội xem như đã quen thuộc với nơi này, thỉnh thoảng sẽ cuộn người bên chân cô.
Mèo Tiểu Tiểu vẫn có hơi sợ người lạ, tự mình đi đến nằm xuống ổ dưới sô pha, mặc cho Du Ân kêu thế nào cũng không đi ra.
Du Ân bất lực nên tạm thời đành phải bỏ qua cho nó, để bản thân nó tự quen dần.
Giống như tính cách của mỗi người cũng khác nhau, tính cách của mèo cũng vậy.
Tính cách của mèo con Tiểu Tiểu thoạt nhìn chính là cực kỳ chậm chạp và ấm áp, điểm này khá giống với Du Ân.
Sau đó Du Ân gọi điện thoại cho Diệp Văn, đầu tiên là quan tâm một chút đến tình trạng thể chất của vợ Diệp Văn, sau đó tỏ vẻ cảm ơn Diệp Văn.
Mặc dù không biết lời xin lỗi của Thẩm Dao sẽ như thế nào, nhưng Du Ân vẫn cảm nhận được ý tốt của Diệp Văn.
Trong điện thoại, giọng điệu của Diệp Văn rất hòa ái: "Chú cũng là tác giả, chú hiểu sự tức giận khi bị người ta ăn cắp ý tưởng.
Cho nên chú mới tự ý quyết định như vậy thay cho cháu."
"Lý do tại sao chú không báo cáo cô ta với trong ngành là vì chú liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi.
Với phẩm tính của Thẩm Dao, công ty của cô ta sẽ không tiến xa." Diệp Văn chậm rãi phân tích cho Du Ân: "Ba cô ta có tiền thì sao? Bất kể kinh doanh thứ gì, chỉ có tiền thôi sẽ không đi xa được."
“Dạ.” Du Ân rất đồng ý với nhận xét này của Diệp Văn.
Đó là lý do tại sao Diệp Văn yêu cầu Thẩm Dao xin lỗi cô trước, để Du Ân trút hết được cơn giận này.
Về phần Thẩm Dao và công ty của cô ta, tương lai sẽ có hiện thực dạy cô ta làm người.
Nói xong đề tài chính thức rồi, Diệp Văn đột nhiên hỏi lại Du Ân: "Tiểu Du, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Dù Du Ân thắc mắc tại sao Diệp Văn lại đột nhiên hỏi cô câu này, cô vẫn thành thật trả lời: "Dạ hai mươi sáu tuổi."
Diệp Văn khựng lại một chút, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy sinh nhật của cháu là khi nào?"
“Dạ ngày 10 tháng 12 âm lịch.” Du Ân đáp.
Ở đầu dây bên kia, Diệp Văn lại im lặng, Du Ân hỏi một cách khó hiểu: "Chú Diệp, sao chú lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Diệp Văn cười nói: "Chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Chú cảm thấy rất có duyên với cháu."
Du Ân rất vui: "Cảm ơn ạ."
Thực ra, cô cũng có ấn tượng rất tốt với Diệp Văn.
Không hiểu vì lý do gì, cô luôn cảm thấy có một loại cảm giác gần gũi không thể giải thích được với Diệp Văn.
Mặc dù trước kia chưa từng gặp Diệp Văn, Diệp Văn cũng là thần tượng của Du Ân, nhưng ngày đó sau khi nhìn thấy bản thân Diệp Văn, Du Ân càng cảm thấy có thiện cảm với Diệp Văn.
Du Ân cảm thấy rằng người đàn ông lý tưởng hoàn hảo cũng chỉ như Diệp Văn thôi.
Vẻ ngoài sạch sẽ, dáng vẻ phong độ, khí chất nho nhã, tài hoa hơn người, và quan trọng nhất là ông cũng rất tình cảm.
Tình cảm của ông dành cho vợ mình mấy chục năm nay vẫn như ngày đầu.
Sau khi Diệp Văn hỏi cô mấy câu này xong thì không nói gì nữa.
Hai người bèn cúp điện thoại.
Buổi sáng ngày hôm sau, Du Ân đến quán cà phê Thời Gian như đã hẹn.
Quán cà phê này nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà nơi công ty của Dịch Thận Chi.
Toàn bộ tầng này đều thuộc về quán cà phê này.
360 cửa sổ lớn sát đất làm bằng thủy tinh ở mọi hướng cho phép mọi người có thể quan sát toàn bộ khung cảnh của toàn thành phố.
Chẳng trách Dịch Thận Chi lại định vị đây là một quán cà phê bán không gian thanh lịch và hương vị cao cấp.
Ngay khi Du Ân bước vào quán cà phê thì đã thấy Thẩm Dao đang vẫy tay với cô một cách đầy đắc ý từ vị trí gần cửa sổ cách đó không xa.
Du Ân mặc kệ cô ta.
Cô đã hẹn Thẩm Dao gặp mặt lúc mười giờ.
Nhưng chín giờ rưỡi Thẩm Dao đã gọi điện thoại cho cô, nói cô ta đã đến, đã bắt đầu tiêu phí tính theo thời gian trước rồi, bảo cô chuẩn bị ví tiền cho cẩn thận đi.
“Bạn yêu!” Theo một tiếng reo hò nhẹ nhàng vang lên, cô gái xinh xắn đáng yêu chạy ra từ bên trong quầy bar, sau khi chạy đến cho Du Ân một cái ôm gấu lại ôm Du Ân xoay vòng.
Du Ân: "..."
Với sức mạnh này của Annie, Du Ân cuối cùng cũng tin rằng cô ấy là đai đen Taekwondo rồi.
Du Ân và Annie, trưởng nhân viên pha chế, có quan hệ thân thiết đến thế khiến Thẩm Dao cách đó không xa phải cảm thấy xấu hổ..