Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi


Tất nhiên Du Ân có thể nhìn ra sự tức giận của Đổng Văn Huệ, nhưng cô chẳng muốn bận tâm, rồi làm như không có chuyện gì đi tới ngồi xuống đối diện bọn họ, lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay hai người tới đây tìm tôi là có chuyện gì vậy?”
Phó Giang trả lời, giọng điệu cũng coi như hiền lành: “Là thế này, tôi cũng biết rõ những chuyện mà Thiến Thiến đã làm, quả thật con bé có hơi quá đáng.”
Du Ân mím môi không nói gì, chỉ im lặng đợi Phó Giang nói tiếp.

Phó Giang lại nói: “Chúng tôi nghĩ, dù gì hai đứa cũng từng là chị em dâu.

Liệu cô có thể nể mặt tình cảm trước kia mà cho con bé một cơ hội để sửa đổi hay không?”
Dứt lời, Phó Giang lặng lẽ nhìn cô.

Mặc dù trong suốt quá trình Phó Giang đều nhìn Du Ân như đang thương lượng, nhưng cảm giác áp bức và hàm ý thoáng cảnh cáo trong mắt ông ta lại khiến người khác thấy mà sợ.

Du Ân bình tĩnh nhìn vào mắt Phó Giang mấy giây, rồi bỗng cười khẽ.

Cô vốn nghĩ rằng, nếu thái độ của Phó Giang và Đổng Văn Huệ có thể thành khẩn hơn một tý, thì cô có thể cân nhắc chuyện có nên tiếp tục kiện Phó Thiến Thiến hay không, nhưng rõ ràng bây giờ Phó Giang và Đổng Văn Huệ đang định ép cô phải thỏa hiệp.

Thái độ cao cao tại thượng này giống hệt Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao, hai nhà này không hổ là người suýt trở thành thông gia với nhau.

Du Ân cười xong thì hờ hững hỏi ngược lại Phó Giang: “Vậy lúc Phó Thiến Thiến làm chuyện này với tôi, liệu cô ta có bao giờ nghĩ đến tình cảm chị em dâu của chúng tôi không?”
Phó Giang bị cô làm cho nghẹn họng đến mức không nói nên lời, Du Ân tiếp tục chế nhạo: “Ông đừng nói chuyện tình cảm trước kia với tôi, bởi vì từ tận đáy lòng Phó Thiến Thiến chưa từng coi tôi là chị dâu, mà hai người cũng chưa bao giờ thật lòng xem tôi là con dâu của nhà họ Phó mấy người.”
Sắc mặt và giọng nói của Du Ân đều rất nghiêm túc, nói từng chữ rất rõ ràng.

Vẻ mặt Phó Giang hơi không nén được giận, trong ấn tượng của ông ta, Du Ân là người kiệm lời, hiền như bụt, dè dặt và nội tâm, từ khi nào cô lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, tràn đầy khí chất như vậy?
Đổng Văn Huệ tức đến mức chỉ thẳng vào mặt Du Ân mắng: “Cô đừng có mà cho thể diện lại không cần, bây giờ chúng tôi đang thương lượng với cô, cô có tin chúng tôi sẽ tìm người khiến cô không thể kiện được hay không?”
“Nếu đã như vậy thì hai người cứ đi tìm người ngăn cản tôi kiện đi.” Du Ân không hề bị lay động: “Pháp luật nghiêm minh, tôi không tin hai người có thể một tay che trời.”
Đổng Văn Huệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, Phó Giang giữ Đổng Văn Huệ đang mất kiểm soát lại, rồi nhìn cô gái vẫn luôn bình tĩnh ở phía đối diện, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Du Ân, chúng tôi không hề có ý nói đùa với cô, chắc cô cũng biết ở Giang Thành cô chẳng có quyền thế gì cả, nên cô không đấu lại chúng tôi đâu.”
Du Ân trả lời không hề bị lay động: “Tôi cũng không có nói đùa với hai người.”
“Du Ân!” Đổng Văn Huệ bật dậy khỏi ghế sofa, bà ta thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Lúc Phó Giang nói tới tìm Du Ân để nói chuyện, bà ta đã không đồng ý rồi, bởi vì trước đó bà ta đã lĩnh giáo qua rồi, bây giờ Du Ân cứ như biến thành một người khác, vô cùng nóng nảy, vừa chạm vào đã phát nổ, chẳng hề nể nang mặt mũi.

Theo Đổng Văn Huệ thấy, bà ta hoàn toàn không nên đến gặp Du Ân, mà cứ tìm thẳng người đối phó với Du Ân là được.

Đổng Văn Huệ vừa quát xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Sau đó là giọng nói sốt sắng của Phó Đình Viễn: “Du Ân, mở cửa.”
Du Ân chưa kịp phản ứng lại thì Đổng Văn Huệ đã gào lên trước: “Cô không được phép mở cửa!”
Nếu Phó Đình Viễn đi vào, chắc chắn gia đình ba người bọn họ sẽ cãi nhau lần nữa, bởi vì đứa con trai kia của bà ta không biết đã uống nhầm thuốc gì, không ngờ anh lại nói rằng mình đã yêu Du Ân.

Hơn nữa trong chuyện này anh nhất quyết sống chết đứng về phía Du Ân, mặc kệ cảm nhận của họ và Phó Thiến Thiến.

Nếu bọn họ cãi nhau, chẳng phải sẽ để cho Du Ân xem trò cười, rồi càng khiến cô dương dương tự đắc hơn à?
Du Ân lười biếng đứng dậy khỏi ghế sofa, khẽ đáp lại Đổng Văn Huệ: “Đây là nhà của tôi, nên bà chẳng có quyền quyết định.”
Đổng Văn Huệ tức đến mức không thở ra hơi, suýt bị Du Ân chọc tức đến mức ngất xỉu tại chỗ như lần trước.

Mặc dù Du Ân nói Đổng Văn Huệ không có quyền quyết định, nhưng cô không đi qua đó mở cửa cho Phó Đình Viễn.

Quả thật Du Ân không định mở cửa cho Phó Đình Viễn, cô không cần phải dựa vào Phó Đình Viễn để giải quyết chuyện này, cũng không muốn nợ thêm ân tình của Phó Đình Viễn.

Cô thản nhiên đứng ở đó, rồi bình tĩnh nói với Phó Giang và Đổng Văn Huệ: “Ông Phó, bà Phó, chắc hai người đã nghe tên của thầy Diệp Văn rồi đúng không?”
“Vậy thì sao?” Tất nhiên Phó Giang và Đổng Văn Huệ biết Diệp Văn rồi.

Dù gì cũng vì chuyện của Thẩm Dao mà Thẩm Thanh Sơn vừa mới nhờ vả quan hệ để đi tìm Diệp Văn.

Mặc dù bây giờ Phó Đình Viễn và Thẩm Dao đang ầm ĩ không vui, nhưng vợ chồng Phó Giang, Đổng Văn Huệ vẫn còn liên lạc với vợ chồng Thẩm Thanh Sơn.

Du Ân nói tiếp: “Bây giờ tôi là con gái nuôi của thầy Diệp.

Nếu hai người nhất quyết dùng vũ lực để chèn ép tôi thì tôi cũng không sợ gọi thầy Diệp ra mặt.”
Du Ân chưa bao giờ là người cậy thế hiếp người gì đó, nhưng bất kể là Thẩm Thanh Sơn ngày hôm qua, hay Phó Giang Đổng Văn Huệ ngày hôm nay thì bọn họ đều thật sự khinh người quá đáng.

Du Ân không thể chịu đựng được nữa, đành phải gọi Diệp Văn ra mặt.

Đúng lúc hôm qua Diệp Văn cũng đã nói, nếu cô có nhà họ Diệp làm hậu thuẫn vững chắc thì sẽ không còn ai dám bắt nạt cô nữa.

Câu nói này đã tiếp sức để cô gọi Diệp Văn ra mặt vào hôm nay.

Phó Giang thất thanh: “Cái gì? Cô là con gái nuôi của Diệp Văn sao?”
Vẻ mặt Đổng Văn Huệ cũng tràn đầy vẻ không tin, tất nhiên bọn họ biết rất rõ Diệp Văn là ai, có thể nói mặc kệ là nhà họ Phó hay nhà họ Thẩm, hay hai nhà Phó Thẩm gộp lại với nhau cũng không bằng nhà họ Diệp ở Thủ đô...!
“Đúng vậy, nếu hai người không tin thì tôi có thể gọi cho ông ây ngay tại đây.” Du Ân lấy điện thoại ra, rồi gọi cho Diệp Văn dưới ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi của Phó Giang và Đổng Văn Huệ.

Bên ngoài tiếng gõ cửa của Phó Đình Viễn ngày càng gấp gáp, nhưng Du Ân hoàn toàn phớt lờ.

Sau khi cô chào hỏi Diệp Văn qua điện thoại thì nói: “Thầy Diệp, cháu đồng ý lời đề nghị của chú vào ngày hôm qua, có thể làm con gái nuôi của chú là niềm may mắn tu từ kiếp trước của cháu.

Do đó cháu rất sẵn lòng.”
“Quá tốt rồi!” Giọng nói vui vẻ của Diệp Văn truyền ra từ trong loa ngoài điện thoại: “Vậy đợi vài ngày nữa vợ chú xuất viện, rồi vợ chồng chú sẽ chuẩn bị một món quà lớn, đích thân tới Giang Thành để gặp mặt ba mẹ chú.”
Trước mắt Diệp Văn vẫn chưa biết hoàn cảnh gia đình Du Ân, mà Du Ân cũng không giải thích gì nhiều, cô chỉ hơi áy náy nói: “Món quà lớn thì không cần đâu ạ, nhưng có lẽ cháu phải nhờ chú giúp cháu xử lý mấy chuyện trước đã.”
“Sao thế?” Sau khi Diệp Văn quan tâm hỏi han cô thì ông ấy lại ân cần nói: “Cháu có chuyện gì thì cứ việc nói với chú, chú nhất định sẽ giúp đỡ cháu.

Cho dù bản thân chú không có đủ năng lực thì chú cũng sẽ nhờ người khác tới giúp đỡ cháu.”
Lời nói của Diệp Văn khiến vành mắt Du Ân không khỏi đỏ hoe, kể từ khi mẹ cô qua đời, đã lâu lắm rồi cô không nhận được sự yêu thương chăm sóc từ bậc cha mẹ.

Du Ân kìm nén cảm xúc hỗn loạn ở trong lòng, rồi kể cho Diệp Văn nghe chuyện mình bị Phó Thiến Thiến bắt cóc, đương nhiên cô cũng nói cho ông ấy nghe bây giờ ba mẹ của Phó Thiến Thiến đang ở trong nhà của cô, hơn nữa còn đe dọa cô bảo cô phải bỏ qua cho Phó Thiến Thiến.

Đầu dây bên kia Diệp Văn vô cùng tức giận: “Con gái mình làm chuyện không có tính người như vậy, thế mà bọn họ còn đe dọa cháu sao?”
“Để chú xem bọn họ dám động vào một sợi tóc của cháu không.” Mấy câu nói này đã thể hiện rất rõ hàm ý che chở mà Diệp Văn dành cho Du Ân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui