Rõ ràng là Phó Đình Viễn đã sớm đoán được phản ứng của Du Ân, anh rất hài lòng đối với chuyện này.
Chẳng phải cô luôn muốn vạch rõ ranh giới và tránh xa anh sao? Bây giờ thì tốt rồi, căn nhà mà Diệp Văn tặng cho cô lại nằm ngay bên cạnh nhà anh.
Phó Đình Viễn cố nhịn cười và tiếp tục nói: "Sau này xin giúp đỡ nhiều hơn."
Khu bất động sản Thiển Lam Loan này do Phó thị phát triển nên đương nhiên anh cũng giữ lại một căn cho mình, chẳng qua sau khi kết hôn với Du Ân thì hai người vẫn luôn sống ở trong nhà tân hôn bên kia, hôm qua nghe Du Ân nói cô cũng ở toà 28 khiến anh rất bất ngờ.
Hỏi lại bên quản lý tài sản mới biết hôm qua Du Ân đã dọn đến đây vào buổi chiều, vì thế anh đã gọi cho công ty dọn nhà chuyển đồ đạc của anh sang đây ngay trong đêm.
Khó khăn lắm Du Ân mới mới lấy lại tinh thần, cô không tin hỏi ngược lại Phó Đình Viễn: "Chuyện anh sống bên cạnh tôi sao có thể tình cờ như vậy được?"
"Em yên tâm, chắc chắn không phải mới mua ngày hôm qua đâu, nếu thật sự mua ngày hôm qua thì căn bản là không kịp, đúng chứ?" Phó Đình Viễn ăn ngay nói thật: "Bất động sản này thuộc quyền sở hữu của tôi, chính là căn nhà bên cạnh."
Trước vẻ mặt phiền muộn đến mức sắp ngất đi của Du Ân, Phó Đình Viễn vẫn thong thả nói: "Nhất định là do chúng ta có duyên nên mới có thể trở thành hàng xóm của nhau."
Rõ ràng mấy lời này của anh đã chọc giận cô, vì thế Du Ân bèn dứt khoát đóng cửa ngăn anh ở bên ngoài.
Duyên phận cái gì chứ, là nghiệt duyên thì đúng hơn.
Vốn dĩ Du Ân rất thích căn nhà này, nhưng bây giờ sau khi biết Phó Đình Viễn là hàng xóm mới thì bao nhiêu vui vẻ vì dọn đến nhà mới của cô đã tan thành mây khói, nếu biết sớm sẽ thành ra thế này thì cô đã không quyết định dọn đến đây rồi.
Lúc đầu cô sống trong một căn hộ cũ kỹ thông thường còn Phó Đình Viễn thì sống trong một khu biệt thự sang trọng bên biển, hai người ở cách nhau rất xa, Phó Đình Viễn muốn đi tìm cô phải mất nửa giờ lái xe.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, vừa bước ra khỏi cửa đã đụng mặt, anh muốn tìm cô thì chỉ cần tốn sức bước vài bước chân mà thôi.
Du Ân vừa mới trở vào nhà đã nhận được tin nhắn Phó Đình Viễn gửi đến: Tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng chúng ta đều dọn đến nhà mới.
Mấy lời trêu đùa của anh căn bản là đang đổ dầu vào lửa, Du Ân nghiến răng nhắn trả một câu: Xin lỗi, không rảnh.
Buổi tối cô còn định gọi Tô Ngưng và Chu Mi đến nhà mình để ăn mừng cô dọn về nhà mới, nhưng bây giờ cô không còn tâm trạng mà ăn mừng nữa, cô muốn dọn đi.
Du Ân uể oải thả người nằm xuống giường, sau đó cầm điện thoại lên phàn nàn với Tô Ngưng về việc cô và Phó Đình Viễn đã trở thành hàng xóm.
Tô Ngưng ở đầu bên kia cười phá lên: "Trời ạ, hai người đúng là có mối duyên phận đặc biệt đó."
Sau khi nghiêm túc lại Tô Ngưng bèn nói với cô: "Du Ân, tớ nghĩ cậu nên cân nhắc chuyện chấp nhận và làm lành với Phó Đình Viễn đi.
Cậu nghĩ thử xem, ông Diệp và bà Diệp lựa chọn lâu như vậy cuối cùng lại đưa cậu đến bên cạnh Phó Đình Viễn, tớ không biết nói gì cho phải nữa, đây là ý trời rồi."
Du Ân đau đầu không thôi: "Ý trời cái gì chứ? Cậu trở nên mê tín như vậy từ khi nào thế? Không phải chỉ là hàng xóm thôi sao, anh ta cũng chẳng thể làm gì được tớ."
Nghe Tô Ngưng nói đến chuyện phải làm lành gì gì đó với Phó Đình Viễn khiến Du Ân thoáng bình tĩnh hơn được một chút, dù sao cũng chỉ là hàng xóm mà thôi, có gì mà phải buồn bực đâu.
Du Ân vừa dứt mạch nghĩ trong đầu đã nghe thấy một âm thanh truyền đến từ bên ngoài ban công, hình như có ai đó đang gọi cô.
Cô đi ra ngoài xem, hoá ra là Phó Đình Viễn đang đứng ở trên ban công bên cạnh gọi cô, lúc Du Ân nhận ra khoảng cách giữa hai người thì thiếu chút nữa đã ngất xỉu, bởi vì biệt thự thông nhau nên ban công giữa hai nhà rất gần, chỉ cách nhau chừng hai ba mét ở giữa.
Du Ân từng ao ước được ra ban công vào buổi tối để ngắm nhìn ánh trăng, nhưng giờ đây những hy vọng xa vời của cô đều vỡ lỡ hết.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô đang ngồi trên ban công, lúc quay đầu là lại thấy Phó Đình Viễn đứng ở bên cạnh thì thử hỏi còn tâm trạng mà ngắm trăng không?
Du Ân tức giận hỏi anh: "Anh muốn gì?"
Phó Đình Viễn chống tay lên lan can ban công, sau gió thản nhiên như không có việc gì nói: "Không có gì, gọi thử xem em có nghe thấy giọng tôi hay không thôi."
Sau đó còn ăn không nói có nói một câu: "Sau này lúc chúng ta liên lạc cũng khồng cần thông qua điện thoại hay Wechat nữa, chỉ cần ra ban công nói thẳng với nhau là được rồi."
Suy nghĩ duy nhất trong đầu của Phó Đình Viễn giờ phút này là cuối cùng không cần phải sợ bị cô kéo vào danh sách đen nữa rồi.
“Anh đúng là đồ điên.” Du Ân ném cho anh một câu như vậy rồi cầm điện thoại quay vào trong nhà.
Cô vẫn chưa cúp cuộc gọi với Tô Ngưng, Tô Ngưng nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ thì nhịn không được bật cười thành tiếng: "Giờ phút này tớ rất muốn chạy đến trước mặt Phó Đình Viễn sau đó hét lớn vào mặt anh ta một câu: "Tên đàn ông đê tiện, anh cũng có ngày này đấy à?"
Du Ân: "..."
“Tuyệt đối đừng làm như vậy.” Du Ân khuyên Tô Ngưng nên bình tĩnh: “Dù sao anh ta cũng là ông trùm giới tư bản trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, đừng đắc tội với anh ta.”
“Được rồi.” Tô Ngưng thở dài: “Vì tiền đồ của tớ nên tớ sẽ cố gắng bình tĩnh một chút.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Ngưng, bỗng nhiên Du Ân nhớ ra một chuyện rất quan trọng bèn vội vàng gọi vào số của Phó Đình Viễn, nhưng kết quả lại bị Phó Đình Viễn cúp máy sau đó nhắn tin qua WeChat cho cô: Chúng ta ở gần nhau như vậy, nếu em có việc gì thì cứ trực tiếp đến nhà tôi nói đi, đừng gọi điện thoại.
Du Ân: "..."
Anh cố tình đấy à?
Cô không muốn đến nhà anh chút nào có được không?
Nhưng Du Ân đang vội tìm anh để nói chuyện, vì thế đành phải mặc áo khoác, thay giày đến gõ cửa nhà kế bên.
Sau khi cửa mở, Phó Đình Viễn bước ra với chiếc khăn tắm buộc ngang hông khiến Du Ân vừa tức giận vừa bực bội phải vội nhắm mắt lại.
Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
Phó Đình Viễn bày ra vẻ mặt vô tội giải thích cho bản thân: "Tôi vừa mới cởi quần áo để đi tắm."
Du Ân tin lời anh mới lạ đó!
Cô lập tức nhắm mắt quay sang chỗ khác rồi vội vàng nói: "Về chuyện chúng ta là hàng xóm, tôi hy vọng anh có thể tạm thời giữ bí mật với ông Diệp giúp tôi."
Du Ân không biết tại sao phải làm như vậy, chỉ theo bản năng cảm thấy Phó Đình Viễn sẽ cố tình để lộ ra chuyện này trước mặt Diệp Văn, chọc giận Diệp Văn.
Đương nhiên cô không muốn Diệp Văn nổi giận, Diệp Văn có cả đống thành kiến với Phó Đình Viễn, nếu biết ngôi nhà mình lựa chọn kỹ càng lại là hàng xóm của Phó Đình Viễn thì nhất định trong lòng Diệp Văn sẽ cảm thấy hối hận.
Du Ân không muốn Diệp Văn có những cảm xúc tiêu cực như vậy, vì thế cô mới vội vàng chạy đến đây và nhờ Phó Đình Viễn giữ bí mật giúp mình.
Sua khi Du Ân nói xong, Phó Đình Viễn trầm mặc một lúc mới không hài lòng nói: "Du Ân, đây là thái độ nhờ vả người khác của em đấy hả?"
“Có vấn đề gì sao?” Du Ân ngước mắt lên nhìn anh, nhưng con ngươi lại nhìn sang chỗ khác.
Giữa hai người họ có sự chênh lệch về chiều cao ở một khoảng cách nhất định, chỉ cần Du Ân vừa nhìn lên đã có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc của người đàn ông này, cô có thể không nhắm mắt sao?
Phó Đình Viễn nói: "Ánh mắt vừa tránh né vừa mơ hồ, căn bản em không thèm nhìn tôi, làm sao tôi có thể cảm nhận được thành ý của em chứ?"
Du Ân bị chọc tức.
Nếu quần áo của anh chỉnh tề thì cô có cần không dám nhìn thẳng thế này không?
Rõ ràng anh đang ép cô nhìn...!dáng người của anh.
Mặc kệ cơn tức giận đang muốn bùng nổ, cô lùi về sau một bước rồi khoanh tay đặt trước ngực, nhìn lướt qua cơ thể Phó Đình Viễn với ánh mắt trắng trợn sau đó còn tiện thể khen một câu: "Dáng người của sếp Phó đúng là không tồi nha."
"Có cơ bụng tám múi hả? Để tôi đếm xem..."
Anh muốn đùa giỡn lưu manh sao? Cô cũng biết làm đấy.
Để xem ai là người chịu không nổi trước..