Phó Đình Viễn vốn không cảm thấy làm vỡ một cái ly thì có gì, nhưng vừa thấy dáng vẻ như muốn khóc của Du Ân, anh vội vàng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi vốn chỉ muốn rửa bát, kết quả tay trơn cho nên đánh rơi cái ly rồi..."
"Phó Đình Viễn, anh thật đúng là thành việc thì ít mà bại việc có thừa!" Du Ân tức giận mắng một câu, sau đó xoay người đi tìm công cụ thu dọn đống mảnh vỡ.
Phó Đình Viễn bị mắng, im lặng đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu để bình ổn lại cảm xúc của mình.
Thành việc thì ít mà bại việc có thừa?
Bao nhiêu năm qua còn chưa có ai dám nói với anh như vậy!
Về mặt sự nghiệp, có chuyện nào anh làm mà không hoàn mỹ đến cực hạn? Phó thị dưới sự dẫn dắt của anh, ít nhất đã lớn mạnh gấp hai trước kia, hoàn toàn không còn là Phó thị phải dựa vào Thẩm Thanh Sơn nữa.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ đầu đến cuối Phó Đình Viễn chưa từng đặt Thẩm Thanh Sơn vào mắt.
Nhưng hình như là...!
Phó Đình Viễn nhìn người phụ nữ cầm dụng cụ một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình, trong lòng không khỏi cảm khái, hình như là...!hôn nhân của anh thất bại rồi.
Anh đánh mất người phụ nữ vốn nên thuộc về mình.
Cho nên, hiện tại anh bị cô mắng, cũng là anh đáng đời.
Du Ân thu dọn mảnh nhỏ bỏ vào thùng rác, Phó Đình Viễn giơ tay nắm cánh tay cô, trịnh trọng nhìn cô hứa hẹn: "Tôi sẽ mua cho em một chiếc khác."
Nghĩ gì đó, anh lại nhấn mạnh một câu: "Chiếc ly cà phê tốt nhất thế giới, em cứ thỏa thích mà chọn."
Bất luận có đắt cỡ nào, anh đều mua về cho cô.
Du Ân tức giận hất tay anh ra: "Đây là chiếc ly tôi đào được từ nước ngoài về, lúc mua nó chính là chiếc duy nhất, trên thế giới chỉ có một!"
Còn nữa, anh tưởng rằng có tiền là có thể mua được tất cả sao?
Nghĩ tới đây, Du Ân lại nói: "Gương vỡ rồi không cách nào dán lại, mất đi rồi thì vĩnh viễn không thể tìm về được.”
"Thôi, không sao đâu." Du Ân mệt tim nói: "Cái cũ không đi, cái mới không tới."
Du Ân đang an ủi bản thân mình, Phó Đình Viễn nghe xong những lời này, lại cảm thấy từng câu từng chữ cô nói như đang đâm vào lòng anh.
Cô đang nói cái ly, nhưng anh lại cảm thấy cô đang nói tình cảm của bọn họ.
Mất đi rồi thì vĩnh viễn sẽ không tìm về được.
"Tổng giám đốc Phó, nếu anh đã ăn xong bữa sáng, xin mời anh nhanh chóng rời đi, được không?" Du Ân quả thật không muốn giữ anh lại thêm một giây đồng hồ nào nữa.
Phó Đình Viễn lặng lẽ lời khỏi nhà cô trong vẻ mặt phiền ghét của cô như vậy.
Du Ân đóng cửa lại một lần nữa rồi quay về phòng bếp, cô ngồi xổm bên cạnh thùng rác, vô cùng đau lòng nhìn thoáng qua cái ly của mình lần cuối, sau đó khe khẽ thở dài.
Mà đúng lúc này, Du Ân mới bỗng nhớ tới, vừa rồi hình như Phó Đình Viễn nói anh muốn rửa bát?
Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây sao?
Cái loại đàn ông mười ngón tay không dính nước như Phó Đình Viễn lại muốn rửa bátư?
Anh vẫn đừng nên rửa thì hơn, sức phá hoại của anh quá mạnh.
Không đúng, sau này anh tuyệt đối đừng đến nhà cô ăn cơm nữa, bát đĩa nhà cô không chịu được sức phá hoại kinh khủng của anh.
Du Ân thề, sau này cô tuyệt đối sẽ không giữ Phó Đình Viễn ở lại nơi này của cô ăn cơm nữa.
Phó Đình Viễn ngồi vào trong xe của mình, nghĩ ngợi một hồi vẫn gọi điện thoại cho Tô Ngưng.
Tô Ngưng là người không có công việc thì sẽ không bao giờ dậy vào sáng sớm, bởi vậy đa số thời điểm vào lúc này cô ấy đều đang ngủ.
Cho nên lúc cô ấy nhận điện thoại, tính tình vô cùng cáu kỉnh khi bị gọi dậy: "Ai đó? Sáng sớm đã gọi điện thoại tới rồi."
Phó Đình Viễn dằn lại tính tình nói: "Là tôi, Phó Đình Viễn."
"Phó Đình Viễn?" Tô Ngưng lẩm bẩm một câu, sau đó lại dùng giọng điệu vô cùng tỉnh táo mà quát: "Không phải anh lại bắt nạt Du Ân rồi đấy chứ?"
Phó Đình Viễn thật sự rất mệt tim, ở trong mắt Tô Ngưng, anh chính là một người cả ngày chỉ biết bắt nạt Du Ân thôi ư?
Nhưng nghĩ lại, anh làm vỡ cái ly Du Ân yêu thích, hình như thật đúng là đã bắt nạt Du Ân.
Vì thế anh chỉ có thể nói: "Tôi làm vỡ một cái ly của cô ấy, muốn hỏi thử xem chỗ cô có ảnh chụp cái ly đó của cô ấy không, tôi muốn đền cho cô ấy một cái khác."
Phó Đình Viễn vừa dứt lời, Tô Ngưng nhất thời vui sướng khi người gặp họa cười phá lên ha hả, nói: "Phó Đình Viễn, anh xong đời rồi!"
"Sở thích lớn nhất của Du Ân chính là sưu tầm các bộ dụng cụ ăn uống, hơn nữa các loại chén đĩa trong nhà cô ấy đều là thịt trong lòng cô ấy đó, thế mà lại anh đánh vỡ một cái, anh coi như hoàn toàn bị kéo vào sổ đen rồi!"
Lời Tô Ngưng nói khiến cho Phó Đình Viễn đen mặt, thế thì sau này làm sao anh còn có thể đến xin cơm nữa chứ?
Nhưng Tô Ngưng tuyệt đối không nói quá khoa trương, làm bạn tốt nhiều năm, cô ấy cực kì hiểu Du Ân.
Người nấu cơm ngon thường có sự yêu thích khác biệt đối với các bộ dụng cụ ăn uống, Du Ân cũng vậy, lúc cùng đi dạo phố, Du Ân nhìn thấy dụng cụ ăn yêu thích thì sẽ không rời mắt được, có thể thấy cô quý trọng những món đồ cô mua về nhà cỡ nào.
Tô Ngưng còn có lòng tốt mà nói: "Những thứ gì đó cô ấy sưu tầm trên cơ bản đều là hàng độc nhất vô nhị, anh sẽ không mua được thứ giống nó y đúc đâu."
Tô Ngưng lại mượn chuyện dụng cụ ăn, nói với giọng buồn bã: "Hơn nữa, cho dù anh có tìm được về cái giống nó y như đúc thì xét cho cùng nó cũng không phải cái lúc trước của cô ấy nữa."
"Thứ này cũng giống như tình cảm, không thể quay về quá khứ được nữa." Tô Ngưng nói xong lời cuối cùng lại cảm khái chậc chậc hai tiếng, lời cô ấy nói như đang chọc một đao vào ngực Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn siết chặt điện thoại di động đáp: "Nếu không quay lại được quá khứ, vậy thì bắt đầu lại lần nữa, để cô ấy một lần nữa thích chiếc mới mua này."
Cũng khiến cô ấy lần nữa thích một Phó Đình Viễn mới tinh này, một Phó Đình Viễn vì cô mà thay đổi, một Phó Đình Viễn tương lai sẽ biết quý trọng cô.
Tô Ngưng không nghĩ tới Phó Đình Viễn lại cố chấp đến thế, cô ấy đương nhiên cũng nghe ra ý của anh, Phó Đình Viễn có ý muốn bắt đầu lại lần nữa với Du Ân.
Tô Ngưng không hề coi trọng việc này, cô ấy cũng nói rõ ràng với Phó Đình Viễn: "Sếp Phó, tôi không hề muốn đả kích anh đâu, tôi chỉ ăn ngay nói thật nói ra cảm nghĩ của bản thân thôi."
"Lúc cô ấy cần tình yêu của anh nhất, anh lại chỉ cho cô ấy được những mảnh vỡ thủy tinh, còn lúc cô ấy tập trung gây dựng sự nghiệp thì anh lại cứ muốn đưa cô ấy tình yêu cho bằng được, anh cảm thấy chuyện này có hợp lý không?"
Tô Ngưng nói mấy lời rất ác, nhưng quả thật đã trực tiếp chọt trúng hiện trạng giữa Phó Đình Viễn và Du Ân lúc này.
Phó Đình Viễn khí phách tuyên bố: "Tôi có thể khiến cô ấy viên mãn cả về sự nghiệp lẫn tình yêu."
Lần này Tô Ngưng quả thật không còn lời nào để nói, cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng thấy Phó Đình Viễn mặt dày như vậy, những lời kia của cô ấy là đang châm chọc anh đó, châm chọc anh đã bỏ lỡ Du Ân.
Thế nhưng anh lại có thể nói ra câu có thể khiến Du Ân viên mãn cả về sự nghiệp lẫn tình yêu, cô ấy quả thật bái phục sự tự tin này của anh.
Tô Ngưng hỏi ngược lại anh: "Anh thật sự nghiêm túc à?"
"Đương nhiên." Phó Đình Viễn đáp cũng vô cùng nghiêm túc.
Tô Ngưng lại nói: "Nếu anh đã có lòng này, vậy anh nói tôi nghe xem chiếc ly kia có hình dáng gì đi, để tôi xem có thể giúp anh tìm được bức ảnh tương ứng không."
Phó Đình Viễn miêu tả thử: "Màu xanh làm có hoa văn rất rườm rà, nó còn có viền vàng."
Tô Ngưng chậc chậc: "Tôi biết là cái nào rồi, cái số rách này của anh tôi cũng không biết phải nói gì nữa, đó là chiếc ly cô ấy mang từ nước ngoài xa xôi cả ngàn dặm về."
"Thế này nhé, tôi sẽ gửi ảnh chụp chiếc ly đó cho anh, chúc anh may mắn." Tô Ngưng nói xong thì cúp điện thoại.
Phó Đình Viễn nhanh chóng nhận được ảnh Tô Ngưng gửi, cực hiển nhiên là ảnh chụp màn hình bài đăng Du Ân từng up lên vòng bạn bè trước kia, lúc cô pha trà chiều có dùng một cái ly cà phê, chính là cái ly này.
Vốn dĩ Phó Đình Viễn cũng có thể lướt xem bài đăng trên vòng bạn bè của Du Ân nhưng hiện tại anh bị cô cho vào danh sách đen rồi..