Thẩm Dao làm sao có thể nghĩ Du Ân lại quen thuộc với trưởng nhân viên pha chế của quán cà phê này như vậy.
Phải biết rằng vừa rồi khi cô ta chọn cà phê, cô gái kia bày ra vẻ mặt lạnh lùng xa cách với cô ta biết bao.
Nếu không phải nghĩ rằng hôm nay cô ta vẫn còn việc chính, thể nào cô ta cũng sẽ phải phàn nàn về cô gái kia mới được.
Ngoài ra, cô ta còn tưởng rằng đồ nhà quê như Du Ân chưa bao giờ đến một quán cà phê cao cấp như vậy nữa chứ.
Và rồi lại thấy nhân viên pha chế kia vỗ ngực lớn tiếng nói với Du Ân rằng: "Hôm nay cậu cứ tùy ý nói chuyện, tùy ý chọn đồ, miễn phí hết."
Du Ân kinh ngạc: "Miễn phí ư?"
Nhân viên pha chế kia mỉm cười nói: "Đúng vậy, tớ mời."
Thẩm Dao tức tới nỗi mũi muốn méo luôn rồi.
Cô ta cố tình đến sớm hơn nửa tiếng và gọi loại cà phê đắt nhất chỉ để khiến Du Ân chi nhiều tiền hơn.
Kết quả nhân viên pha chế kia lại nói rằng hôm nay cô ta mời Du Ân...!
Ngực Thẩm Dao như bị bóp nghẹn một hơi, không lên được cũng không xuống được, khiến cô ta tức giận đến mức dạ dày cũng đau.
Du Ân ở đối diện lại rất là ngượng ngùng mà nói với Annie: "Vậy thì không ổn lắm đâu."
"Có gì mà không ổn chứ? Mối quan hệ của hai chúng ta mà còn phân biệt sao?" Annie vừa nói vừa đưa tay choàng lấy vai Du Ân.
Tính cách của Annie hào phóng và cởi mở như vậy đấy.
Đừng nhìn cô ấy có hơi giống con trai mà lầm, mỗi khi cô ấy pha cà phê đều vô cùng điềm tĩnh và tinh tế, vả lại có kỹ năng cao siêu.
Giải nhất trong các cuộc thi cà phê khác nhau, hầu như cô ấy đều giành được một lần.
Thịnh tình không thể chối từ, Du Ân nói: "Vậy cảm ơn cậu trước, cậu làm việc trước đi, tớ qua đó nhé."
Sau khi Du Ân tạm biệt Annie, bấy giờ mới đi tới chỗ của Thẩm Dao.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Dao buông lời, giọng điệu sặc mùi thuốc súng: "Du Ân, bản lĩnh của cô cũng không nhỏ nhỉ, ai cô cũng quen."
Du Ân ung dung nói: "Chắc không phải cô không biết quán cà phê này là do Dịch Thận Chi mở chứ?"
Thẩm Dao hừ nói: "Đương nhiên biết."
Thẩm Dao nói xong còn cố ý bổ sung: "Trước kia tôi và Thiến Thiến thường đến đây uống cà phê cả ngày, làm sao có thể không biết."
Thẩm Dao cố tình khoe mối quan hệ tốt đẹp của cô ta với Phó Thiến Thiến, kích thích Du Ân vừa bị Phó Thiến Thiến tổn thương.
Nhưng thực ra Du Ân đã không quan tâm đến điều đó từ lâu rồi.
Phó Đình Viễn đã không còn ý nghĩa gì với cô nữa, tại sao cô phải quan tâm đến Phó Thiến Thiến chứ?
“Nếu cô biết là do Dịch Thận Chi mở, vậy tôi biết những người ở đây thì có gì kỳ lạ hả?” Du Ân hỏi lại Thẩm Dao một cách hào phóng: “Lúc trước tôi học cách pha cà phê, chính Dịch Thận Chi là người đã giới thiệu tôi đến đây."
Nhắc đến cà phê, Thẩm Dao lại tức đến nghiến răng, bởi vì cà phê của Du Ân là pha cho Phó Đình Viễn.
Du Ân ân cần nhắc nhở Thẩm Dao: "Mặc dù vừa rồi Annie nói hôm nay không cần tôi phải tiêu tiền, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta không nên lãng phí thời gian.
Không phải cô đến tìm tôi để xin lỗi sao? Có thể bắt đầu rồi."
Những lời của Du Ân lọt vào tai Thẩm Dao lại có vài phần đắc ý trịch thượng.
Cô ta nào có thể chịu đựng được cơn tức giận như vậy, lúc này lập tức giơ ngón tay chỉ vào Du Ân mà quát: "Du Ân, cô nghĩ mình là ai chứ!"
Du Ân lười biếng đưa tay đẩy bàn tay đang chĩa vào mặt cô của Thẩm Dao ra, thần sắc nhàn nhạt mà nói: "Thẩm Dao, không biết cô lấy đâu ra cảm giác vượt trội như vậy.
Suốt ngày cứ cảm thấy tôi thua kém cô về mọi mặt."
Thẩm Dao chưa kịp nói gì thì Du Ân lại nói: "Tôi nghĩ tám phần là do gia cảnh của cô giàu có nhỉ?"
Thẩm Dao khoanh tay ngồi trên sô pha, nâng cằm kiêu ngạo: "Tôi cứ dựa vào gia cảnh của mình đó thì sao? Cô có gia cảnh như vậy ư?"
“Chẳng phải Du Thế Quần không phải ba ruột của cô sao?” Thẩm Dao chán ghét nói: “Ai mà biết được ba ruột của cô có lai lịch gì chứ? Có khi còn tệ hơn cả Du Thế Quần nữa kìa.”
Thẩm Dao dùng ngôn ngữ thậm tệ như thế mà chửi bới ba ruột của Du Ân như vậy, nhưng Du Ân không hề khó chịu, cô chỉ ôn tồn nói: "Nhưng mà nha, đời người dài lắm, không ai nói trước được tương lai sẽ như thế nào đúng không? Có lẽ rất nhiều năm về sau cô còn không bằng tôi đâu."
"Tôi có tài năng và có năng lực.
Dù sau này tôi không viết kịch bản nữa, tôi cũng có thể mở quán cà phê để kiếm sống, hay thậm chí là một nhà hàng.
Nhưng còn cô thì sao? Cô cả Thẩm à, không có ba cô nữa, tôi cũng lo lắng rằng về sau cô có thể lưu lạc đến mức phải ăn xin trên đường đấy."
Cũng không phải Du Ân đang bắn tiếng đe dọa, cũng không phải là đang nói mạnh miệng.
Cô tự nhân việc kiếm sống mưu sinh đối với cô sẽ không thành vấn đề trong tương lai.
Nhưng đối với Thẩm Dao thì không nhất định rồi.
“Cô...!” Thẩm Dao tức giận tới nỗi cả người run lên, nhưng không nói được một câu nào.
Trước đây cô ta chưa từng biết Du Ân lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thậm chí còn có chút chanh chua.
Du Ân rất hài lòng vì Thẩm Dao bị mình chọc giận.
Cô không phủ nhận mình đang làm khó Thẩm Dao.
Thực ra Du Ân không phải loại người cố tình làm khó người khác.
Cô nghĩ chỉ cần Thẩm Dao xin lỗi cô chân thành một chút thôi thì cô sẽ cho qua.
Nhưng Thẩm Dao hoàn toàn không có chút chân thành nào, thay vào đó, cô ta còn luôn tỏ ra trịch thượng trước mặt cô.
Trong tình huống như vậy, Thẩm Dao còn có gì để trịch thượng nữa?
Vì vậy Du Ân quyết định hôm nay sẽ không tiếc công sức chèn ép Thẩm Dao một trận, khiến Thẩm Dao có thể nhìn rõ bản thân mình.
Du Ân khoanh chân đổi tư thế, lại nói: "Còn nữa, không phải suốt ngày cô cứ xem thường tôi dùng thủ đoạn leo lên giường của Phó Đình Viễn sao? Vậy cô cũng đi leo một cái đi?"
Thẩm Dao: "..."
Du Ân rũ mắt xuống, thản nhiên nhìn bộ móng gọn gàng và sạch sẽ của mình, giọng điệu đầy khinh thường như Thẩm Dao vậy: "Thẩm Dao, không phải tôi khinh thường cô.
Khi các cô vẫn còn mối quan hệ bạn trai bạn gái nghiêm túc, các cô cũng chưa từng ngủ với nhau.
Tôi và anh ta đã ly hôn hơn một năm rồi, anh ta vẫn không chạm vào cô, hiện tại anh ta không cần cô nữa, cô làm gì còn có cơ hội leo lên giường của anh ta?"
Du Ân cố tình dùng từ "không cần" này, hoàn toàn chà đạp lòng tự trọng của Thẩm Dao dưới chân mình.
Thẩm Dao tái mét mặt vì tức giận.
Cô ta trừng mắt nhìn Du Ân rồi mắng: "Du Ân, cô không biết xấu hổ!"
“Ừ, tôi khá là không biết xấu hổ đấy.
Và tôi còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa.
Cô có muốn nghe hay không?” Du Ân nhìn Thẩm Dao với nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn.
Du Ân cười khẽ: "Cô biết không, tôi đã kết hôn với anh ta ba năm.
Chỉ cần anh ta ở nhà, chỉ cần tôi không trong kỳ kinh, đêm nào chúng tôi cũng ngủ với nhau cả."
Thẩm Dao đưa tay che ngực, hoàn toàn bị chọc giận đến chết rồi.
Cô ta thật sự không ngờ Du Ân lại có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
Không phải Phó Đình Viễn nói rằng anh yêu Du Ân sao? Thẩm Dao vô cùng hối hận vì đã không ghi âm lại những lời này của Du Ân.
Nếu ghi âm lại phải để cho Phó Đình Viễn nghe, cho anh xem Du Ân là người có đức hạnh như thế nào.
Du Ân thu hồi nụ cười trên mặt, dửng dưng tuyên bố với Thẩm Dao, từng chữ một: "Cho nên Thẩm Dao à, cô mới là một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi, có tư cách gì mà suốt ngày ra vẻ trịch thượng?"
“Du Ân!” Thẩm Dao rống lên, cầm lấy ly cà phê trước mặt muốn hắt lên người Du Ân, dùng cách như vậy để phát tiết sự thống hận của cô ta đối với Du Ân.
Tuy nhiên, cô ta không ngờ rằng Du Ân nhanh hơn cô ta một bước, cầm lấy ly cà phê trước mặt hất về phía cô ta.
“A...” Tiếng hét sắc bén và suy sụp của Thẩm Dao vang lên khắp quán cà phê..