Trong lòng Du Ân cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô không biết trên đời này sao lại tồn tại một kiểu tình cảm như vậy, rõ ràng cô và Diệp Văn chỉ gặp nhau một lần duy nhất ở thủ đô, nhưng giữa cô và Diệp Văn lại chẳng cảm thấy xa lạ và không hề có khoảng cách gì cả.
Diệp Văn đề nghị để cô làm con gái nuôi của ông ấy, cô không hề bài xích, như thể ngay từ đầu họ nên thuộc về một gia đình.
Sau khi bị cha con Du Thế Quần làm tổn thương như vậy, lòng tốt của Diệp Văn đã khiến Du Ân khóc đến mức không thể dừng lại.
Diệp Văn ở đầu dây bên kia hoảng sợ, vội nói: “Sao lại khóc thế?”
Bởi vì không nhìn thấy mặt nhau, Diệp Văn luôn cảm thấy những lời quan tâm như vậy chẳng có ích lợi gì, thế nên giọng điệu của ông ấy vô cùng sốt ruột căng thẳng.
Du Ân vội lau nước mắt và cười nói: “Cháu khóc vì vui, khóc vì sung sướng và khóc vì hạnh phúc.”
Kể từ khi mẹ cô qua đời, lòng tốt và sự ấm áp từ thế giới này mà cô có thể cảm nhận được thực sự rất ít, ngoại trừ tình bạn ấm áp từ Tô Ngưng.
Sau khi kết hôn với Phó Đình Viễn, chỉ có ông cụ còn hơi quan tâm đến cô, còn những người khác đều lạnh lùng tổn thương cô.
Chính vì vậy mà Du Ân không thể cầm lòng được với ý tốt của Diệp Văn.
Diệp Văn thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần không khóc vì không vui là được rồi.”
“Dạ, cực kỳ vui sướng ạ.” Du Ân nói với đôi mắt ngấn lệ, xoa dịu những lo lắng của Diệp Văn đối với cô.
Diệp Văn hơi ngập ngừng rồi nói: “Mặc dù chú đã nhận cháu là con gái nuôi nhưng về cách xưng hô, hãy cứ gọi là cô chú đi.”
“Bảo cháu gọi bọn ta là ba mẹ, có lẽ cháu sẽ không thích ứng được, bây giờ gọi ba mẹ nuôi cũng không phải là một từ hay, cho nên cứ kêu cô chú là được rồi.”
Du Ân thì thầm đáp: “Dạ.”
Diệp Văn thực sự rất chu đáo, suy nghĩ rất hợp tình hợp lý về tất cả các tình tiết có thể xảy ra.
Diệp Văn nói: “Mấy ngày nay chú không thể đi được, đợi vài ngày nữa cô xuất viện rồi cô chú sẽ đến Giang Thành thăm cháu.”
Du Ân vội vàng nói: “Không cần đâu, cô chú không cần đến đây đâu, đáng lẽ là cháu phải đến thủ đô để gặp hai người.”
Bà Diệp vừa mới xuất viện, chắc chắn vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục, sao cô có thể bắt họ đường xá xa xôi đến gặp cô chứ.
Cô phải đến thủ đô thăm họ mới đúng, vừa hay công việc của cô khá tự do, không cần cả ngày phải làm việc đúng giờ.
Diệp Văn suy nghĩ rồi nói: “Cháu tới cũng được, đúng lúc đưa cháu đến gặp mặt người nhà họ Diệp.”
“Hả? Gặp mặt người nhà họ Diệp ư?” Du Ân hoảng hốt, cô cứ nghĩ đến sẽ gặp mặt người nhà họ Diệp là lập tức căng thẳng và bối rối.
Diệp Văn cười nói: “Đúng vậy, vì cháu đã trở thành con gái nuôi của chú thì đương nhiên cũng phải đi gặp mặt bề trên.
Ông bà nội vẫn còn sống, nhất định họ sẽ rất thích cháu.”
“Nhưng mà cháu...” Du Ân không biết phải nói gì.
Cô nghĩ mình chỉ đi gặp Diệp Văn và bà Diệp trước thôi, cô và họ còn chưa gặp mấy lần thì làm sao có thể đến gặp các vị trưởng bối và những người khác của nhà họ Diệp chứ.
Hơn nữa cô chỉ là con gái nuôi, đâu cần thiết phải làm kinh động đến nhiều người như thế.
“Không có gì phải lo lắng cả, chú sẽ bảo vệ cháu.” Diệp Văn như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Chú vừa nói rồi, từ nay về sau cháu chính là người của nhà họ Diệp chúng ta, đương nhiên phải đi gặp mặt trưởng bối nhà họ Diệp rồi.”
“Để cho tất cả mọi người đều quen biết cháu, sau này mới có thể che chở cho cháu được.” Mặc dù có vẻ Diệp Văn như đang nói đùa, nhưng thực ra ông ấy rất nghiêm túc.
Con cháu nhà họ Diệp rất đông, chỉ mình Diệp Văn là không có con, các anh chị em khác của ông ấy và con cái của họ hiện đang rải rác ở khắp mọi ngành nghề, chỉ cần một lời nói thì người bình thường đều không dám chọc Du Ân.
Từ những lời này của Diệp Văn, Du Ân có thể cảm nhận được Diệp Văn rất coi trọng cô, cũng biết rằng Diệp Văn thực sự muốn nhận cô làm con gái nuôi và việc dẫn cô đến gặp mặt người nhà họ Diệp chính là thành ý tốt nhất.
Du Ân cũng không còn hồi hộp và lo lắng: “Được, vậy cháu giải quyết công việc ở bên này xong sẽ đến thăm mọi người.”
“Được.” Diệp Văn nghe xong cũng vô cùng vui vẻ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn, Du Ân mới nhớ ra Phó Đình Viễn vẫn đang ở bên ngoài, cô do dự một lúc lâu mới mở cửa phòng ngủ và bước ra ngoài nhưng Phó Đình Viễn đã không còn ở đó nữa.
Du Ân thở phào nhẹ nhõm, may mà anh đã đi khỏi, nếu không cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Theo những gì anh đã làm với cô vừa rồi, chắc hẳn cô sẽ xé xác anh ra.
Đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên, Du Ân nhìn thấy là do Phó Đình Viễn gửi tới, nội dung như sau: “Tôi sẽ cho em thời gian để giải quyết mối quan hệ lộn xộn với Chung Văn Thành.”
Du Ân tức giận nghiến răng, anh dựa vào cái gì mà nói mối quan hệ giữa cô và Chung Văn Thành là lộn xộn chứ?
Vốn dĩ họ rất bình thường, đều tại anh mà mới rối tung rối mù lên thì có.
Hơn nữa tại sao anh lại chắc chắn mối quan hệ giữa cô và Chung Văn Thành là không bình thường chứ?
Cô tự nhận mình nguỵ trang rất khéo léo mà.
Anh sẽ không tự cho rằng cô và Chung Văn Thành ở bên nhau là để lạt mềm buộc chặt với anh đó chứ? Sẽ không tưởng rằng cô yêu anh nên không thể yêu thêm người khác được nữa đó chứ?
Khi Du Ân nghĩ đến điều này, toàn thân cảm thấy không được tốt lắm.
Cô nổi nóng, tiện tay chặn Wechat của Phó Đình Viễn, tiện chặn luôn cả số điện thoại của anh.
Anh như vậy chẳng phải tự mình đa tình ư?
Sau khi chặn xong, Du Ân để điện thoại sang một bên quay lại nhìn hai con mèo, ban nãy đám người Phó Giang đến, cô đưa chúng vào phòng làm việc nên không biết động tĩnh bên ngoài có làm hai con mèo sợ hãi hay không.
Sau khi Phó Đình Viễn ở bên ngoài nghe thấy Du Ân đang gọi cho Diệp Văn, anh nghĩ ngợi rồi vẫn rời khỏi đó, chỉ cần không phải gọi cho Chung Văn Thành là được.
Và lý do anh bỏ đi là vì tâm trạng không yên, anh lo lắng mình vừa cưỡng hôn Du Ân, đợi Du Ân bình tĩnh lại sẽ nói những lời khó nghe với anh.
Anh không thể chịu đựng được.
Anh còn nhớ lần trước ở nhà anh, khi cô đi lấy cuốn album, hai người cũng cãi nhau và anh cũng đã hôn cô.
Cô đã nói cái gì mà luyến huỷ tình vong, đến bây giờ anh vẫn còn sợ hãi.
Phó Đình Viễn biết rất rõ rằng hành vi hiện tại của mình được gọi là trốn tránh nhưng anh vẫn chạy trốn trước.
Nhưng sau khi chạy trốn, anh vẫn không cam lòng, suy nghĩ một lúc rồi lại gửi cho Du Ân một tin nhắn kêu cô xử lý cho tốt mối quan hệ giữa cô và Chung Văn Thành.
Sau khi trở lại công ty, anh vẫn đi làm bình thường, nhưng đã gần hết buổi sáng, Du Ân không trả lời anh một câu.
Phó Đình Viễn lại lo lắng liệu cô sẽ tức giận chuyện của Phó Giang và Đổng Văn Huệ mà không vui hay không nên dứt khoát gọi cho cô, kết quả không thể kết nối được.
Trong lúc tuyệt vọng, anh gọi Chu Mi: “Cô gọi điện cho Du Ân xem, sao tôi không thể gọi cho cô ấy được?”
Kết quả là Chu Mi vừa gọi đã được, Chu Mi chưa kịp nói gì, Phó Đình Viễn đã cầm lấy điện thoại di động của cô ta, không hài lòng chất vấn Du Ân: “Tại sao em không nghe điện thoại của tôi?”
Ngay khi Du Ân vừa nghe thấy giọng nói của anh bèn lập tức cúp máy, Phó Đình Viễn tức giận trợn mắt bóp chặt điện thoại của Chu Mi.
Chu Mi ở bên cạnh nhắc nhở: “Tổng giám đốc Phó, tôi nghĩ chắc chắn Du Ân đã chặn anh rồi.”
Anh gọi hoài không được mà cô ta chỉ gọi một lần đã được, điều này chắc chắn là đã bị chặn rồi.
Phó Đình Viễn: “...”
Chu Mi lại nói: “Hay là anh thử Wechat xem?”
Tám mươi phần trăm là Wechat cũng đã bị chặn.
Sau lời nhắc nhở của Chu Mi, Phó Đình Viễn đã tỉnh táo trở lại, lấy điện thoại di động và gửi cho Du Ân một tin nhắn Wechat, nhưng một dấu chấm than lớn màu đỏ hiện lên, sau đó là một loạt lời nhắc: Bạn chưa phải là bạn của người kia..